Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Chúng tôi là bạn của nhau........
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="chuot sun" data-source="post: 117112" data-attributes="member: 231960"><p style="text-align: center"><strong>CHÚNG TÔI LÀ BẠN CỦA NHAU</strong></p> <p style="text-align: center"><strong></strong></p> <p style="text-align: center"><strong></strong></p> <p style="text-align: left"><strong> H</strong>ồi Tawna, em gái tôi được bốn tuổi, nó cho rằng leo lên đỉnh cao của bãi phế liệu là một ý tưởng cực kì hay. Một hôm, khi nhóm trẻ chúng tôi đang chơi đừa gần đó thì tôi nghe thấy tiếng nó hét lên thất thanh. Tôi chạy tới chộp lấy nó. Và giống như một người mẹ đột nhiên có đủ sức mạnh để nhấc chiếc xe hơi lên khỏi đứa con đang bị kẹt trong đó. Tôi là chị của nó, và tôi chỉ mới sáu tuổi, nhưng nhìn thấy nó bị chảy máu và nghe tiếng hét đinh tai của nó tôi bỗng nhiên thành một siêu nhân.</p> <p style="text-align: left"> Không dừng lại để suy nghĩ, tôi mượn đỡ một tấm ván trượt của đứa trẻ gần nhà, đặt Tawna lên đó phóng đi và phóng đi thật nhanh để vượt qua quãng đường ba dãy phố. Tôi vừa lết cẳng chân phải, vừa lom khom người xuống, để có thể giữ nó đứng thăng bằng trên tấm trượt. Bắp thịt tay và bắp thịt chân tôi đau nhói. Mỗi cử động là một sự có gắng hết sức. Cuối cùng, khi tôi vòng qua góc tòa nhà chung cư của chúng tôi, hầu như tôi thở không nổi nữa. Tới chân cấu thang, tôi rống lên gọi mẹ bằng cái giọng mà bà nói rằng... nghe rùng mình sởn gáy hết sức.</p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"> Chẳng bao lâu, vết thương của Tawna lành lặn, không còn vết gì nữa. Ngược lại, tôi vẫn được mọi người khen ngợi là “người hùng” trong một thời gian dài. Lâu lâu, mẹ kể lại câu chuyện em gái tôi được cứu nạn ra sao. Tôi nghĩ mình khá tháo vác so với một đứa trẻ sáu tuổi. Nhưng nó là bạn thân nhất của tôi mà, và tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì nó.</p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"> Vài năm sau, câu “bánh ít cho đi, bánh quy cho lại” rất đúng vào trường hợp của tôi. Trong tiệc sinh nhật lần thứ chín của tôi, đám con gái rủ nhâu đứng trên đỉnh một con dốc và trượt patin xuống tận cuối đường. Tawna cố gắng thao kịp chúng tôi, nhưng nó phải chạy sau đuôi mãi và điều đó khiến nó giận dữ. Tôi bắt đầu lăn xuống con đường dốc. Chỉ lăn - chứ không bay. Đến khi mũi dày tôi bị vướt vào một hòn sỏi nhỏ thì tôi thật sự bay. Tôi không còn giữ được thăng bằng và phương hướng nữa.</p> <p style="text-align: left"> Lập tức, Tawna dấn bược lên và ra hiệu cho đám con gái chệch sang hướng khác. nếu không có sự nhanh trí của nó, tất cả sẽ ngã dồn đống lên tôi, hậu quả chắc khó lường được. Cuối cùng, giống như bầy kiến tha mồi về tổ, đám con gái nâng tôi đứng dậy, đẩy tôi lăng bánh xe về nhà trên đôi dày trượt patin của tôi. Tôi suýt bị gãy tay nhưng không sao hết.</p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"> Bình thường, Tawna vốn được mọi người khen ngợi vì tài trượt patin của nó. Nó cũng thích được đám đông chú ý, nhưng nó cứu tôi không phải vì lý do đó. Mà vì tôi là bạn thân của nó, và nó sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho tôi.