Có ai mua nỗi buồn không?
- Nỗi buồn đáng giá bao nhiêu? Để tôi cân lên thử nhé, xem nó nặng bao nhiêu, đo xem nó dài đến ngần nào?
- Uh…cân lên đi
- Nhưng cô ơi, nỗi buồn của cô thì đựng vào cái gì? Có cho được vào túi không, có xách được không? Tôi muốn để nó ở ngoài, để tôi có thể cầm được, cảm nhận được nó nặng nhẹ thế nào và khó chịu ra sao, chứ không tìm được cái gì đựng là tôi phải để nó trong lòng đấy!
- Để tôi tìm xem có cái túi nào chứa vừa không nhé, vì nỗi buồn này nhiều gai góc lắm, chỉ sợ nó sẽ đâm thủng chiếc túi mất, nhỡ rách giữa đường thì sao?
- Thế thì hay quá, rơi bớt thì sẽ nhẹ bớt, đỡ phải xách nặng nề? Càng để nhiều thì xách càng nặng, người sẽ mệt thêm thôi. Mà nỗi buồn thì có gì phải tiếc, có rơi rụng dọc đường thì có phải nhẹ đi không nào?
- Ờ nhỉ, thế mà không nghĩ ra, hóa ra có những cái cho rơi rụng đi mất lại càng hay nhỉ?
Đúng thế đấy !
- Vậy thì cần gì phải tìm túi để đựng nữa, cứ cầm trên tay thôi, bàn tay thì chỉ có 5 ngón, sao mà cầm được chắc, được nhiều, nối buồn sẽ càng bay đi, rơi đi nhanh hơn.
- Ý kiến hay đấy
- Thế ra món đồ cô muốn bán không có giá trị à? Vậy thì tôi không mua đâu?
- Không, cứ nên mua để biết lúc đầu nó nặng nhẹ thế nào, đến lúc cảm nhận được rồi thì khi nó rơi đi hết sẽ cảm nhận được sự nhẹ nhõm thanh thản là thế nào chứ?
- Cũng được! Vậy tôi sẽ mua nỗi buồn của cô.
- Bao nhiêu tiền?
- Theo Anh thì bao nhiêu tiền Anh sẽ mua nỗi buồn của tôi?
- Tôi không có nhiều tiền. Nhưng tôi có bàn tay để cầm nắm, để cảm nhận nỗi buồn của cô nặng như thế nào?
- Vậy cô có bán cho một kẻ không có tiền như tôi không?
- Tôi không bán đâu, ít nhất là nỗi buồn của tôi cũng có giá trị. Nó giúp tôi nhận ra những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc để trân trọng, nó cân bằng cảm xúc khiến tôi biết buồn, biết vui, biết hạnh phúc, biết đau khổ, biết thành công, biết thất bại. Nó đáng giá như thế cơ mà, sao cho không Anh được.
- Vậy cô định giá nỗi buồn của cô đi, tôi sẽ mua được không?
…………………………………..
ST