CHUYỆN TÌNH MƯA NẮNG
Bài dự thi Mùa hè của tôi
Họ tên: Phạm Trang
Tên tác phẩm: Chuyện tình mưa nắng
Tôi năm ấy,
Khi còn học cấp 3, tôi luôn là người nổi trội nhất, không phải vì tôi quá tự tin, mà thực sự, tôi là đứa cao nhất khối. Tôi thích đánh bóng rổ. Cuối mỗi buổi chiều, sau khi học xong, tôi thường ở lại chơi bóng với thầy giáo và các bạn. Vạt nắng chiều luôn thật đẹp, người ta nói, ánh tà dương là ánh sáng của sự kết thúc, trước khi biến mất cố tình tạo nên thứ ánh sáng đẹp nhất để người ta mãi không thể quên. Tháng sáu, ánh nắng bình minh đem theo sự sống luôn dịu dàng, vui vẻ, đến trưa, mọi thứ nóng nực tầm nhiệt độ 35-40 độ C, như chờ chực hủy diệt mọi thứ, và kết thúc, nó thu mình lại, rất dịu dàng, rất đẹp, e ấp sau một đám mây, tỏa ra màu đỏ êm đềm, đưa lòng người tới chốn bình yên, thanh thản. Cuối mỗi chiều ấy, lúc đánh bóng, thi thoảng tôi có nhảy lên thật cao để đập bóng, rồi cố liếc nhìn thứ ánh sáng mê ly ấy.
Đó là cô gái bình tĩnh nhất, cũng là cô gái dũng cảm nhất mà tôi từng gặp. Cô gái mà tôi nhớ có một buổi chiều nào đó, ngồi nơi góc sân trường ôn bài, tôi có chạy qua chỗ ấy nhặt bóng. Lúc đập bóng, trái bóng văng về phía ấy, tôi rất sợ đã va phải cô gái ấy, vội vàng chạy đến và xin lỗi. Mấy ngày sau, tôi cũng quên mất từng gặp gỡ cô gái ấy, và giờ nàng đứng trước mặt tôi nói:
“Kiếp sau, em có thể làm con gái anh được không?”
Tôi ít khi đọc tiểu thuyết ngôn tình, cũng chưa từng nghe một lời tỏ tình nào kì quái như vậy, chỉ cảm thấy “đứng hình”, tôi hoàn toàn không hiểu gì. Về nhà, tôi vội lên mạng, tra Google xem điều cô ấy nói với tôi nghĩa là gì. Và đọc được trên một confession nói rằng: “Con gái vốn chính là tình nhân kiếp trước của bố”. Cô ấy muốn trở thành bạn gái của tôi ư? Khi biết được điều này, tôi bật cười, nhớ đến dáng vẻ cô ấy lúc nói ra câu nói ấy, lại nhìn vào dòng chữ trên màn hình máy tính, lại cười. Lần đầu tiên, tôi cười ngốc đến vậy.
Và cô ấy đã thành công, tôi đã chú ý đến cô ấy nhiều hơn. Cô gái nắng đã đi vào trái tim tôi lúc nào không hay, có lẽ là từ cú đánh chí mạng vào tim tôi từ câu nói ấy, cũng có thể là từ trước đó mà tôi không kịp phòng bị…
Cô nàng nắng
Cô ấy tên là Trang, dưới tôi một khóa, lại tình cờ lại trùng tên với tôi, phải rồi, tôi có một cái tên đầy nữ tính, không hề ăn nhập như bên ngoài. Tôi đã đặt cho nàng cái tên Sunny – cô gái bước ra từ nắng, để gọi thân mật. Đáp lại, Sunny gọi tôi bằng cái tên chàng mưa – Rain. Sunny rất mạnh mẽ, không giống với dáng vẻ nhỏ bé của cô ấy. Sau mỗi tiết học, chúng tôi sẽ được giải lao 10 phút giữa tiết học, tôi đều ra lan can nhìn xa xa xuống góc sân. Góc sân ấy chẳng có gì ngoài mấy cái ghế đá và sân bóng rổ mini, nhưng tôi luôn nhìn ra đó vì biết rằng, có một ánh mắt chăm chú nhìn tôi từ tầng dưới, đó là của Sunny. Sau đó, gỉa bộ như vô tình, tôi sẽ liếc nhìn xuống dưới, bắt gặp cô ấy nhìn trộm và thấy cô ấy thẹn thùng nhìn đi nơi khác. Một cô gái theo đuổi một chàng trai thì sẽ như thế nào? Tôi tin, khi một người con gái đã quyết tâm theo đuổi ai đó, thì chẳng ai có thể từ chối. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò vào một chiều tháng Sáu, bằng một cái hôn lên má. Lúc ấy, cô ấy đến và đề nghị tôi đứng yên, nhắm mắt, còn Sunny thì đứng lên ghế đá, chạm vào má tôi. Cảm giác đó chính là hồi hộp chờ đợi, cho dù biết trước chuyện gì xảy ra, sau đó tim đập liên hồi khó chống cự niềm lâng lâng trong người, má bất chợt ửng đỏ, cả hai đều thẹn thùng quay đi.
