Cô bé tật nguyền vượt lên số phận
Tôi tình cờ gặp Phúc tại Hội nghị điển hình tiên tiến lần thứ hai do Hội nạn nhân chất độc da cam Việt Nam tổ chức tháng 7-2011 ở Hà Nội. Hình ảnh cô gái với thân hình nhỏ bé, chỉ cao 1m2, nặng 29kg nhưng trên miệng lúc nào cũng nở một nụ cười thật tươi tắn đã để lại ấn tượng khó quên trong tôi.
Tuổi thơ đầy nước mắt và mặc cảm
Nguyễn Thị Thiên Phúc sinh ra trong một gia đình thiếu tình thương của cả cha và mẹ tại xã An Cơ, huyện Châu Thành, tỉnh Tây Ninh. Do gia đình sống lâu năm trên mảnh đất bị quân đội Mỹ rải chất độc dioxin, năm 1991, khi sinh Phúc ra, nhìn thấy đứa con mới lọt lòng còn đang đỏ hỏn đã bị dị tật, tay chân co quắp, người cha đã bỏ lại Phúc và mẹ để tìm đến một hạnh phúc mới. Khi Phúc lên 5 tuổi, người mẹ cũng bỏ đi để Phúc lại cho bà ngoại nuôi.
Phúc lớn lên trong vòng tay của bà ngoại, mọi tình cảm của ngoại dành cho Phúc cũng như một người cha, người mẹ. Một đứa trẻ 5 tuổi sống giữa dòng đời, chưa bao giờ được nếm những ngọt bùi của mái ấm gia đình nhưng cũng chưa bao giờ Phúc trách cha mẹ mình. Mọi hình ảnh, kỷ niệm về cha mẹ, Phúc chỉ biết qua tấm hình hồi cha mẹ Phúc mới lấy nhau. Lúc còn nhỏ, chưa nhận thức được cuộc sống là gì nên Phúc vẫn hồn nhiên yêu đời, nhưng lớn lên chút nữa Phúc thấy những ánh mắt kì lạ hướng về mình, Phúc cảm thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời. Phúc đã trải qua tuổi thơ đầy nước mắt và những mặc cảm về số phận của mình. Nhưng với lòng ham học, Phúc bỏ ngoài tai những lời trêu chọc của bạn bè trong xóm, sự động viên của bà ngoại giúp Phúc vững tin đến trường học chữ.
Nguyễn Thị Thiên Phúc tại Hội nghị Điển hình tiên tiến của Hội nạn nhân chất độc da cam Việt Nam.
Hành trình tới trường của Phúc là cả một quá trình gian nan. Do sức khỏe không cho phép nên hằng ngày ngoại phải cõng Phúc đến trường, rồi chờ đến giờ tan học lại cõng cháu về. Ngày tháng cứ trôi đi cho đến khi Phúc hoàn thành hết chương trình phổ thông.
Phúc nhớ lại: “Ngày đầu tới trường, các bạn trong lớp nhìn mình như là… sinh vật lạ. Bị bạn bè xa lánh, không bắt chuyện, những lúc đó mình chỉ biết ngồi ở dưới góc lớp khóc một mình. Cô giáo chủ nhiệm thấy vậy nên thương Phúc lắm. Cô đặc biệt quan tâm tới mình, cô thường ở lại để dạy thêm cho mình. Nhờ sự quan tâm của cô và tình thương của ngoại, mình bỏ qua những ánh mắt, những cái bĩu môi của bạn bè trong lớp, tiếp tục tới trường để được học những con chữ a, b, c…”.