</p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"> Tất nhiên, mối quan hệ giữa chúng tôi không đơn giản như một tình bạn bình thường. Khi ngồi trên xe hơi, chúng tôi cũng chia ranh giới đàng hoàng. Mày ngồi phía bên mày, tao ngồi phía bên tao. Rồi cũng có lúc túm tóc nhau và quát vào mặt nhau. Những cái nhéo bất ngờ. Những câu hăm dọa đại loại như “rồi mày sẽ biết tay tao...” Làm sao tránh được? Chị em gái trong nhà mà. Ba mẹ tôi ngán ngẩm, chỉ biết nhắc đi nhắc lại một câu “Hai đứa, có thôi ngay không!”.</p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"> Nhưng giữa chúng tôi cũng có những khoảng thời gian thật dịu ngọt. Hồi còn nhỏ, khi ngẫu nhiên hai đứa chúng tôi cùng khóc nè một lúc, thì một đứa tự động ngừng lại để nhường cho đứa kia khóc thoải mái. Không phải chúng tôi thay phiên nhau khóc đâu, mà vì chúng tôi tính toán xem đứa nào khóc nhiều hơn thôi.</p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"> Khi mối tình đầu của tôi tan vỡ, Tawna ôm ghì lấy tôi và nói rằng tôi sẽ vượt qua được. Nó muốn quát vào mặt thủ phạm làm tôi đau khổ - nhưng nó cố dằn lòng xuống. Khi bạn bè đối xử xấu với nó, tôi cứ để nó trút cơn giận dữ ra ngoài và nói rằng mọi việc sẽ tốt đẹp. Tôi muốn chửi đám bạn xấu đó một trận - nhưng tôi cố dằn lòng xuống. Nghe tin tôi tốt nghiệp cấp III, Tawna òa lên khóc vì nó tự hào về tôi, đồng thời nó biết rằng nó cũng sắp mất tôi. Khi nó được bàu chọn là người đẹp của tỉnh nhà, Tôi nhe răng cười và biết nó không chỉ đẹp bên ngoài, mà nó còn đáng quý ở bên trong tâm hồn.</p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"> Chúng tôi cất giữu bí mật của nhau và trân trọng những hi vọng thầm kín của nhau. Chúng tôi nâng đỡ lần nhau khi đứa này (hoặc đứa kia) tuyệt vọng. Chúng tôi cố gắng hết sức dìu dắt nhau tới bờ bến an toàn. Bằng cách nào đó, chúng tôi đã chuyển mối dây chị em thành tình bạn thân thiết. Và điều đó khiến tôi hãnh diện. Chúng tôi không chỉ là chị em của nhau, chúng còn là bạn tâm tình của nhau.</p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"><strong><em> Jasha Boucher</em></strong></p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"> <em>[sưu tầm]</em></p> <p style="text-align: left"></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="chuot sun, post: 117112, member: 231960"] [CENTER][B]CHÚNG TÔI LÀ BẠN CỦA NHAU [/B][/CENTER] [LEFT][B] H[/B]ồi Tawna, em gái tôi được bốn tuổi, nó cho rằng leo lên đỉnh cao của bãi phế liệu là một ý tưởng cực kì hay. Một hôm, khi nhóm trẻ chúng tôi đang chơi đừa gần đó thì tôi nghe thấy tiếng nó hét lên thất thanh. Tôi chạy tới chộp lấy nó. Và giống như một người mẹ đột nhiên có đủ sức mạnh để nhấc chiếc xe hơi lên khỏi đứa con đang bị kẹt trong đó. Tôi là chị của nó, và tôi chỉ mới sáu tuổi, nhưng nhìn thấy nó bị chảy máu và nghe tiếng hét đinh tai của nó tôi bỗng nhiên thành một siêu nhân. Không dừng lại để suy nghĩ, tôi mượn đỡ một tấm ván trượt của đứa trẻ gần nhà, đặt Tawna lên đó phóng đi và phóng đi thật nhanh để vượt qua quãng đường ba dãy phố. Tôi vừa lết cẳng chân phải, vừa lom khom người xuống, để có thể giữ nó đứng thăng bằng trên tấm trượt. Bắp thịt tay và bắp thịt chân tôi đau nhói. Mỗi cử động là một sự có gắng hết sức. Cuối cùng, khi tôi vòng qua góc tòa nhà chung cư của chúng tôi, hầu như tôi thở không nổi nữa. Tới chân cấu thang, tôi rống lên gọi mẹ bằng cái giọng mà bà nói rằng... nghe rùng mình sởn gáy hết sức. Chẳng bao lâu, vết thương của Tawna lành lặn, không