thutrang6384
New member
- Xu
- 0
Ngồi nhẩm tính lên kế hoạch cho tương lai. Hai tư tuổi mới chỉ có cái bằng cao đẳng trong tay. Ngượng với đời lắm. Nhiều lúc nó cũng thấy buồn khi bạn bè bằng tuổi đứa nào cũng học xong đại học lại còn tính chuyện học cao học. Sao nó lại kém cỏi thế không biết. Nhưng được cái bù lại mẹ luôn động viên nó,khích lệ nó.”Mọi ngả đường đều dẫn tới Roma con ạ. Chỉ sợ con không dám đi tiếp mà thôi.”
Nó trình bày kế hoạch mà nó đã dự định từ lâu cho bố mẹ.
-Con sẽ vào Sài gòn.Vào chỗ chị,kiếm việc đi làm rồi con sẽ học tiếp đại học.
Mẹ ủng hộ nhưng cũng buồn vì có hai cô con gái thì đã đi xa 1 rồi. Giờ còn lại đứa suốt ngày thủ thỉ thì lại đòi đi nốt. Bố thì thở dài ngao ngán,mặc dù không ngăn cản.
-Chậc.Không có nghe lời bố gì cả.Ngày ấy cứ học đại học ngoại ngữ Đà nẵng. Giờ có phải ngon lành rồi không. Bằng tuổi này rồi còn lo chồng con nữa chứ.
-Bố ơi,con gái bố ế làm sao được.
Nó chuyển hướng để bố không nhắc chuyện kia nữa.Thực tình cho tới giờ nó cũng thấy hối tiếc ấy chứ.Nhiều lúc giở túi tài liệu cũ ra,nhìn tấm giấy báo đại học mà tiếc ngẩn tiếc ngơ.Hồi đó đã chuẩn bị hành trang nhập học nhưng chẳng ai đưa vào Đà Nẵng. Mẹ ốm,bố thì không thể đi được,anh trai thì đang trong thao trường,nghĩ tới cảnh một thân một mình đành quyết tâm ở lại Hà Nội.Thế đấy,chỉ vì nhát như thỏ đế không bản lĩnh nên bây giờ đôi khi nó ngồi hối tiêc. Nhiều lúc nó tự an ủi động viên: Âu đó cũng là số phận. Thầy tướng bảo rồi,con gái đứng chữ Giáp lại còn cầm tinh tý tèo này thì vất vả,lận đận lắm. Ôi công danh sự nghiệp rồi tình duyên nữa. Chết già mất thôi.
Chiến dịch Nam tiến của nó bắt đầu được phép triển khai. Nhưng không phải nói đi là đi ngay được. Còn bao nhiêu là việc phải chuẩn bị. Nào là hồ sơ xin việc,nào là mua sắm tư trang….
Đùng một cái bà chị gái gọi điện với bố mẹ :"Con sẽ ra Bắc cưới chứ không tổ chức trong này.Bố mẹ bảo em vào cùng chúng con sau”.Hí hửng vào Nam ăn cưới chị cho biết sự khác biệt cuối cùng cũng xôi hỏng bổng không.
Cưới chị được 1 tuần thì anh chị phải trở vào làm việc.Nó đang nghĩ tới cảnh xách vali theo cùng. Ôi Đầm Sen,Suối tiên. Những buổi ngồi trên tầng 2 của quán Bạch Đằng ăn kem. Hay cảnh qua ấp Cây Bàng trên sông Sài Gòn buổi chiều mưa giông bằng những chiếc ghe nhỏ đang tràn về trong nó.
....
Lại bất ngờ nữa xảy ra. Anh trai kéo nó ra một góc,nói như có vẻ năn nỉ lại vừa ra lệnh.
-Vụ này cô phải ở nhà giúp anh thôi. Anh báo bố mẹ rồi. Hai tuần nữa anh ăn hỏi. Cô phải trang trí sắp lễ cho anh.”
Nó như phát điên lên. Chuyện như đùa. Kế hoạch dự định của nó có vẻ khó hoàn thành.Bực ghê. Mà bố mẹ nó lo gì mà lo khiếp thế không biết. Bực thì cũng bực nhưng trong lòng nó cũng vui cho anh trai,vì cuối cùng anh nó cũng lấy vợ. Anh nó đã khỏi hâm (mọi người vẫn bảo vậy mà vì anh nó cũng 32 tuổi rồi). Bố mẹ đang ra sức nói với nó.
-Thôi,bây giờ nhà có ai đâu. Anh em phải thương nhau chứ.
