Làng Bình Sùng có gốc cây da to. Kế bên là miếu thờ ông Địa. Dân làng đồn rằng ông địa này linh lắm, nên họ hằng tới lui cúng kiến, khấn vái. Họ phải lãng phí rất nhiều tiền bạc để mua gà vịt, nhang đèn.
Có một anh nọ không tin như vậy, thề không bao giờ cúng vái ông Địa. Lắm khi đi ngang qua miếu, anh nói giả ngộ: "Ông Địa ơi! Có rảnh chiều nay lại nhà uống rượu với tôi chơi!". Ai rầy la cũng mặc, anh không bỏ thói đó.
Hôm nọ, bỗng dung anh lăn ra ôm bụng mà rên la dữ dội. Vợ anh chạy thuốc đủ điều mà bệnh không thuyên giảm. Sau cùng có người bàn nói:
- Chắc là chồng chị bị ông Địa quở, chị lén ra miếu van vái, xin tạ lỗi thử coi!
Y như lời, Vợ anh đem nhang đèn ra miễu vái lạy. Về tới nhà, anh nọ đã hết đau. Bữa sau, chị vợ khuyên chồng làm thịt heo trả lễ ông Địa. Anh đỗ quạu:
- Ai biểu mình vái. Ông Địa cứu tôi, đó là bổn phận của ổng. Ơn nghĩa gì.
Hôm sau, anh nọ phát đau dữ dội lần nữa.
Xóm giềng bàn tán:
- Chắc ông Địa quở rồi! Hôm trước có hứa, sau không chịu cúng heo cho ổng.
Chị vợ ra miễu khấn vái. Chập sau, anh cũng hết đau. Vì vậy, hôm sau chị cương quyết làm thịt heo cúng. Nghe vậy, anh cãi lại:
- Để tôi lo cho. Mình phải giao con heo sống nhăn này cho ổng. Nấu nướng trước, sợ ông ăn không vừa miệng.
Rồi anh cột dây, dắt con heo ra miễu, cột chặt con heo vào cốt ông Địa.
Tới trưa, heo đói bụng bèn lôi cốt ông Địa về nhà. Xóm giềng hoảng sợ. Song anh nọ tỉnh táo đem cốt nọ tắm sạch sẽ rồi ôm ra miễu trả lại chỗ cũ.
Thấy anh nọ quá ngoạo mạn dễ ngươi, ông Địa quyết răn dạy anh một phen đích đáng hơn mấy lần trước nên đến bà Cửu Thiên Huyền Nữ mượn cái kim cô đem về. Báo vật này giống như cái niền, hễ trồng cái kim cô vào đầu ai thì kẻ đó phải đao đớn khôn tả, cái niền xiết vào đầu ngày một chặt, đến bể sọ.
Hôm sau anh nọ bỗng nhiên la lên nhức đầu nhào lộn xuống đất. Không ai biết cách nào cứu trị. Có người khuyên nên vái ông Địa. Chị vợ khóc lóc:
- Vái rồi chừng lành không chịu tạ ơn! Ai dám vái nữa.
Kẻ khác bèn nói:
- Chắc chồng chị tiếc con heo, vậy thì vái gà vịt thế nào cũng được.
Đầu anh nọ càng nhức thêm. Túng thế anh vái:
- Ông địa cho tôi hết nhức đầu, tôi cúng cho ông...
Tới đây anh không biết hứa cúng vật gì cho gọn. Thấy anh quá bón xén, ông Địa bèn niệm thần chú cho cái kim cô nọ siết gắt hơn. Vì quá đau, anh nổi giận thét lớn:
- Mình đưa cái búa lớn cho tôi. Để tôi bửa óc tôi ra coi cái gì ở trỏng mà nhức nhối mà hành hạ quá vậy?
Biết anh nọ gan dạ; ông Địa sợ anh bửa ra thiệt. Nếu vậy, cái kim cô của bà Cửu Thiên Huyền Nữ phải đứt, uổng bửu bối nọ quá, phải bồi thường. Ông bèn thâu lại cái kim cô về miếu.