“Cuộc sống có bao lâu mà hững hờ”
Đó là câu nói quen thuộc của Phúc cũng như là một phương châm sống của cô gái 20 tuổi này. Với khát khao được kết bạn, hòa nhập với cộng đồng đã thôi thúc Phúc đến với lớp học vi tính. Chỉ sau 6 tháng Phúc đã nhận được tín chỉ của Trung tâm Dạy nghề cho người khuyết tật và trẻ mồ côi TP Hồ Chí Minh ở xã Xuân Thới Thượng, huyện Hóc Môn. - TP Hồ Chí Minh. Sau khi hoàn thành khóa học, Phúc được nhận làm tại một cơ sở chuyên thiết kế nữ trang ở quận Tân Bình. Nhưng thương ngoại, Phúc xin nghỉ việc ở cơ sở này về làm văn thư cho Công ty Vạn Phúc cách nhà không xa. Công việc hiện tại của Phúc vừa có thể giúp ngoại bớt vất vả hơn và điều quan trọng hơn là Phúc được bên cạnh và chăm sóc ngoại của mình.
Ngoài việc làm văn thư, Phúc còn tham gia khóa học chương trình Trung cấp dược sĩ. Phúc chia sẻ: “Đây là một ước mơ của mình đã ấp ủ từ lâu, cũng là dịp mình được biết thêm nhiều kiến thức, một trải nghiệm mới trong cuộc sống và đặc biệt mình có thể được làm quen với nhiều bạn bè hơn”.
Hình ảnh về một cô gái có thân hình dị tật nhưng đầy tự tin, yêu đời và khát khao được thoát ra khỏi mặc cảm để hòa nhập với cộng đồng đã làm cho tôi có nhiều suy nghĩ về bản thân mình. Phúc đã biết mình phải sống, phải vượt lên những khó khăn, thử thách để sống. Vì thế Phúc luôn cười, nụ cười luôn chân thành và đầy khát vọng.
Phúc đã vượt qua số phận của mình như vậy để được tiếp tục sống, tiếp tục học, tiếp tục theo đuổi những ước mơ của riêng mình. Chưa bao giờ Phúc mất niềm tin vào cuộc sống bởi với Phúc - còn được sống là còn hi vọng.
Bài, ảnh: Hoàng Duyên
Tôi tình cờ gặp Phúc tại Hội nghị điển hình tiên tiến lần thứ hai do Hội nạn nhân chất độc da cam Việt Nam tổ chức tháng 7-2011 ở Hà Nội. Hình ảnh cô gái với thân hình nhỏ bé, chỉ cao 1m2, nặng 29kg nhưng trên miệng lúc nào cũng nở một nụ cười thật tươi tắn đã để lại ấn tượng khó quên trong tôi.
Tuổi thơ đầy nước mắt và mặc cảm
Nguyễn Thị Thiên Phúc sinh ra trong một gia đình thiếu tình thương của cả cha và mẹ tại xã An Cơ, huyện Châu Thành, tỉnh Tây Ninh. Do gia đình sống lâu năm trên mảnh đất bị quân đội Mỹ rải chất độc dioxin, năm 1991, khi sinh Phúc ra, nhìn thấy đứa con mới lọt lòng còn đang đỏ hỏn đã bị dị tật, tay chân co quắp, người cha đã bỏ lại Phúc và mẹ để tìm đến một hạnh phúc mới. Khi Phúc lên 5 tuổi, người mẹ cũng bỏ đi để Phúc lại cho bà ngoại nuôi.
Phúc lớn lên trong vòng tay của bà ngoại, mọi tình cảm của ngoại dành cho Phúc cũng như một người cha, người mẹ. Một đứa trẻ 5 tuổi sống giữa dòng đời, chưa bao giờ được nếm những ngọt bùi của mái ấm gia đình nhưng cũng chưa bao giờ Phúc trách cha mẹ mình. Mọi hình ảnh, kỷ niệm về cha mẹ, Phúc chỉ biết qua tấm hình hồi cha mẹ Phúc mới lấy nhau. Lúc còn nhỏ, chưa nhận thức được cuộc sống là gì nên Phúc vẫn hồn nhiên yêu đời, nhưng lớn lên chút nữa Phúc thấy những ánh mắt kì lạ hướng về mình, Phúc cảm thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời. Phúc đã trải qua tuổi thơ đầy nước mắt và những mặc cảm về số phận của mình. Nhưng với lòng ham học, Phúc bỏ ngoài tai những lời trêu chọc của bạn bè trong xóm, sự động viên của bà ngoại giúp Phúc vững tin đến trường học chữ.
Nguyễn Thị Thiên Phúc tại Hội nghị Điển hình tiên tiến của Hội nạn nhân chất độc da cam Việt Nam.
Hành trình tới trường của Phúc là cả một quá trình gian nan. Do sức khỏe không cho phép nên hằng ngày ngoại phải cõng Phúc đến trường, rồi chờ đến giờ tan học lại cõng cháu về. Ngày tháng cứ trôi đi cho đến khi Phúc hoàn thành hết chương trình phổ thông.
Phúc nhớ lại: “Ngày đầu tới trường, các bạn trong lớp nhìn mình như là… sinh vật lạ. Bị bạn bè xa lánh, không bắt chuyện, những lúc đó mình chỉ biết ngồi ở dưới góc lớp khóc một mình. Cô giáo chủ nhiệm thấy vậy nên thương Phúc lắm. Cô đặc biệt quan tâm tới mình, cô thường ở lại để dạy thêm cho mình. Nhờ sự quan tâm của cô và tình thương của ngoại, mình bỏ qua những ánh mắt, những cái bĩu môi của bạn bè trong lớp, tiếp tục tới trường để được học những con chữ a, b, c…”.
“Cuộc sống có bao lâu mà hững hờ”
Đó là câu nói quen thuộc của Phúc cũng như là một phương châm sống của cô gái 20 tuổi này. Với khát khao được kết bạn, hòa nhập với cộng đồng đã thôi thúc Phúc đến với lớp học vi tính. Chỉ sau 6 tháng Phúc đã nhận được tín chỉ của Trung tâm Dạy nghề cho người khuyết tật và trẻ mồ côi TP Hồ Chí Minh ở xã Xuân Thới Thượng, huyện Hóc Môn. - TP Hồ Chí Minh. Sau khi hoàn thành khóa học, Phúc được nhận làm tại một cơ sở chuyên thiết kế nữ trang ở quận Tân Bình. Nhưng thương ngoại, Phúc xin nghỉ việc ở cơ sở này về làm văn thư cho Công ty Vạn Phúc cách nhà không xa. Công việc hiện tại của Phúc vừa có thể giúp ngoại bớt vất vả hơn và điều quan trọng hơn là Phúc được bên cạnh và chăm sóc ngoại của mình.
Ngoài việc làm văn thư, Phúc còn tham gia khóa học chương trình Trung cấp dược sĩ. Phúc chia sẻ: “Đây là một ước mơ của mình đã ấp ủ từ lâu, cũng là dịp mình được biết thêm nhiều kiến thức, một trải nghiệm mới trong cuộc sống và đặc biệt mình có thể được làm quen với nhiều bạn bè hơn”.
Hình ảnh về một cô gái có thân hình dị tật nhưng đầy tự tin, yêu đời và khát khao được thoát ra khỏi mặc cảm để hòa nhập với cộng đồng đã làm cho tôi có nhiều suy nghĩ về bản thân mình. Phúc đã biết mình phải sống, phải vượt lên những khó khăn, thử thách để sống. Vì thế Phúc luôn cười, nụ cười luôn chân thành và đầy khát vọng.
Phúc đã vượt qua số phận của mình như vậy để được tiếp tục sống, tiếp tục học, tiếp tục theo đuổi những ước mơ của riêng mình. Chưa bao giờ Phúc mất niềm tin vào cuộc sống bởi với Phúc - còn được sống là còn hi vọng.
Bài, ảnh: Hoàng Duyên