Trời vừa ngớt cơn mưa
Anh nhắn tin: Em bị sao thế ?
Nó trả lời: Không
Anh: Em đang ở nhà à, anh đến nhá ?
Nó: Chẳng ở đâu cả
Anh: Được rồi, đợi anh !
Cả anh lẫn nó đều quá hiểu nhau. Anh thừa hiểu chỗ mà nó hay đến mỗi khi có chuyện buồn. Anh đến mang theo áo khoác và một thứ cho nó… Nó mặc áo rồi nói:
_ Cám ơn vì đã mang áo khoác cho em. Anh có thể về rồi đấy !!
Anh đã thấy những giọt nước mắt của nó lăn trên gò má, rồi rơi xuống chiếc áo khoác mà nó vừa mới mặc. Anh lấy trong túi một thứ rồi nói:
_ Em uống nước đi
_ Sao biết em khát ?
_ Em khóc xong thường khát nước mà.
_ Không cần
_ Không cần nước hay không cần anh ?
_ Cả hai !
_ Vậy thôi anh về !
Anh đặt chai nước vao tay nó rồi quay lưng. Nó vội níu tay anh. “Đừng anh…”
Anh nhìn nó cười
_ Em khóc toàn khóc hai, ba tiếng… xong rồi mệt lả. Anh mà không đến thì em lấy gì mà tựa vào hả !
_ Em có khóc đâu mà mệt… Nó vội lấy tay dụi mắt
_ Tại bụi bay vào mắt thôi…
_ Vậy ư?... Nếu vậy để anh cho mượn vai để tránh bụi nhé. Một lần thôi đấy, không có lần hai đâu
Cứ thế, nó gục đầu vào vai anh.
_ Một người nói với em, nếu đứng nhìn trời mưa mà cầu nguyện thật thành tâm thì ước nguyện sẽ thành hiện thực.
_ Em tin à ?
_ Em không tin! Nhưng em làm rồi !
_ Bao giờ ?
_ Lúc nãy, em đứng ở đây.
_ Em cầu gì ?
_ Cho một người hạnh phúc.
_ Ai ?
_ Một người rất gần mà cũng rất xa…
_ Anh hiểu…
_ Anh không hiểu đâu. Anh khóc giùm em đi anh !
_ Tại sao?
_ Vì bụi bay vào mắt làm em chảy hết nước mắt đi rồi…
_ Ừ, anh sẽ khóc giùm em.
Anh kéo nó vào lòng. Anh thấy nó nhỏ bé như một giọt nước. và anh muốn được nâng niu che chở nó.
_ Cô ấy chỉ đến hỏi thăm anh thôi!
_ Ai thèm quan tâm đến chuyện của anh!_ Nó dỗi hờn
Anh thì thầm vào tai nó:
_ Cô bé của anh sao em khóc nhiều thế hả. Khóc nhiều như thể em sinh ra từ nước ấy. Tù giờ anh sẽ gọi em là cô bé của mưa nhé!
Nó ngước nhìn anh.
_ Vâng… Nó nói nhỏ, thật nhỏ.
Anh vui vẻ nói.
_Em này!
_ Dạ.
Đố cô bé của mưa biết hạnh phúc có hình gì?
_ Không biết đâu.
_ Có hình này này, em đưa tay ra. lấy ngón trỏ và ngón cái thôi, với hai ngón của anh nữa, thế, thế xếp vào được một hình chữ nhật rồi này.
Anh đưa hình chữ nhật đó lên bầu trời.
_ Đấy, em nhìn vào đây đi
_ Woa, cầu vồng đẹp quá
_ Em nhìn nữa đi, phía này này.
Anh lấy tay còn lại của mình nắm lấy tay nó rồi đan những ngón tay vào nhau. Thật lạ, nhưng nó không muốn rút tay của mình khỏi bàn tay anh. Đôi má nó hơi ửng đỏ.
_ Còn đây là hình của tình yêu em à…
Anh đưa hai bàn tay đang đan vào nhau ra trước hình chữ nhật. Rồi kẽ nói.
_ Trang à! Anh yêu em
Nó sững lại, nghẹn ngào, nhìn anh và bồi hồi, bối rối.
_ Anh ơi! Em lạnh
_ Vậy à!
Anh kéo nó vào lòng. Nó rúc vào lòng anh.
_ Anh ơi ! Em yêu anh còn nhiều hơn cả anh yêu em…hihi.
Nó nở nụ cười hạnh phúc.