-Thì con vẫn thương anh đấy chứ.Nhưng mà sao liên tiếp thế này bố mẹ lo nổi không ạ?
-Cái lúc giục thì không đứa nào chịu cưới,lúc thì hai đứa tranh nhau. Chạy theo anh em chúng mày chết mệt. Giờ nhà cái Thảo có hai đứa con gái,không ai cưới hai đứa con gái một năm cả. Mà đứa chị năm nay không được tuổi.-Bố nói.
-Xét xong lý lịch rồi. Thôi cho nó cưới. Họ hàng lo giúp nữa. Con chẳng mong anh cưới là gì?-Mẹ tiếp lời.
Ăn hỏi anh xong,một tháng sau sẽ cưới. Nghĩa là nó sẽ ở nhà thêm một tháng nữa rồi mới vào Sài Gòn nếu còn ý định. Nhưng mà có ai vào Sài Gòn làm gì nữa chứ khi mà chỉ còn 20 ngày nữa là Tết.
Sài Gòn vẫn trong giấc mơ của nó.
...
Ăn xong cái tết thì cũng là tháng 2,tháng 3 rồi. Nhận được tin báo từ bạn bè là sẽ được liên thông đại học. Lại có chút thay đổi nữa trong kế hoạch năm cũ chưa thực hiện.
-Sài gòn vào lúc nào cũng được con ạ. Trước mắt cứ hoàn thiện để lấy bằng đaị học đã.-Lý lẽ của mẹ nó.
-Nhưng…
-Ba mươi lấy chồng vẫn chưa muộn. Bố mẹ cho đi học cơ mà.
Thôi. Ôn thi. Nó lại đèn sách và lỡ hẹn với Sài Gòn.
……..
Ngày nhận giấy báo nhập học. Nó vui vì đã được đi học đại học(mặc dù chỉ là liên thông).Bõ công bố mẹ động viên,bõ công nó chờ đợi,bõ công phải lui lại kế hoạch. Và điều đặc biệt là nó không phụ công của một người. Người đã chỉ cho nó phương pháp học tập sao cho hiệu quả và những buổi thức đêm người đó đã gọi điện để động viên nó ôn bài nữa chứ.
Nó mong lắm một ngày gặp người đó. Chỉ một lần thôi lúc người đó có dịp về thăm gia đình. Nhưng thời gian luôn sắp đặt mọi việc chẳng bao giờ theo ý muốn của nó thì phải.
Thôi đành vậy đành hẹn gặp Sài gòn sau một thời gian nữa vậy. Và nó cũng lại đành đợi ngày gặp anh giữa Sài Gòn vậy.
Nó trình bày kế hoạch mà nó đã dự định từ lâu cho bố mẹ.
-Con sẽ vào Sài gòn.Vào chỗ chị,kiếm việc đi làm rồi con sẽ học tiếp đại học.
Mẹ ủng hộ nhưng cũng buồn vì có hai cô con gái thì đã đi xa 1 rồi. Giờ còn lại đứa suốt ngày thủ thỉ thì lại đòi đi nốt. Bố thì thở dài ngao ngán,mặc dù không ngăn cản.
-Chậc.Không có nghe lời bố gì cả.Ngày ấy cứ học đại học ngoại ngữ Đà nẵng. Giờ có phải ngon lành rồi không. Bằng tuổi này rồi còn lo chồng con nữa chứ.
-Bố ơi,con gái bố ế làm sao được.
Nó chuyển hướng để bố không nhắc chuyện kia nữa.Thực tình cho tới giờ nó cũng thấy hối tiếc ấy chứ.Nhiều lúc giở túi tài liệu cũ ra,nhìn tấm giấy báo đại học mà tiếc ngẩn tiếc ngơ.Hồi đó đã chuẩn bị hành trang nhập học nhưng chẳng ai đưa vào Đà Nẵng. Mẹ ốm,bố thì không thể đi được,anh trai thì đang trong thao trường,nghĩ tới cảnh một thân một mình đành quyết tâm ở lại Hà Nội.Thế đấy,chỉ vì nhát như thỏ đế không bản lĩnh nên bây giờ đôi khi nó ngồi hối tiêc. Nhiều lúc nó tự an ủi động viên: Âu đó cũng là số phận. Thầy tướng bảo rồi,con gái đứng chữ Giáp lại còn cầm tinh tý tèo này thì vất vả,lận đận lắm. Ôi công danh sự nghiệp rồi tình duyên nữa. Chết già mất thôi.