Các bậc phụ huynh thường tin rằng, yêu đương sẽ làm cho con cái học hành kém đi, quả thực cũng có chút đúng, thỉnh thoảng trong lớp, bất chợt tôi sẽ sa đà vào chuyện nhớ đến hình bóng nàng nắng, cô ấy cười sẽ hiện một lúm má rất đáng yêu, nếu véo vào nó thì càng tuyệt hơn nữa. Những buổi chiều được nghỉ học, lúc hẹn hò, hai đứa thường cùng nhau ôn bài, Sunny giao hẹn, học bài xong mới cùng nhau đi chơi. Tôi đồng ý. Dưới ánh hoàng hôn màu đỏ, con đường hoa điệp rụng vàng, gió lơ thơ gảy từng sợi tóc nàng thành bản nhạc, dù cho không nói, nàng ngồi phía sau xe, tôi chở nàng hóng gió. Nó in sâu trong trí nhớ tôi giống như người ta không bao giờ có thể quên màu nắng ấy.
Rồi chúng tôi cũng giống như bao cặp đôi khác, có cãi vã, hiểu lầm, và chưa hề nói chia tay, nhưng tôi đã không gặp lại Sunny từ đấy. Tôi phải chú tâm ôn thi đại học, cho dù đôi lúc nhớ rất nhớ cô ấy. Sau khi thi đại học xong, tôi có đến tìm, nhà nàng đã chuyển đi nơi khác. Hồi đó, chúng tôi đều không có điện thoại như bây giờ, nếu có liên lạc, đều là viết thư tay, vội vàng lén lút đi qua nhau, dúi vào tay một mẩu giấy nhỏ. Tôi chưa từng nói yêu Sunny, và nàng cũng chưa từng nhõng nhẽo bắt tôi phải nói. Nàng nói, nếu yêu nhau tự khắc sẽ cảm nhận được, không cần phải nói ra.
Chúng tôi từng hẹn ước sẽ cùng thi vào một trường Đại học, không biết cô ấy còn giận không, còn nhớ không, chúng tôi có còn gặp lại không?
Hiện tại chúng tôi…
Tôi đã thực hiện được nửa ước định, học trường Đại học mà cả hai cùng nhắm tới. Tôi cũng vẫn tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ của trường. Nhiều khi trong biển người mênh mông, đi lại giữa tiếng xe cộ ầm ĩ, dòng người chật chội, tôi cảm giác có cái gì đó rất thân thuộc vừa lướt qua. Luôn cảm giác hình như mình đã để lỡ điều gì đó.
Lại thêm một mùa nắng, tháng sáu vẫn khắc nghiệt thử thách bao sĩ tử, chính tôi cũng đã từng trải qua. Tan học, tôi vẫn như thường lệ, đi xe đạp về nhà, không gần, nhưng đạp xe chiều phố vừa thư giãn, vừa tận hưởng chút nắng chút gió cuối ngày, đôi khi là để nhớ đến cô ấy. Mưa thật lạ. Vì nắng nên mưa. Cơn mưa hè đến nhanh sau vài hồi gió lốc cuốn. Tôi ghé vội vào mái hiên một nhà đóng cửa. Mưa rơi, cứ như trút hết bao ưu phiền sau những ngày gay gắt. Mưa rơi, ánh nắng sẽ càng đẹp hơn, trong vắt hơn. Loáng thoáng với những suy nghĩ về mưa, tôi nhìn sang bến xe bus đối diện, nàng ngồi đấy, cũng nhìn sang bên tôi. Thành phố thật đông, những cũng thật nhỏ, tìm kiếm một con người thật khó, nhưng còn duyên phận sẽ tìm lại được nhau. Sunny nhỏ bé nhưng giữa mưa dông, đôi mắt tôi bừng sáng. Giống như điều quan trọng nhất bỗng dưng tìm thấy, giống như viên kẹo đường của đứa bé đánh rơi, bỗng tìm thấy.
Em là nắng, anh là mưa, em đã từng theo đuổi anh để được bên anh, vậy lần này, mưa sẽ đi theo nắng. Ai nói nắng và mưa không thể bên nhau? Nắng luôn trong mưa và trong mưa có nắng, để rồi khi mưa nắng cùng nhau xuất hiện, sẽ hiện ra cầu vồng rực rỡ. Anh cũng tin, nếu anh và em cùng bên nhau, sẽ viết lên câu chuyện tình đẹp nhất.
Write for my Sunny,
Love
Rain.
Bài dự thi Mùa hè của tôi
Họ tên: Phạm Trang
Tên tác phẩm: Chuyện tình mưa nắng
Tôi năm ấy,
Khi còn học cấp 3, tôi luôn là người nổi trội nhất, không phải vì tôi quá tự tin, mà thực sự, tôi là đứa cao nhất khối. Tôi thích đánh bóng rổ. Cuối mỗi buổi chiều, sau khi học xong, tôi thường ở lại chơi bóng với thầy giáo và các bạn. Vạt nắng chiều luôn thật đẹp, người ta nói, ánh tà dương là ánh sáng của sự kết thúc, trước khi biến mất cố tình tạo nên thứ ánh sáng đẹp nhất để người ta mãi không thể quên. Tháng sáu, ánh nắng bình minh đem theo sự sống luôn dịu dàng, vui vẻ, đến trưa, mọi thứ nóng nực tầm nhiệt độ 35-40 độ C, như chờ chực hủy diệt mọi thứ, và kết thúc, nó thu mình lại, rất dịu dàng, rất đẹp, e ấp sau một đám mây, tỏa ra màu đỏ êm đềm, đưa lòng người tới chốn bình yên, thanh thản. Cuối mỗi chiều ấy, lúc đánh bóng, thi thoảng tôi có nhảy lên thật cao để đập bóng, rồi cố liếc nhìn thứ ánh sáng mê ly ấy.
Đó là cô gái bình tĩnh nhất, cũng là cô gái dũng cảm nhất mà tôi từng gặp. Cô gái mà tôi nhớ có một buổi chiều nào đó, ngồi nơi góc sân trường ôn bài, tôi có chạy qua chỗ ấy nhặt bóng. Lúc đập bóng, trái bóng văng về phía ấy, tôi rất sợ đã va phải cô gái ấy, vội vàng chạy đến và xin lỗi. Mấy ngày sau, tôi cũng quên mất từng gặp gỡ cô gái ấy, và giờ nàng đứng trước mặt tôi nói:
“Kiếp sau, em có thể làm con gái anh được không?”
Tôi ít khi đọc tiểu thuyết ngôn tình, cũng chưa từng nghe một lời tỏ tình nào kì quái như vậy, chỉ cảm thấy “đứng hình”, tôi hoàn toàn không hiểu gì. Về nhà, tôi vội lên mạng, tra Google xem điều cô ấy nói với tôi nghĩa là gì. Và đọc được trên một confession nói rằng: “Con gái vốn chính là tình nhân kiếp trước của bố”. Cô ấy muốn trở thành bạn gái của tôi ư? Khi biết được điều này, tôi bật cười, nhớ đến dáng vẻ cô ấy lúc nói ra câu nói ấy, lại nhìn vào dòng chữ trên màn hình máy tính, lại cười. Lần đầu tiên, tôi cười ngốc đến vậy.
Và cô ấy đã thành công, tôi đã chú ý đến cô ấy nhiều hơn. Cô gái nắng đã đi vào trái tim tôi lúc nào không hay, có lẽ là từ cú đánh chí mạng vào tim tôi từ câu nói ấy, cũng có thể là từ trước đó mà tôi không kịp phòng bị…
Cô ấy tên là Trang, dưới tôi một khóa, lại tình cờ lại trùng tên với tôi, phải rồi, tôi có một cái tên đầy nữ tính, không hề ăn nhập như bên ngoài. Tôi đã đặt cho nàng cái tên Sunny – cô gái bước ra từ nắng, để gọi thân mật. Đáp lại, Sunny gọi tôi bằng cái tên chàng mưa – Rain. Sunny rất mạnh mẽ, không giống với dáng vẻ nhỏ bé của cô ấy. Sau mỗi tiết học, chúng tôi sẽ được giải lao 10 phút giữa tiết học, tôi đều ra lan can nhìn xa xa xuống góc sân. Góc sân ấy chẳng có gì ngoài mấy cái ghế đá và sân bóng rổ mini, nhưng tôi luôn nhìn ra đó vì biết rằng, có một ánh mắt chăm chú nhìn tôi từ tầng dưới, đó là của Sunny. Sau đó, gỉa bộ như vô tình, tôi sẽ liếc nhìn xuống dưới, bắt gặp cô ấy nhìn trộm và thấy cô ấy thẹn thùng nhìn đi nơi khác. Một cô gái theo đuổi một chàng trai thì sẽ như thế nào? Tôi tin, khi một người con gái đã quyết tâm theo đuổi ai đó, thì chẳng ai có thể từ chối. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò vào một chiều tháng Sáu, bằng một cái hôn lên má. Lúc ấy, cô ấy đến và đề nghị tôi đứng yên, nhắm mắt, còn Sunny thì đứng lên ghế đá, chạm vào má tôi. Cảm giác đó chính là hồi hộp chờ đợi, cho dù biết trước chuyện gì xảy ra, sau đó tim đập liên hồi khó chống cự niềm lâng lâng trong người, má bất chợt ửng đỏ, cả hai đều thẹn thùng quay đi.
Các bậc phụ huynh thường tin rằng, yêu đương sẽ làm cho con cái học hành kém đi, quả thực cũng có chút đúng, thỉnh thoảng trong lớp, bất chợt tôi sẽ sa đà vào chuyện nhớ đến hình bóng nàng nắng, cô ấy cười sẽ hiện một lúm má rất đáng yêu, nếu véo vào nó thì càng tuyệt hơn nữa. Những buổi chiều được nghỉ học, lúc hẹn hò, hai đứa thường cùng nhau ôn bài, Sunny giao hẹn, học bài xong mới cùng nhau đi chơi. Tôi đồng ý. Dưới ánh hoàng hôn màu đỏ, con đường hoa điệp rụng vàng, gió lơ thơ gảy từng sợi tóc nàng thành bản nhạc, dù cho không nói, nàng ngồi phía sau xe, tôi chở nàng hóng gió. Nó in sâu trong trí nhớ tôi giống như người ta không bao giờ có thể quên màu nắng ấy.
Rồi chúng tôi cũng giống như bao cặp đôi khác, có cãi vã, hiểu lầm, và chưa hề nói chia tay, nhưng tôi đã không gặp lại Sunny từ đấy. Tôi phải chú tâm ôn thi đại học, cho dù đôi lúc nhớ rất nhớ cô ấy. Sau khi thi đại học xong, tôi có đến tìm, nhà nàng đã chuyển đi nơi khác. Hồi đó, chúng tôi đều không có điện thoại như bây giờ, nếu có liên lạc, đều là viết thư tay, vội vàng lén lút đi qua nhau, dúi vào tay một mẩu giấy nhỏ. Tôi chưa từng nói yêu Sunny, và nàng cũng chưa từng nhõng nhẽo bắt tôi phải nói. Nàng nói, nếu yêu nhau tự khắc sẽ cảm nhận được, không cần phải nói ra.
Chúng tôi từng hẹn ước sẽ cùng thi vào một trường Đại học, không biết cô ấy còn giận không, còn nhớ không, chúng tôi có còn gặp lại không?
Hiện tại chúng tôi…
Tôi đã thực hiện được nửa ước định, học trường Đại học mà cả hai cùng nhắm tới. Tôi cũng vẫn tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ của trường. Nhiều khi trong biển người mênh mông, đi lại giữa tiếng xe cộ ầm ĩ, dòng người chật chội, tôi cảm giác có cái gì đó rất thân thuộc vừa lướt qua. Luôn cảm giác hình như mình đã để lỡ điều gì đó.
Lại thêm một mùa nắng, tháng sáu vẫn khắc nghiệt thử thách bao sĩ tử, chính tôi cũng đã từng trải qua. Tan học, tôi vẫn như thường lệ, đi xe đạp về nhà, không gần, nhưng đạp xe chiều phố vừa thư giãn, vừa tận hưởng chút nắng chút gió cuối ngày, đôi khi là để nhớ đến cô ấy. Mưa thật lạ. Vì nắng nên mưa. Cơn mưa hè đến nhanh sau vài hồi gió lốc cuốn. Tôi ghé vội vào mái hiên một nhà đóng cửa. Mưa rơi, cứ như trút hết bao ưu phiền sau những ngày gay gắt. Mưa rơi, ánh nắng sẽ càng đẹp hơn, trong vắt hơn. Loáng thoáng với những suy nghĩ về mưa, tôi nhìn sang bến xe bus đối diện, nàng ngồi đấy, cũng nhìn sang bên tôi. Thành phố thật đông, những cũng thật nhỏ, tìm kiếm một con người thật khó, nhưng còn duyên phận sẽ tìm lại được nhau. Sunny nhỏ bé nhưng giữa mưa dông, đôi mắt tôi bừng sáng. Giống như điều quan trọng nhất bỗng dưng tìm thấy, giống như viên kẹo đường của đứa bé đánh rơi, bỗng tìm thấy.
Em là nắng, anh là mưa, em đã từng theo đuổi anh để được bên anh, vậy lần này, mưa sẽ đi theo nắng. Ai nói nắng và mưa không thể bên nhau? Nắng luôn trong mưa và trong mưa có nắng, để rồi khi mưa nắng cùng nhau xuất hiện, sẽ hiện ra cầu vồng rực rỡ. Anh cũng tin, nếu anh và em cùng bên nhau, sẽ viết lên câu chuyện tình đẹp nhất.
Write for my Sunny,
Love
Rain.