Từ đó, anh nọ không còn đau bụng nhức đầu gì nữa. Xóm giềng cũng bớt tinh dị đoan cúng vái lặt vặt hao tài tốn công vô lý như trước.
Có một anh nọ không tin như vậy, thề không bao giờ cúng vái ông Địa. Lắm khi đi ngang qua miếu, anh nói giả ngộ: "Ông Địa ơi! Có rảnh chiều nay lại nhà uống rượu với tôi chơi!". Ai rầy la cũng mặc, anh không bỏ thói đó.
Hôm nọ, bỗng dung anh lăn ra ôm bụng mà rên la dữ dội. Vợ anh chạy thuốc đủ điều mà bệnh không thuyên giảm. Sau cùng có người bàn nói:
- Chắc là chồng chị bị ông Địa quở, chị lén ra miếu van vái, xin tạ lỗi thử coi!
Y như lời, Vợ anh đem nhang đèn ra miễu vái lạy. Về tới nhà, anh nọ đã hết đau. Bữa sau, chị vợ khuyên chồng làm thịt heo trả lễ ông Địa. Anh đỗ quạu:
- Ai biểu mình vái. Ông Địa cứu tôi, đó là bổn phận của ổng. Ơn nghĩa gì.
Hôm sau, anh nọ phát đau dữ dội lần nữa.
Xóm giềng bàn tán:
- Chắc ông Địa quở rồi! Hôm trước có hứa, sau không chịu cúng heo cho ổng.
Chị vợ ra miễu khấn vái. Chập sau, anh cũng hết đau. Vì vậy, hôm sau chị cương quyết làm thịt heo cúng. Nghe vậy, anh cãi lại:
- Để tôi lo cho. Mình phải giao con heo sống nhăn này cho ổng. Nấu nướng trước, sợ ông ăn không vừa miệng.
Rồi anh cột dây, dắt con heo ra miễu, cột chặt con heo vào cốt ông Địa.
Tới trưa, heo đói bụng bèn lôi cốt ông Địa về nhà. Xóm giềng hoảng sợ. Song anh nọ tỉnh táo đem cốt nọ tắm sạch sẽ rồi ôm ra miễu trả lại chỗ cũ.
Thấy anh nọ quá ngoạo mạn dễ ngươi, ông Địa quyết răn dạy anh một phen đích đáng hơn mấy lần trước nên đến bà Cửu Thiên Huyền Nữ mượn cái kim cô đem về. Báo vật này giống như cái niền, hễ trồng cái kim cô vào đầu ai thì kẻ đó phải đao đớn khôn tả, cái niền xiết vào đầu ngày một chặt, đến bể sọ.
Hôm sau anh nọ bỗng nhiên la lên nhức đầu nhào lộn xuống đất. Không ai biết cách nào cứu trị. Có người khuyên nên vái ông Địa. Chị vợ khóc lóc:
- Vái rồi chừng lành không chịu tạ ơn! Ai dám vái nữa.
Kẻ khác bèn nói:
- Chắc chồng chị tiếc con heo, vậy thì vái gà vịt thế nào cũng được.
Đầu anh nọ càng nhức thêm. Túng thế anh vái:
- Ông địa cho tôi hết nhức đầu, tôi cúng cho ông...
Tới đây anh không biết hứa cúng vật gì cho gọn. Thấy anh quá bón xén, ông Địa bèn niệm thần chú cho cái kim cô nọ siết gắt hơn. Vì quá đau, anh nổi giận thét lớn:
- Mình đưa cái búa lớn cho tôi. Để tôi bửa óc tôi ra coi cái gì ở trỏng mà nhức nhối mà hành hạ quá vậy?
Biết anh nọ gan dạ; ông Địa sợ anh bửa ra thiệt. Nếu vậy, cái kim cô của bà Cửu Thiên Huyền Nữ phải đứt, uổng bửu bối nọ quá, phải bồi thường. Ông bèn thâu lại cái kim cô về miếu.
Từ đó, anh nọ không còn đau bụng nhức đầu gì nữa. Xóm giềng cũng bớt tinh dị đoan cúng vái lặt vặt hao tài tốn công vô lý như trước.