T
Tuyền Nguyễn
Guest
Có con đường về nơi rất êm
Đàn rung thơ rũ khói ưu phiền
Cỏ lá xanh hiền lên cõi mộng
Cho tôi thương những thoáng niềm riêng.
Có con đường về nơi rất hoang
Ngày đi réo gọi tuổi thơ tàn
Hắt hiu một nhánh sầu bên gió
Tôi về chôn xác lá trần gian.
Có con đường về nơi rất xa
Cho tôi đi trọn tuổi xuân ngà
Thăm thẳm buồn trầm sâu đáy vực
Cheo leo dốc nhớ chẳng người qua.
Có con đường về nơi rất xanh
Bình an tôi ngủ giấc âm thầm
Chiều lên đỉnh nhớ còn ai đó
Hái giùm tôi sợi cỏ ăn năn.
Đàn rung thơ rũ khói ưu phiền
Cỏ lá xanh hiền lên cõi mộng
Cho tôi thương những thoáng niềm riêng.
Có con đường về nơi rất hoang
Ngày đi réo gọi tuổi thơ tàn
Hắt hiu một nhánh sầu bên gió
Tôi về chôn xác lá trần gian.
Có con đường về nơi rất xa
Cho tôi đi trọn tuổi xuân ngà
Thăm thẳm buồn trầm sâu đáy vực
Cheo leo dốc nhớ chẳng người qua.
Có con đường về nơi rất xanh
Bình an tôi ngủ giấc âm thầm
Chiều lên đỉnh nhớ còn ai đó
Hái giùm tôi sợi cỏ ăn năn.