còn vết gì nữa. Ngược lại, tôi vẫn được mọi người khen ngợi là “người hùng” trong một thời gian dài. Lâu lâu, mẹ kể lại câu chuyện em gái tôi được cứu nạn ra sao. Tôi nghĩ mình khá tháo vác so với một đứa trẻ sáu tuổi. Nhưng nó là bạn thân nhất của tôi mà, và tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì nó. Vài năm sau, câu “bánh ít cho đi, bánh quy cho lại” rất đúng vào trường hợp của tôi. Trong tiệc sinh nhật lần thứ chín của tôi, đám con gái rủ nhâu đứng trên đỉnh một con dốc và trượt patin xuống tận cuối đường. Tawna cố gắng thao kịp chúng tôi, nhưng nó phải chạy sau đuôi mãi và điều đó khiến nó giận dữ. Tôi bắt đầu lăn xuống con đường dốc. Chỉ lăn - chứ không bay. Đến khi mũi dày tôi bị vướt vào một hòn sỏi nhỏ thì tôi thật sự bay. Tôi không còn giữ được thăng bằng và phương hướng nữa. Lập tức, Tawna dấn bược lên và ra hiệu cho đám con gái chệch sang hướng khác. nếu không có sự nhanh trí của nó, tất cả sẽ ngã dồn đống lên tôi, hậu quả chắc khó lường được. Cuối cùng, giống như bầy kiến tha mồi về tổ, đám con gái nâng tôi đứng dậy, đẩy tôi lăng bánh xe về nhà trên đôi dày trượt patin của tôi. Tôi suýt bị gãy tay nhưng không sao hết. Bình thường, Tawna vốn được mọi người khen ngợi vì tài trượt patin của nó. Nó cũng thích được đám đông chú ý, nhưng nó cứu tôi không phải vì lý do đó. Mà vì tôi là bạn thân của nó, và nó sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho tôi. Tất nhiên, mối quan hệ giữa chúng tôi không đơn giản như một tình bạn bình thường. Khi ngồi trên xe hơi, chúng tôi cũng chia ranh giới đàng hoàng. Mày ngồi phía bên mày, tao ngồi phía bên tao. Rồi cũng có lúc túm tóc nhau và quát vào mặt nhau. Những cái nhéo bất ngờ. Những câu hăm dọa đại loại như “rồi mày sẽ biết tay tao...” Làm sao tránh được? Chị em gái trong nhà mà. Ba mẹ tôi ngán ngẩm, chỉ biết nhắc đi nhắc lại một câu “Hai đứa, có thôi ngay không!”. Nhưng giữa chúng tôi cũng có những khoảng thời gian thật dịu ngọt. Hồi còn nhỏ, khi ngẫu nhiên hai đứa chúng tôi cùng khóc nè một lúc, thì một đứa tự động ngừng lại để nhường cho đứa kia khóc thoải mái. Không phải chúng tôi thay phiên nhau khóc đâu, mà vì chúng tôi tính toán xem đứa nào khóc nhiều hơn thôi. Khi mối tình đầu của tôi tan vỡ, Tawna ôm ghì lấy tôi và nói rằng tôi sẽ vượt qua được. Nó muốn quát vào mặt thủ phạm làm tôi đau khổ - nhưng nó cố dằn lòng xuống. Khi bạn bè đối xử xấu với nó, tôi cứ để nó trút cơn giận dữ ra ngoài và nói rằng mọi việc sẽ tốt đẹp. Tôi muốn chửi đám bạn xấu đó một trận - nhưng tôi cố dằn lòng xuống. Nghe tin tôi tốt nghiệp cấp III, Tawna òa lên khóc vì nó tự hào về tôi, đồng thời nó biết rằng nó cũng sắp mất tôi. Khi nó được bàu chọn là người đẹp của tỉnh nhà, Tôi nhe răng cười và biết nó không chỉ đẹp bên ngoài, mà nó còn đáng quý ở bên trong tâm hồn. Chúng tôi cất giữu bí mật của nhau và trân trọng những hi vọng thầm kín của nhau. Chúng tôi nâng đỡ lần nhau khi đứa này (hoặc đứa kia) tuyệt vọng. Chúng tôi cố gắng hết sức dìu dắt nhau tới bờ bến an toàn. Bằng cách nào đó, chúng tôi đã chuyển mối dây chị em thành tình bạn thân thiết. Và điều đó khiến tôi hãnh diện. Chúng tôi không chỉ là chị em của nhau, chúng còn là bạn tâm tình của nhau. [B][I] Jasha Boucher[/I][/B] [I][sưu tầm][/I] [/LEFT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Chúng tôi là bạn của nhau........
Top