small star
Moderator
- Xu
- 94
Sài Gòn vào giữa tháng 4, nắng, nóng...làm bọn nó phải cố gắng chật vật trong lớp học luyện thi.
Đầu óc đứa nào cũng ong ong lên bởi áp lực thi cử. Đâu còn nhiều thời gian cho tụi nó nữa.
- Uống nước không Linh?
- Uhm, cho Linh xin một ít nhé, nóng quá, chai nước của Linh, mấy đứa bàn trên "mượn" hết mất rồi.
- Hihi...
Phú chìa cho Linh chai nước kèm theo một mảnh khăn giấy và cười nhẹ nhàng. Học trong cái lớp ôn thi này, tụi học trò chỉ có thể "tập trung" cho việc nói chuyện trong 10 phút giải lao ngắn ngủi. Đó chỉ là những câu chuyện qua loa về chai nước, về bài toán chưa kịp hiểu.
Linh và Phú cũng ôn thi tại một trung tâm khá nổi tiếng. Linh học lớp D, còn Phú học lớp B. Nhưng dường như giữa hai cái lớp ấy, lúc nào cũng có sự gắn kết thật dễ thương. Tụi con gái lớp D thì lúc nào cứ gọi là "thần tượng " mấy anh chàng lớp B ghê lắm. Và Linh cũng không năm ngoài số đó.
Lúc đầu, Linh "được làm quen" bởi 1 người khác chứ ko phải là Phú. Phú chỉ là người đi cùng Dâng (người làm quen Linh). Nhưng chẳng hiểu từ lúc nào, cứ thứ 2 là Phú lại ngồi ngay sau Linh. Rối từ lúc đó, cả hai bắt đầu hỏi bài nhau, giải toán chung, ăn bánh mì mỗi sáng chung....chơi chung...thân nhau từ lúc nào.
Đối với Phú, có lẽ Phú không xem Linh là người bạn bình thường. Với Phú, Linh là một người mà lúc nào cũng mang cho Phú những niềm vui, những câu chuyện hay vào mỗi lúc Phú căng thẳng. Phú ham học hơn, muốn tới lớp nhiều hơn, muốn được chỉ cho Linh những bài tích phân mà Linh chưa hiểu. Phú có động lực học tập hơn.
Còn đối với Linh, Linh chỉ biết ơn về những điều nhẹ nhàng Phú thường mang đến cho Linh.
Trưa nay tan học, Phú chạy vội gọi theo Linh:
- Hôm nay Linh thế nào, bài xác suất lúc nãy ổn rồi đấy chứ?
- Chà, Linh hả, uhm, phải nói thế nào nhỉ, tốt, rất tốt đấy nhé. Nếu không có Phú ngồi sau chỉ Linh tận tình, chắc bây giờ Linh vẫn còn đang mít đặc ngồi trong lớp kia kìa....hi hi....
- Thứ 6 này, trung tâm cho nghĩ, Linh đi tới chỗ này với Phú được không?
- Không được!
- Tại sao? Phú hốt hoảng.
- Không có địa điểm cụ thể, lỡ Phú bắt Linh đi bán ra nước ngoài thì sao? Hi hi...
- Trời ạ, Phú cứ tưởng chuyện gì. Hi hi... Cứ yên vậy mà đi không được hả Linh? Có nhất thiết phải biết địa điểm trước không?
- Đùa Phú thôi. Vậy thứ 6 nhé! Linh về trước đây..
Linh quay lưng chạy về lũ bạn đang đợi phía trước. Phú nhìn theo mà lòng vui lạ. "Uhm, thứ 6 Linh nhé!"
Thời gian không còn nhiều, không đủ thời gian để cho những đứa ôn thi đại học nghĩ vớ vấn tới những việc khác. Trong trí óc của tụi nó bây giờ chỉ tồn tại việc chinh phục đỉnh núi mà tụi nó đã trượt ngã 1 lần. Đó là cả một niềm tin, đó là cả những hy vọng, có khi là cả một sự sống còn trên cái "chiến trường" ấy.
Đôi lúc Phú hoang mang, hay nghĩ về Linh. Đôi khi Linh hay cười thầm về những mảnh khăn giấy của Phú. Đôi khi cả hai đứa cũng vớ vẫn lắm. Nhưng, tụi nó hiểu được, bây giờ, tụi nó cần gì.
- Phú qua nhà Linh ngay nè, Linh chuẩn bị đi nhá!
- Okey!
Hôm nay trông Linh thật khác, Phú nhìn Linh hơi lâu hơn một chút, rồi vẫn nụ cười hiền hiền. Hai đứa bắt đầu buổi chiều thứ 6 bằng niềm vui và cả sự tin tưởng lẫn nhau nữa. Linh ngồi sau Phú, lâu lại hỏi một câu, lâu lại hát một câu. Vô tư...Linh vô tư...Phú vô tư.
- Linh hát hay nhỉ?
- Linh hả? Không hay đâu. Chỉ là...đúng nhạc một xíu thôi ấy mà...hi hi...