Anh nhắn tin: Em bị sao thế ?
Nó trả lời: Không
Anh: Em đang ở nhà à, anh đến nhá ?
Nó: Chẳng ở đâu cả
Anh: Được rồi, đợi anh !
Cả anh lẫn nó đều quá hiểu nhau. Anh thừa hiểu chỗ mà nó hay đến mỗi khi có chuyện buồn. Anh đến mang theo áo khoác và một thứ cho nó… Nó mặc áo rồi nói:
_ Cám ơn vì đã mang áo khoác cho em. Anh có thể về rồi đấy !!
Anh đã thấy những giọt nước mắt của nó lăn trên gò má, rồi rơi xuống chiếc áo khoác mà nó vừa mới mặc. Anh lấy trong túi một thứ rồi nói:
_ Em uống nước đi
_ Sao biết em khát ?
_ Em khóc xong thường khát nước mà.
_ Không cần
_ Không cần nước hay không cần anh ?
_ Cả hai !
_ Vậy thôi anh về !
Anh đặt chai nước vao tay nó rồi quay lưng. Nó vội níu tay anh. “Đừng anh…”
Anh nhìn nó cười
_ Em khóc toàn khóc hai, ba tiếng… xong rồi mệt lả. Anh mà không đến thì em lấy gì mà tựa vào hả !
_ Em có khóc đâu mà mệt… Nó vội lấy tay dụi mắt
_ Tại bụi bay vào mắt thôi…
_ Vậy ư?... Nếu vậy để anh cho mượn vai để tránh bụi nhé. Một lần thôi đấy, không có lần hai đâu
Cứ thế, nó gục đầu vào vai anh.
_ Một người nói với em, nếu đứng nhìn trời mưa mà cầu nguyện thật thành tâm thì ước nguyện sẽ thành hiện thực.
_ Em tin à ?
_ Em không tin! Nhưng em làm rồi !
_ Bao giờ ?
_ Lúc nãy, em đứng ở đây.
_ Em cầu gì ?
_ Cho một người hạnh phúc.
_ Ai ?
_ Một người rất gần mà cũng rất xa…
_ Anh hiểu…
_ Anh không hiểu đâu. Anh khóc giùm em đi anh !
_ Tại sao?
_ Vì bụi bay vào mắt làm em chảy hết nước mắt đi rồi…
_ Ừ, anh sẽ khóc giùm em.
Anh kéo nó vào lòng. Anh thấy nó nhỏ bé như một giọt nước. và anh muốn được nâng niu che chở nó.
_ Cô ấy chỉ đến hỏi thăm anh thôi!
_ Ai thèm quan tâm đến chuyện của anh!_ Nó dỗi hờn
Anh thì thầm vào tai nó:
_ Cô bé của anh sao em khóc nhiều thế hả. Khóc nhiều như thể em sinh ra từ nước ấy. Tù giờ anh sẽ gọi em là cô bé của mưa nhé!
Nó ngước nhìn anh.
_ Vâng… Nó nói nhỏ, thật nhỏ.
Anh vui vẻ nói.
_Em này!
_ Dạ.
Đố cô bé của mưa biết hạnh phúc có hình gì?
_ Không biết đâu.
_ Có hình này này, em đưa tay ra. lấy ngón trỏ và ngón cái thôi, với hai ngón của anh nữa, thế, thế xếp vào được một hình chữ nhật rồi này.
Anh đưa hình chữ nhật đó lên bầu trời.
_ Đấy, em nhìn vào đây đi
_ Woa, cầu vồng đẹp quá
_ Em nhìn nữa đi, phía này này.
Anh lấy tay còn lại của mình nắm lấy tay nó rồi đan những ngón tay vào nhau. Thật lạ, nhưng nó không muốn rút tay của mình khỏi bàn tay anh. Đôi má nó hơi ửng đỏ.
_ Còn đây là hình của tình yêu em à…
Anh đưa hai bàn tay đang đan vào nhau ra trước hình chữ nhật. Rồi kẽ nói.
_ Trang à! Anh yêu em
Nó sững lại, nghẹn ngào, nhìn anh và bồi hồi, bối rối.
_ Anh ơi! Em lạnh
_ Vậy à!
Anh kéo nó vào lòng. Nó rúc vào lòng anh.
_ Anh ơi ! Em yêu anh còn nhiều hơn cả anh yêu em…hihi.
Nó nở nụ cười hạnh phúc.