Chiến dịch Nam tiến của nó bắt đầu được phép triển khai. Nhưng không phải nói đi là đi ngay được. Còn bao nhiêu là việc phải chuẩn bị. Nào là hồ sơ xin việc,nào là mua sắm tư trang….
Đùng một cái bà chị gái gọi điện với bố mẹ :"Con sẽ ra Bắc cưới chứ không tổ chức trong này.Bố mẹ bảo em vào cùng chúng con sau”.Hí hửng vào Nam ăn cưới chị cho biết sự khác biệt cuối cùng cũng xôi hỏng bổng không.
Cưới chị được 1 tuần thì anh chị phải trở vào làm việc.Nó đang nghĩ tới cảnh xách vali theo cùng. Ôi Đầm Sen,Suối tiên. Những buổi ngồi trên tầng 2 của quán Bạch Đằng ăn kem. Hay cảnh qua ấp Cây Bàng trên sông Sài Gòn buổi chiều mưa giông bằng những chiếc ghe nhỏ đang tràn về trong nó.
....
Lại bất ngờ nữa xảy ra. Anh trai kéo nó ra một góc,nói như có vẻ năn nỉ lại vừa ra lệnh.
-Vụ này cô phải ở nhà giúp anh thôi. Anh báo bố mẹ rồi. Hai tuần nữa anh ăn hỏi. Cô phải trang trí sắp lễ cho anh.”
Nó như phát điên lên. Chuyện như đùa. Kế hoạch dự định của nó có vẻ khó hoàn thành.Bực ghê. Mà bố mẹ nó lo gì mà lo khiếp thế không biết. Bực thì cũng bực nhưng trong lòng nó cũng vui cho anh trai,vì cuối cùng anh nó cũng lấy vợ. Anh nó đã khỏi hâm (mọi người vẫn bảo vậy mà vì anh nó cũng 32 tuổi rồi). Bố mẹ đang ra sức nói với nó.
-Thôi,bây giờ nhà có ai đâu. Anh em phải thương nhau chứ.
-Thì con vẫn thương anh đấy chứ.Nhưng mà sao liên tiếp thế này bố mẹ lo nổi không ạ?
-Cái lúc giục thì không đứa nào chịu cưới,lúc thì hai đứa tranh nhau. Chạy theo anh em chúng mày chết mệt. Giờ nhà cái Thảo có hai đứa con gái,không ai cưới hai đứa con gái một năm cả. Mà đứa chị năm nay không được tuổi.-Bố nói.
-Xét xong lý lịch rồi. Thôi cho nó cưới. Họ hàng lo giúp nữa. Con chẳng mong anh cưới là gì?-Mẹ tiếp lời.
Ăn hỏi anh xong,một tháng sau sẽ cưới. Nghĩa là nó sẽ ở nhà thêm một tháng nữa rồi mới vào Sài Gòn nếu còn ý định. Nhưng mà có ai vào Sài Gòn làm gì nữa chứ khi mà chỉ còn 20 ngày nữa là Tết.
Sài Gòn vẫn trong giấc mơ của nó.
...
Ăn xong cái tết thì cũng là tháng 2,tháng 3 rồi. Nhận được tin báo từ bạn bè là sẽ được liên thông đại học. Lại có chút thay đổi nữa trong kế hoạch năm cũ chưa thực hiện.
-Sài gòn vào lúc nào cũng được con ạ. Trước mắt cứ hoàn thiện để lấy bằng đaị học đã.-Lý lẽ của mẹ nó.
-Nhưng…
-Ba mươi lấy chồng vẫn chưa muộn. Bố mẹ cho đi học cơ mà.
Thôi. Ôn thi. Nó lại đèn sách và lỡ hẹn với Sài Gòn.
……..
Ngày nhận giấy báo nhập học. Nó vui vì đã được đi học đại học(mặc dù chỉ là liên thông).Bõ công bố mẹ động viên,bõ công nó chờ đợi,bõ công phải lui lại kế hoạch. Và điều đặc biệt là nó không phụ công của một người. Người đã chỉ cho nó phương pháp học tập sao cho hiệu quả và những buổi thức đêm người đó đã gọi điện để động viên nó ôn bài nữa chứ.
Nó mong lắm một ngày gặp người đó. Chỉ một lần thôi lúc người đó có dịp về thăm gia đình. Nhưng thời gian luôn sắp đặt mọi việc chẳng bao giờ theo ý muốn của nó thì phải.
Thôi đành vậy đành hẹn gặp Sài gòn sau một thời gian nữa vậy. Và nó cũng lại đành đợi ngày gặp anh giữa Sài Gòn vậy.