Xe dừng lại ở một quán cóc, Linh ngạc nhiên bước xuống. Phú cười, cầm nhẹ tay Linh kéo vào một cái bàn nhỏ.
- Cô ơi, cho cháu như cũ nhé! Phú nháy mắt tinh nghịch.
Linh còn đang ngạc nhiên nhìn xung quanh tìm hiểu, Phú đã chọc:
- Phú biết, Linh thích ăn xoài mà, đúng không? Đây là quán hơi bị đỉnh đấy nhé, 5 phút nữa thôi, Linh xem Phú có nói sai về món "gỏi xoài" này không nhé!
Cô chủ quán nhỏ bé bê ra một dĩa gỏi, Linh cứ mồm chữ A, mắt chữ O, còn Phú thì khỏi nói, cứ bảo là vui không còn chỗ nào để vui.
- Lúc nãy Linh ăn xoài, nhìn Linh, thấy Linh vui thật đấy.
- Linh bất ngờ thật sự đấy nhé, không ngờ, con trai lớp B mà cũng ăn hàng ra phết nhỉ. Còn đưa Linh tới một nơi mà chưa nhiều người biết đến, Linh phục Phú thật.
- Uhn. Chỉ vì Phú muốn Linh giảm bớt sự nặng nề trong đầu óc vì những ngày căng thẳng này thôi mà. Phú lăn lăn lon nước trong tay.
- Cảm ơn Phú nhé!
- Chúng mình là một đôi, được không Linh?
Linh và Phú cùng im lặng rồi cái không khí im lặng ấy bị Linh phá tan.
- Một đôi theo đúng nghĩa của nó theo Phú là như thế nào?
- Là Phú được phép ngồi sau Linh mỗi lúc học, là Phú được phép đưa Linh đi học trong những ngày nắng nóng còn lại của mùa ôn thi, là Phú được phép chăm sóc và quan tâm Linh. Được không ?
- Vậy, chúng ta là bạn, là bạn theo nghĩa một đôi, được không Phú? Linh nghĩ Phú hiểu những gì Linh nói, Phú nhỉ?
- Uhm. Vậy thì tốt rồi.
Những câu chuyện, những tiếng cười lại vang lên một góc trên sân thượng của một tòa nhà.
Những lời Phú nói, Linh sẽ ghi nhớ. Và Phú cũng vậy. Tụi nó sẽ tiếp tục là những "chiến binh" kì cựu của lớp học. Sẽ là những đứa con biết suy nghĩ về niềm hy vọng của gia đình. Và sẽ là "một đôi" theo đúng nghĩa của nó.
Chân trời xa ấy, chẳng biết hai đứa sẽ như thế nào, nhưng tụi nó đã hứa với nhau, sẽ cùng sống tốt.....
Đầu óc đứa nào cũng ong ong lên bởi áp lực thi cử. Đâu còn nhiều thời gian cho tụi nó nữa.
- Uhm, cho Linh xin một ít nhé, nóng quá, chai nước của Linh, mấy đứa bàn trên "mượn" hết mất rồi.
- Hihi...
Phú chìa cho Linh chai nước kèm theo một mảnh khăn giấy và cười nhẹ nhàng. Học trong cái lớp ôn thi này, tụi học trò chỉ có thể "tập trung" cho việc nói chuyện trong 10 phút giải lao ngắn ngủi. Đó chỉ là những câu chuyện qua loa về chai nước, về bài toán chưa kịp hiểu.
Linh và Phú cũng ôn thi tại một trung tâm khá nổi tiếng. Linh học lớp D, còn Phú học lớp B. Nhưng dường như giữa hai cái lớp ấy, lúc nào cũng có sự gắn kết thật dễ thương. Tụi con gái lớp D thì lúc nào cứ gọi là "thần tượng " mấy anh chàng lớp B ghê lắm. Và Linh cũng không năm ngoài số đó.
Lúc đầu, Linh "được làm quen" bởi 1 người khác chứ ko phải là Phú. Phú chỉ là người đi cùng Dâng (người làm quen Linh). Nhưng chẳng hiểu từ lúc nào, cứ thứ 2 là Phú lại ngồi ngay sau Linh. Rối từ lúc đó, cả hai bắt đầu hỏi bài nhau, giải toán chung, ăn bánh mì mỗi sáng chung....chơi chung...thân nhau từ lúc nào.
Đối với Phú, có lẽ Phú không xem Linh là người bạn bình thường. Với Phú, Linh là một người mà lúc nào cũng mang cho Phú những niềm vui, những câu chuyện hay vào mỗi lúc Phú căng thẳng. Phú ham học hơn, muốn tới lớp nhiều hơn, muốn được chỉ cho Linh những bài tích phân mà Linh chưa hiểu. Phú có động lực học tập hơn.
Còn đối với Linh, Linh chỉ biết ơn về những điều nhẹ nhàng Phú thường mang đến cho Linh.
Trưa nay tan học, Phú chạy vội gọi theo Linh:
- Hôm nay Linh thế nào, bài xác suất lúc nãy ổn rồi đấy chứ?
- Chà, Linh hả, uhm, phải nói thế nào nhỉ, tốt, rất tốt đấy nhé. Nếu không có Phú ngồi sau chỉ Linh tận tình, chắc bây giờ Linh vẫn còn đang mít đặc ngồi trong lớp kia kìa....hi hi....
- Thứ 6 này, trung tâm cho nghĩ, Linh đi tới chỗ này với Phú được không?
- Không được!
- Tại sao? Phú hốt hoảng.
- Không có địa điểm cụ thể, lỡ Phú bắt Linh đi bán ra nước ngoài thì sao? Hi hi...
- Trời ạ, Phú cứ tưởng chuyện gì. Hi hi... Cứ yên vậy mà đi không được hả Linh? Có nhất thiết phải biết địa điểm trước không?
- Đùa Phú thôi. Vậy thứ 6 nhé! Linh về trước đây..
Linh quay lưng chạy về lũ bạn đang đợi phía trước. Phú nhìn theo mà lòng vui lạ. "Uhm, thứ 6 Linh nhé!"
Thời gian không còn nhiều, không đủ thời gian để cho những đứa ôn thi đại học nghĩ vớ vấn tới những việc khác. Trong trí óc của tụi nó bây giờ chỉ tồn tại việc chinh phục đỉnh núi mà tụi nó đã trượt ngã 1 lần. Đó là cả một niềm tin, đó là cả những hy vọng, có khi là cả một sự sống còn trên cái "chiến trường" ấy.
Đôi lúc Phú hoang mang, hay nghĩ về Linh. Đôi khi Linh hay cười thầm về những mảnh khăn giấy của Phú. Đôi khi cả hai đứa cũng vớ vẫn lắm. Nhưng, tụi nó hiểu được, bây giờ, tụi nó cần gì.
- Phú qua nhà Linh ngay nè, Linh chuẩn bị đi nhá!
- Okey!
Hôm nay trông Linh thật khác, Phú nhìn Linh hơi lâu hơn một chút, rồi vẫn nụ cười hiền hiền. Hai đứa bắt đầu buổi chiều thứ 6 bằng niềm vui và cả sự tin tưởng lẫn nhau nữa. Linh ngồi sau Phú, lâu lại hỏi một câu, lâu lại hát một câu. Vô tư...Linh vô tư...Phú vô tư.
- Linh hát hay nhỉ?
- Linh hả? Không hay đâu. Chỉ là...đúng nhạc một xíu thôi ấy mà...hi hi...
Xe dừng lại ở một quán cóc, Linh ngạc nhiên bước xuống. Phú cười, cầm nhẹ tay Linh kéo vào một cái bàn nhỏ.
- Cô ơi, cho cháu như cũ nhé! Phú nháy mắt tinh nghịch.
Linh còn đang ngạc nhiên nhìn xung quanh tìm hiểu, Phú đã chọc:
- Phú biết, Linh thích ăn xoài mà, đúng không? Đây là quán hơi bị đỉnh đấy nhé, 5 phút nữa thôi, Linh xem Phú có nói sai về món "gỏi xoài" này không nhé!
Cô chủ quán nhỏ bé bê ra một dĩa gỏi, Linh cứ mồm chữ A, mắt chữ O, còn Phú thì khỏi nói, cứ bảo là vui không còn chỗ nào để vui.
- Lúc nãy Linh ăn xoài, nhìn Linh, thấy Linh vui thật đấy.
- Linh bất ngờ thật sự đấy nhé, không ngờ, con trai lớp B mà cũng ăn hàng ra phết nhỉ. Còn đưa Linh tới một nơi mà chưa nhiều người biết đến, Linh phục Phú thật.
- Uhn. Chỉ vì Phú muốn Linh giảm bớt sự nặng nề trong đầu óc vì những ngày căng thẳng này thôi mà. Phú lăn lăn lon nước trong tay.
- Cảm ơn Phú nhé!
- Chúng mình là một đôi, được không Linh?
Linh và Phú cùng im lặng rồi cái không khí im lặng ấy bị Linh phá tan.
- Một đôi theo đúng nghĩa của nó theo Phú là như thế nào?
- Là Phú được phép ngồi sau Linh mỗi lúc học, là Phú được phép đưa Linh đi học trong những ngày nắng nóng còn lại của mùa ôn thi, là Phú được phép chăm sóc và quan tâm Linh. Được không ?
- Vậy, chúng ta là bạn, là bạn theo nghĩa một đôi, được không Phú? Linh nghĩ Phú hiểu những gì Linh nói, Phú nhỉ?
- Uhm. Vậy thì tốt rồi.
Những câu chuyện, những tiếng cười lại vang lên một góc trên sân thượng của một tòa nhà.
Những lời Phú nói, Linh sẽ ghi nhớ. Và Phú cũng vậy. Tụi nó sẽ tiếp tục là những "chiến binh" kì cựu của lớp học. Sẽ là những đứa con biết suy nghĩ về niềm hy vọng của gia đình. Và sẽ là "một đôi" theo đúng nghĩa của nó.
Chân trời xa ấy, chẳng biết hai đứa sẽ như thế nào, nhưng tụi nó đã hứa với nhau, sẽ cùng sống tốt.....
Trúc Linh