bigworld1994
New member
- Xu
- 0
Bài này mình up lên tường facebook của mình vào ngày 20/1/2013 rồi nhưng vẫn muốn chia sẻ lên đây với mọi người (đã sửa 1 số từ ngữ tiếng anh theo thói quen mình cho vào bài viết trên facebook sang tiếng Việt và sửa lại 1 số chỗ viết tắt ^^) Là những cảm nhận của mình về sự thay đổi cả tiêu cực lẫn tích cực trong con người mình,... sau khi va vấp với cuộc đời ở những chặng đường đầu tiên...
Đi làm, quen được rất nhiều loại người, áp lực cũng gia tăng nhiều lần, biết sống giả nhiều, kiểu mẹ bảo ko phải là giả tạo, chỉ là nghệ thuật sống thôi, con phải học, nếu muốn tồn tại, muốn sống tốt và bảo vệ hạnh phúc của con, của những người con yêu quý. Hình như mình ngày một quen với cuộc sống này rồi, không còn cảm thấy nó giả và hẫng nhiều nữa. Sáng dậy, trời có tuyết, một bà khách vào bảo thích tuyết, mình cũng hùa theo, mình thích. Tiếp thêm bà thứ hai kêu ghét, mình cũng, ừ, ghét. Vậy rốt cuộc là như thế nào ? Ngày xưa thì cái tôi cá nhân có lẽ chả bao giờ thuận theo kiểu gió chiều nào xoay chiều ấy, nhưng giờ phát hiện ra cuộc sống là vậy. Việc thích hay không thích trời tuyết vốn dĩ căn bản chẳng hề quan trọng. Nhưng tâm lí con người luôn muốn bộc lộ cái tôi cá nhân của mình, muốn người khác lắng nghe mình hơn là mình nghe người khác. Có một người đã dạy cho mình, rằng người biết cách nghe người khác nói mới là một người giỏi giao tiếp, có lẽ là vì ý này. Vậy, nói ít thôi, tập nghe, tập thấu hiểu.
Cũng từ hồi đi làm, thấy mức độ kiên nhẫn của mình hình như dần dần không có giới hạn. Ngày xưa thì không thể nhịn mỗi khi có đứa nào làm khó mình, cảm thấy muốn nổ tung. Bố bảo con phải cẩn thận nếu không có một ngày người ta cho con về số 0. Bây giờ ư? Ha, hôm trước có bà khách vào, hạch sách này nọ, ko biết nghề mà cứ nói thánh nói tướng, mình tuyệt nhiên ko hề thấy giận. Tâm niệm rằng, cố lên, mình có thể phục vu được bà này, giống kiểu vượt qua thử thách ấy. Vẫn cười, vẫn kiên nhẫn lắng nghe, từ từ giải thích. Rồi bà ấy cũng đi ra, cười và nói cám ơn vì đã kiên nhẫn với bà ấy :| Từ bao giờ nhỉ? Khi ko còn là đứa nóng tính bộc trực ngày trước nữa? Cậu mình bảo, cháu thay đổi nhiều quá, mình cười, cháu không, nhưng môi trường của cháu thì có cậu ạ. Ừ, vậy thôi. Hồi trước bố bảo ở nhà con bướng, làm nũng với bố mẹ được thôi, chứ sau này đi làm, người ta có nhổ nước bọt vào mặt con cũng đừng có vùng vằng phản ứng, mình hỏi lại kiểu không tin, khinh khỉnh: 'Thế cười hả bố?' Bố không nói gì, và cũng từng nói bây giờ con là tờ giấy trắng, cứ để đời nó dạy con :| Ờ, bây giờ mình biết câu trả lời rồi, là đừng thể hiện gì cả, bình tĩnh và làm đúng phận sự của mình thôi Giữ cái đầu nguội thì sẽ ko phạm sai lầm Cố lên!!!!
Đi làm, quen được rất nhiều loại người, áp lực cũng gia tăng nhiều lần, biết sống giả nhiều, kiểu mẹ bảo ko phải là giả tạo, chỉ là nghệ thuật sống thôi, con phải học, nếu muốn tồn tại, muốn sống tốt và bảo vệ hạnh phúc của con, của những người con yêu quý. Hình như mình ngày một quen với cuộc sống này rồi, không còn cảm thấy nó giả và hẫng nhiều nữa. Sáng dậy, trời có tuyết, một bà khách vào bảo thích tuyết, mình cũng hùa theo, mình thích. Tiếp thêm bà thứ hai kêu ghét, mình cũng, ừ, ghét. Vậy rốt cuộc là như thế nào ? Ngày xưa thì cái tôi cá nhân có lẽ chả bao giờ thuận theo kiểu gió chiều nào xoay chiều ấy, nhưng giờ phát hiện ra cuộc sống là vậy. Việc thích hay không thích trời tuyết vốn dĩ căn bản chẳng hề quan trọng. Nhưng tâm lí con người luôn muốn bộc lộ cái tôi cá nhân của mình, muốn người khác lắng nghe mình hơn là mình nghe người khác. Có một người đã dạy cho mình, rằng người biết cách nghe người khác nói mới là một người giỏi giao tiếp, có lẽ là vì ý này. Vậy, nói ít thôi, tập nghe, tập thấu hiểu.
Cũng từ hồi đi làm, thấy mức độ kiên nhẫn của mình hình như dần dần không có giới hạn. Ngày xưa thì không thể nhịn mỗi khi có đứa nào làm khó mình, cảm thấy muốn nổ tung. Bố bảo con phải cẩn thận nếu không có một ngày người ta cho con về số 0. Bây giờ ư? Ha, hôm trước có bà khách vào, hạch sách này nọ, ko biết nghề mà cứ nói thánh nói tướng, mình tuyệt nhiên ko hề thấy giận. Tâm niệm rằng, cố lên, mình có thể phục vu được bà này, giống kiểu vượt qua thử thách ấy. Vẫn cười, vẫn kiên nhẫn lắng nghe, từ từ giải thích. Rồi bà ấy cũng đi ra, cười và nói cám ơn vì đã kiên nhẫn với bà ấy :| Từ bao giờ nhỉ? Khi ko còn là đứa nóng tính bộc trực ngày trước nữa? Cậu mình bảo, cháu thay đổi nhiều quá, mình cười, cháu không, nhưng môi trường của cháu thì có cậu ạ. Ừ, vậy thôi. Hồi trước bố bảo ở nhà con bướng, làm nũng với bố mẹ được thôi, chứ sau này đi làm, người ta có nhổ nước bọt vào mặt con cũng đừng có vùng vằng phản ứng, mình hỏi lại kiểu không tin, khinh khỉnh: 'Thế cười hả bố?' Bố không nói gì, và cũng từng nói bây giờ con là tờ giấy trắng, cứ để đời nó dạy con :| Ờ, bây giờ mình biết câu trả lời rồi, là đừng thể hiện gì cả, bình tĩnh và làm đúng phận sự của mình thôi Giữ cái đầu nguội thì sẽ ko phạm sai lầm Cố lên!!!!
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: