Truyện ngắn Chúng mình có duyên - Raxu

  • Thread starter Thread starter DOO DOO
  • Ngày gửi Ngày gửi
D

DOO DOO

Guest
View attachment 15213

Nhiều người cho rằng tình yêu vốn dĩ phải rất cao thượng, phải hy sinh cái này, đánh đổi cái kia. Nhưng thực ra yêu là một thứ cảm tình hết sức đơn giản. Một hành động nhỏ bé đôi lúc có ý nghĩa hơn ngàn vạn lần những ngôn từ hoa mỹ.​
***
Tháng chín, tiếng ve đã im bặt, hương vị thanh khiết của mùa thu đong đầy trong từng cơn gió mát. Trường THPT Thăng Long Hà Nội hôm nay sôi nổi hơn hẳn ngày thường. Sân khấu trang nghiêm với lẵng hoa bày bốn góc, bục phát biểu đặt chính giữa , phía sau là bức tượng Hồ chủ tịch nổi bật trên tấm phông màn màu xanh ngọc.

Phong đứng cuối hàng, uể oải dựa vào thân cây, ngáp ngắn ngáp dài trong lúc nghe bài phát biểu của cô hiệu phó: "Buổi lễ khai giảng hôm nay rất đặc biệt vì một lý do: Chúng ta chào đón các em học sinh lớp mười nhập trường. Đề nghị các bạn cho một tràng pháo tay.".
"Sao từ đầu đến giờ bắt vỗ tay nhiều thế nhỉ ?". Phong lẩm bẩm, đập nhẹ hai bàn tay vào nhau cho có lệ.
"Vỗ tay cổ vũ chính mình cũng không thiệt". Đức, bạn mới quen của Phong tự an ủi.
Đức và Phong đều là học sinh lớp mười mới vào trường, hai người mới gặp nhau đúng một lần hôm đi đăng ký phân ban. Hôm ấy, Đức đã trợn tròn mắt, miệng ú ớ không nói thành lời khi có một thằng con trai không thân không thích tự dưng đến vỗ vai mình và nói những câu như trong phim kiếm hiệp: "Anh bạn, tuy mới chỉ gặp nhau lần đầu nhưng tôi có cảm giác như đã quen biết từ lâu. Chúng ta kết nghĩa huynh đệ nhé". Hai người biết nhau như thế.

Buổi học đầu tiên không có gì đặc sắc, lời giáo viên giảng vào tai trái ra tai phải, cả lớp chủ yếu dành thời gian tán chuyện làm quen nhau và bầu cán bộ lớp.
"Ai dám đứng ra đảm nhận chức lớp trường ?". Cô giáo chủ nhiệm hỏi cả lớp.
Im lặng...
Im lặng...
Nhìn nhau...
"Dạ thưa cô, em muốn thử !". Cô bé ngồi bàn đầu đứng lên dõng dạc, phong thái rất tự tin, lớn hơn nhiều so với tuổi mười sáu.
"Tốt lắm ! Em tên gì !".
"Minh Vân thưa cô !".
"Bạn Vân lên đây ra mắt cả lớp nào !". Cô giáo niềm nở. Phong há hốc mồm, nhìn chăm chăm vào cô bé đang đứng trên bục giảng, thần hồn mê mẩn. Cô bé có mái tóc đen xõa ngang vai, đôi mắt trong vắt như biết nói, cánh môi ửng hồng đáng yêu nhưng bướng bỉnh, khi cười để lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng.
"Người đẹp như tên !". Phong bỗng hét toáng lên khiến mọi cặp mắt đổ dồn vào hắn, ánh mắt lạ lẫm như nhìn một người đến từ hành tinh khác. Khuôn mặt Vân bỗng đỏ ửng, cô cúi đầu ngượng nghịu. Phong biết mình lỡ lời, bối rối gãi đầu.
Đức ngồi kế bên ôm miệng cười nắc nẻ: "Yêu rồi hả ? Lần thứ mấy ?".
Phong trừng mắt: "Lần đầu !", rồi hắn lao đến túm lấy Đức lắc mạnh: "Huynh đệ, mày nhất định phải giúp tao !".
Phong là một fan cuồng nhiệt của phim và truyện kiếm hiệp. Hắn thuộc làu tất cả tiểu thuyết của Kim Dung, đừng cố đánh đố hắn về phim kiếm hiệp vì chưa nói hết câu hắn đã đoán ra là phim gì rồi. Tác phẩm hắn mê nhất là Phong Vân. Cặp hắn nặng thêm vài cân cũng vì có thêm chục quyển truyện tranh Phong Vân bên trong. Hắn đọc đi đọc lại bộ truyện đó không biết bao nhiêu lần, nhiều đến mức thuộc luôn cả lời thoại nhân vật.
Tuổi mới lớn có thể không giỏi đầu trò, nhưng nhất định phải a dua. Chỉ cần một người say sưa cầm cuốn truyện trên tay, cả lớp chẳng thể làm ngơ được. Chẳng mấy chốc bộ truyện tranh Phong Vân trở thành một hiện tượng trong lớp. Phong đắc ý lắm, ngày nào cũng ôm một đống truyện tranh đến lớp. Nhưng Vân dường như không để tâm.
"Đọc truyện không mình cho mượn ?". Phong vừa nói, vừa giơ tập truyện số một ra trước mặt Vân.
"Cám ơn, nhưng mình không thích mấy cái thể loại đánh nhau, chém giết !". Vân lạnh lùng đáp, không thèm nhìn Phong, chăm chú tiếp tục viết bài.
"Sao cậu lại không biết thưởng thức như thế chứ, là Phong Vân đấy !". Hắn làm bộ tiếc nuối, mắt vẫn không rời khỏi cô gái đối diện.
"Phong Vân thì sao ?".
"Cậu không thấy đến bộ truyện tranh cũng lấy tên hai chúng ta ghép vào à ? Chúng mình...có duyên đấy chứ !". Phong nói rất bình thường, thậm chí còn có phần cợt nhả. Vân bĩu môi nhìn Phong, rồi lại quay đi chỗ khác như thể cô chưa nghe thấy gì. Cuối ngày, Phong lén bỏ vào cặp Vân cuốn truyện ấy. Hắn có niềm tin sắt đá: một ngày nào đó, cô nhất định sẽ đọc.
***
Sau một thời gian lê la tiếp cận, có thể tạm gọi là quen, Phong định rủ Vân cùng đi học nhưng lại sợ bị từ chối, hắn bèn nghĩ ra một cách: Đứng đợi sẵn trên con đường mà Vân sẽ đi qua khi đến trường, giả vờ như đó chỉ là tình cờ gặp mặt. Nhất tiễn hạ song điêu, vừa không mất đi khí chất nam nhi, lại ngày ngày gặp được người trong mộng. Nhưng vấn đề ở chỗ con đường A và B đều dẫn đến trường, hắn đợi ở đường A mà Vân đi đường B thì đúng là uổng công vô ích. Hắn biết đây là lúc tình huynh đệ lên tiếng.
Đức được giao nhiệm vụ đứng canh trước nhà Vân mỗi buổi sáng. Chỉ cần thấy cô dắt xe ra cổng, Đức sẽ đi theo cho đến khi cô chọn rẽ vào đường A hoặc đường B, sau đó gọi điện cho Phong báo cáo phương hướng di chuyển mục tiêu. Phong đứng đợi sẵn ở điểm nằm giữa hai con đường, đếm từ một đến chín mươi chín rồi chậm rãi từng vòng xe đi vào đúng con đường theo tin tình báo, đợi Vân từ phía sau tiến lên chào hỏi: "Ơ Phong, cậu cũng đi đường này à ?".
Mối quan hệ của họ ngày càng thân thiết sau những buổi sáng "tình cờ" gặp nhau như thế. Hai người đạp xe đi bên nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Thi thoảng Vân cũng thắc mắc vì sự trùng hợp kỳ lạ ấy, còn Phong chỉ biết nhắc đi nhắc lại câu trả lời cũ rích không mấy sáng tạo ấy.
"Mình nhớ nhà cậu ở phía kia cơ mà, sao hôm nào đi học cũng gặp cậu ở đây nhỉ ?".
"Mình đã nói rồi. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Chúng ta có duyên !". Sau đó hắn sẽ cười lớn, đạp thật nhanh về phía trước, bỏ lại Vân phía sau với những mông lung chưa có lời giải của cô.
***
Nhiều người cho rằng tình yêu vốn dĩ phải rất cao thượng, phải hy sinh cái này, đánh đổi cái kia. Nhưng thực ra yêu là một thứ cảm tình hết sức đơn giản. Một hành động nhỏ bé đôi lúc có ý nghĩa hơn ngàn vạn lần những ngôn từ hoa mỹ.
Một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo năm lớp mười, từng cơn gió gào thét qua khe cửa, máu như đông cứng trong huyết quản. Vân ngồi co ro một góc trong giờ thể dục, người run lên cầm cập. Phong tiến đến gần, cúi xuống nhìn cô:
"Mình chạy lên lớp lấy áo khoác cho cậu nhé.".
"Thôi, không cần, dạo này quy định về đồng phục nghiêm lắm, để các thầy cô nhìn thấy không hay.". Vân vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau.
"Thế áo khoác đồng phục mùa đông của cậu đâu ?".
"Giặt rồi nhưng chưa khô, đang phơi ở nhà!".
Phong cởi chiếc áo khoác đồng phục đang mặc trên người đưa cho Vân: "Đây, cậu mặc vào đi !".
Vân ngại ngùng lảng tránh ánh mắt Phong: "Cám ơn, mình không muốn ngườ khác vì mình mà chịu lạnh".
Phong nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, cảm kích không nói thành lời.
"Cô ấy không muốn mình bị lạnh !". Hắn tủm tỉm cười
Lát sau, phong chạy vụt đi đâu đó rồi quay lại với một chiếc áo khoác đồng phục trên tay: "Bây giờ được rồi chứ ? Không ai bị lạnh cả !".
"Cậu kiếm đâu ra cái áo này thế ?". Vân thoáng ngạc nhiên.
"Mình đi mượn cho cậu đấy !". Vân định hỏi mượn ai, mượn như thế nào, xong lại thôi. Hỏi nhiều làm gì, chỉ cần biết rằng người ta quan tâm mình, vậy là đủ rồi. Cô nghĩ thầm.
Ít người biết Phong đã dùng một cách rất độc đáo để mượn được chiếc áo ấy. Hắn chạy bừa vào một lớp học, gọi bừa tên một người: "Thưa cô, cho em gặp bạn Hạnh !".
"Lớp không có ai tên Hạnh em ạ !".
"Em nhầm, cho em gặp bạn Trang !".
Trang bước ra, ngơ ngác không hiểu gì: "Mình đâu có quen bạn".
Hắn vẫn tỉnh bơ: "Mình cũng không quen bạn, nhưng mình cần mượn áo đồng phục của bạn, được không ?".
"Để làm gì ?". Nếu một ngày nào đó bạn đang ngồi trong lớp say sưa nghe giảng, bỗng dưng có một thằng con trai không quen biết chạy đến và yêu cầu bạn cho mượn áo đồng phục, bạn sẽ làm gì ?
Phong thở dài khi thấy thái độ cảnh giác của cô gái: "Cô nương, làm ơn đi, ngoài sân thể dục đang có một người rét run cầm cập, cô nương ở trong này vô cũng ấm áp, đâu cần chiếc áo này.".
Cô gái bối rối, chuyện sau đó chắc không cần nói nữa.
Phong là vậy: luôn tràn trề nhiệt huyết, cố gắng hết mình trong mọi việc. Tuy cách hành sự đôi lúc hơi điên điên nhưng nhìn chung hắn là một người không dễ dàng bỏ cuộc, đã muốn thì nhất định phải đạt được. Tất nhiên, đạt được theo một cách mà hắn gọi là "quang minh chính đại".
"Nói theo cách của cậu thì mình và chủ nhân của chiếc áo này có duyên đấy nhỉ ?". Vân trêu trọc.
Phong cười khì khì: "Ừ, chúng mình có duyên mà !".
"Chúng mình cái gì, áo này có phải của cậu đâu ?". Vân đập nhẹ vào vai Phong.
"Cậu tự xem đi, lưng áo có viết tên Ngô Thanh Phong to đùng đấy.".
Quả thật là như vậy. Vậy là thế nào nhỉ ? Vân ngẫm nghĩ rồi quay sang nhìn Phong đang vênh lên đắc ý.
Áo của bạn Trang đấy mình đang mặc, còn cậu mặc áo của mình !". Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ "của mình".
"Chính cậu nói chúng mình có duyên đấy, đừng chối nhé !".
"Không phải, không phải...!". Hai người đuổi nhau quanh sân. Phong chỉ ước mọi thứ mãi dừng lại ở giây phút ấy.
***
Ngày qua ngày, tháng nối tháng, cảm tình giữa hai người ngày càng sâu đậm theo thời gian. Cả Vân và Phong đều nhận ra có một cái gì đó khang khác đang dần nhen nhóm trong trái tim mình, nhưng lại không biết gọi tên là gì. Những buổi sáng đi học chung, Vân ngồi sau xe Phong, hét lớn, hoảng hốt ôm lấy Phong mỗi khi hắn cố tình đạp nhanh, hết đảo sang trái rồi sang phải. Những lúc trong lớp ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, nụ cười ngượng ngập, thời gian ngưng đọng như giọt sương trên cành lá, vương vấn mãi không rời.
Nhớ lần đầu tiên hai đứa đến muộn vì mải "tám" chuyện trên đường. Cổng trường đã đóng, Phong vứt cặp trèo tường vào trước, Vân đứng ngoài khóc thút thít, không biết phải làm thế nào. Phong đành phải mặt dày chạy đến chỗ bác bảo vệ cầu xin: "Trong lúc khó khăn, mong bác ra tay tương cứu, cháu khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên !". Bác bỏ vệ tròn mắt nhìn Phong, sau đó vui vẻ mở cửa cho Vân đường hoàng đi vào.
Có những khi Vân giận Phong vì không quan tâm đến cô, chỉ biết cắm đầu vào đọc truyện, hoặc Phong giận Vân vì cô...chăm chỉ học hành quá mức, khiến hắn tự thẹn không bằng. Hai người không nói chuyện với nhau mấy ngày liền, có gặp nhau thì người này vênh mặt, người kia bĩu môi. Nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu, đêm xuống chằn chọc không ngủ được khi nghĩ đến đối phương, lấy máy điện thoại ra ngập ngừng từng dòng tin nhắn xin lỗi.
Tất cả những điều ấy...nên gọi là gì nhỉ ?
Phải rồi ! Là nhớ, là thích, là...yêu.
Mùa hè trước khi lên lớp mười một, bố Phong mua về nhà một chồng sách kinh doanh đủ các thể loại đặt lên bàn học của Phong: "Mấy tháng nghỉ hè ở nhà, tôi giao cho anh nhiệm vụ đọc hết chỗ sách này !".
Phong còn chưa hết bàng hoàng thì lại nghe bố mình nói tiếp: "Còn nữa, từ nay đọc ít truyện, xem ít phim thôi, chuẩn bị ôn thi đại học ngay từ bây giờ, tôi thuê gia sư các môn khối A cho anh rồi !".
Gia đình Phong có truyền thống kinh doanh, bố mẹ đều là thương nhân nên muốn con trai nối nghiệp, nhưng Phong lại không có hứng thú với lĩnh vực này, nhiều lần tỏ ý chống đối, đáng tiếc người thua luôn là hắn. "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ". Hắn lẩm bẩm một hồi rồi rút máy điện thoại gọi cho Vân kể khổ.
"Đấy cậu xem, thế có chán không cơ chứ !".
"Cậu không thích kinh doanh, thế cậu thích gì ?". Vân hỏi
"Sao cậu ấy không hỏi mình thích ai nhỉ ?". Phong tư lự một hồi, mắt găm lên trần nhà.
"Sao không trả lời ? Cậu không muốn nói chuyện thì mình cúp máy nhé !".
"Đừng cúp ! Hình như bây giờ mình chưa thích gì rõ ràng cả.". Phong bối rối đáp.
"Nếu cậu chưa có sở thích riêng thì cứ thử nghe theo bố mẹ xem, biết đâu tìm hiểu rồi lại thích ngành đó thì sao ?". Cô từ tốn nói. Tính Vân vốn nhẹ nhàng, thuần khiết như những đám mây trắng trên bầu trời. Cô luôn nhìn sự việc bằng con mắt cởi mở, phóng khoáng, luôn tìm thấy điểm tốt ở người đối diện dù hắn có xấu xa đến đâu. Phong thích nhất cô chính là ở điểm này.
"Cậu nghĩ thế thật à ?". Phong hỏi lại.
"Ừ !". Vân khẳng định.
"Được, vậy mình thử xem sao !". Cả hai cúp máy, nghĩ đến sự dịu dàng và hiểu chuyện của đối phương, mỉm cười hạnh phúc.
***
Mùa hè thứ hai từ khi lên cấp ba, Vân đã ra dáng một thiếu nữ mười bảy, mái tóc dài hơn, khuôn mặt thanh tú hơn, nụ cười và chiếc răng khểnh duyên dáng của cô có sức mạnh làm tan chảy bất kỳ trái tim băng giá nào. Phong vẫn chở cô trên chiếc xe đạp mà họ ngày ngày cùng nhau đến trường. Khác với lúc mới quen nhau, bây giờ dù Phong có đạp xe nhanh thế nào, Vân vẫn bình thản níu lấy vạt áo hắn, vô tư tán chuyện. Cô không còn sợ tốc độ nữa, ngược lại cảm thấy an toàn, bình yên khi ở bên cạnh người con trai này.
Họ ngang dọc khắp các phố phường Hà Nội, in dấu chân lên vô số hàng quán. Vân rất thích uống trà sữa, nhưng Phong thì không. Có một lần, hai người giận nhau vì một cốc trà sữa.
"Sao hôm nay cậu không uống !".
"Cậu không thấy thông tin trên các phương tiện truyền thông à, trà sữa có chất lạ gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Thôi, tốt nhất cậu đừng uống nữa.". Phong vừa nói vừa kéo cốc trà sữa về phía mình, không cho Vân uống tiếp.
"Trả mình, trả mình đi...". Hai người giằng co nhau, chiếc cốc đổ ụp xuống người Phong. Hắn im lặng, quay mặt đi chỗ khác.
Vân biết mình sai, luống cuống đến phát khóc, lấy khăn lau áo cho Phong, không dám nói gì thêm. Hai người ngồi trơ ra như tượng trong quán trà sữa, không ai nói với ai câu nào. Không khí như đóng băng.
Lát sau, Phong lên tiếng, giọng nói ôn hòa không chút tức giận: "Mình chỉ không muốn có chuyện xảy ra với cậu, cậu hiểu không ?". Vân liếc nhìn Phong, ánh mắt hối lỗi. Đó là lần đầu tiên cô khoác tay Phong: "Xin lỗi !".
Phong phì cười: "Không sao, đại trượng phu ai lại đi chấp nhặt một tiểu cô nương !". Hà Nội đã chứng kiến chuyện tình của họ như thế.
***
Lớp mười hai, đứa nào đứa nấy đều cắm đầu vào bài vở chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Năm học cuối cấp luôn khó khăn, cảm giác lo lắng, sợ hãi choán hết tâm trí: Sợ những kỳ thi định mệnh, sợ con đường phía trước có quá nhiều chông gai, còn bản thân lại quá yếu đuối, sợ phải nói lời tạm biệt với người mà mình muốn gắn bó trọn đời...
Cả Vân và Phong đều nhận ra thời gian bên nhau đang cạn dần. Đã bao lần họ muốn thổ lộ tình cảm của mình nhưng những câu nói chỉ ngập ngừng đầu môi, không cách nào thành tiếng. Vân nghĩ mình là con gái, con gái mà chủ động trong chuyện tình cảm thì không hay chút nào. Còn Phong thì cứ đắn đo mãi với điệp khúc: "Thôi để lần sau cũng được !". Nhưng dường như hắn quên mất một điều: Liệu hắn và Vân còn lại bao nhiêu cái "lần sau" như thế nữa. Hóa ra vị anh hùng "đầu đội trời chân đạp đất" mà hắn tự phong cho mình cũng có lúc nhút nhát đến thế, một tiếng yêu cũng không dám nói.
"Này, cho cậu !". Phong đưa cho Vân một que kem dừa, miệng cười ma mãnh.
"Ngày gì đây, mua kem cho mình cơ đấy !".
"Phong chỉ muốn cám ơn Vân. Phong đọc hết chỗ sách bố mua rồi, thì ra kinh doanh cũng không tệ, có lẽ mình sẽ thi vào trường thương mại.". Hắn nghiêm túc.
"Mình đã bảo mà, cố gắng nhé !". Vân cắn một miếng kem.
"Thế còn cậu ? Cậu...định thi trường gì ?". Phong nghiêng đầu nhìn Vân.
"Mỹ thuật, mình thích vẽ, nhưng cũng chưa biết được !". Cô cắn một miếng kem nữa.
"Mỹ thuật ? Cũng tốt !". Nét mặt Phong thoáng buồn, giọng hắn thều thào như hết hơi. Hắn bỗng tưởng tượng ra những ngày sau này, khi hai đứa không còn học chung với nhau. Vị thần thời gian có tàn nhẫn kéo hắn và cô ấy ra xa nhau không ? Phong ôm đầu lắc mạnh, không muốn nghĩ gì thêm nữa.
Những ngày sau đó, Phong bỗng có một ý nghĩ lạ lùng: "Hay mình cũng thi trường Mỹ thuật nhỉ ?". Nhưng rồi hắn thở dài ngao ngán khi nghĩ đến khả năng hội họa dở tệ của mình. Phong thả mình xuống giường như buông xuôi mọi thứ, lôi vài cuốn truyện Phong Vân ra đọc, lòng ngổn ngang những suy tư.
Kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng cũng đến. Phong và Vân thi cùng hội đồng, cùng phòng, ngồi ngay cạnh nhau. Có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi quen biết, hai người "có duyên" với nhau thật sự chứ không còn là sự sắp đặt có chủ đích nữa.
Đề thi khá dễ, Phong làm xong trước giờ quy định đến một tiếng. Quay sang bên cạnh, hắn thấy Vân vẫn đang chăm chú viết bài, trái tim loạn nhịp. Ba năm trước, lần đầu tiên gặp Vân, trái tim hắn cũng ở trong trạng thái y như vậy: Ương bướng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mặc cho hắn cố đè nén thế nào. Phong chống cằm lên tay ngắm nhìn cô. Hắn muốn ghi nhớ thật kỹ đôi mắt ấy, đôi môi ấy, nụ cười ấy. Hắn sợ sau hôm nay, mình sẽ quên, quên hoặc là không thể nhớ được nữa. Ba năm với Phong chỉ như khoảnh khắc trong một cái quay đầu, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã phải nói lời tạm biệt.
"Em kia, nhìn bài bạn phải không ?". Giám thị chỉ tay vào Phong, giọng lanh lảnh.
Phong giật mình, luống cuống: "Không ạ ! Em không có, em thề !".
"Lại còn chối à, có muốn bị đánh dấu bài không ?".
"Em đang ngắm bạn ấy chứ có nhìn bài đâu, mong cô minh xét !". Cả phòng ôm miệng cười. Vân ngại ngùng lấy tay che mặt, sau đó lườm Phong một cái.
Hai người bước ra khỏi phòng thi, thở phào nhẹ nhõm vì làm bài tốt.
"Cái câu về thì hiện tại hoàn thành cậu chọn đáp án nào ?". Vân hỏi Phong.
"D thì phải, nhưng mình không chắc.". Phong ngẫm nghĩ.
"Thôi kệ đi, dù sao cũng kết thúc rồi.". Vân cười.
"Ờ, kệ đi, mai mình lại qua rủ cậu đi học nhé !". Phong hào hứng.
Bước chân cô gái bỗng dừng lại, nét mặt thoáng buồn. Cô đưa mắt nhìn chàng trai đầy tiếc nuối, giọng rất nhỏ: "Mai có đi học nữa đâu, cậu quên à ?".
Cổ họng Phong nghẹn đắng, cảm giác hụt hẫng lấp đầy trái tim trống rỗng của hắn: "Ừ nhỉ ! Mình quên mất !". Hai người cứ đi bên nhau như thế, im lặng không ai nói gì. Họ thầm ước con đường này dài bất tận, để họ có đủ thời gian suy nghĩ về những gì muốn nói với đối phương. Nhưng đáng tiếc, thời gian không chờ đợi ai, còn họ lại không có đủ dũng khí để đối mặt.
Sớm mai thức dậy, ánh bình minh vẫn rạng ngời như thế, trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, nhưng Phong và Vân phải học cách đi tiếp con đường của mình mà không có người kia bên cạnh. Có thể sau này một trong hai người sẽ chủ động nói ra, nhưng phải mất bao lâu cho đến cái sau này ấy ? Liệu cảm tình giữa họ có chịu đựng được sự tàn phá khốc liệt của thời gian ?
***
Vân trở về nhà với tâm trạng buồn bã làm bố mẹ cô tưởng con gái không làm được bài. Cô trở lên phòng, đóng kín cửa, lục tìm một cuốn truyện tranh Phong lén bỏ vào cặp cô nhiều năm trước, lặng lẽ ngồi đọc, nước mắt trào ra trong vô thức. Bìa truyện ghi rõ: Phong Vân - Tập 1.
Vân giở trang thứ nhất, cô nhớ lần đầu tiên gặp Phong. Đôi mắt hắn cứ dính chặt vào cô, cảm giác không thoải mái chút nào. Hắn có vẻ gì đó rất ngông cuồng, nhiều lúc chẳng chịu chú tâm, trong giờ học thường xuyên lén lôi truyện ra đọc. Hắn khác xa mẫu người cô mơ ước.
Trang tiếp theo, dạo này cô rất hay gặp Phong trên đường đi học. Cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng tất cả chỉ là tình cờ thôi. Hắn luyên thuyên đủ thứ chuyện, nhiều lúc trọc cho cô cười. Cô thấy hắn cũng không tệ.
Trang tiếp theo, hôm ấy trời lạnh, cô rét run nhưng nhất quyết không mặc áo Phong đưa. Thế là hắn chạy đi mượn áo cho cô, nhưng cuối cùng cô vẫn bị lừa mặc áo của hắn. Cô bắt đầu nghĩ: "Mình và hắn cũng có duyên đấy chứ !".
Trang tiếp theo, cô phát hoảng khi thấy cổng trường đã đóng, đứng bên ngoài khóc nức nở. Phong leo tường vào trước, không biết nói gì mà thuyết phục được bác bảo vệ mở cổng cho cô vào. Thực ra hắn cũng chu đáo lắm !
Trang tiếp, Phong gọi điện cho cô, kêu trời kêu đất vì gia đình ép hắn theo nghiệp kinh doanh. Cô khuyên hắn thử một lần xem sao, không ngờ hắn nghe thật. Con người này thì ra cũng biết lắng nghe lời cô nói !
Trang tiếp, hôm đó cô làm đổ trà sữa lên người Phong, vậy mà hắn không giận, lại còn từ tốn giải thích cho cô hiểu. Cô khoác tay hắn, cảm giác thật ấm áp.
Một trang nữa, Phong tự dưng mua kem cho cô, hắn nói sẽ thi vào Thương Mại. Hắn hỏi cô thi trường gì, nghe câu trả lời của cô xong hắn có vẻ buồn, ừ một cái rồi bỏ đi luôn. Hắn không hề biết, cô cũng buồn.
Thêm một trang nữa, cô giận Phong. Nếu hôm ấy hắn chịu ở lại, kiên nhẫn hơn một chút, chịu nghe cô nói hết, mọi chuyện đã khác. Cô thích vẽ nhưng ước mơ từ nhỏ của cô là trở thành một doanh nhân thành đạt. Cô đã quyết định nộp đơn dự tuyển hai trường.
Trang cuối cùng, kỳ thi tốt nghiệp kết thúc rồi, mai không còn gặp nhau nữa, vậy mà hắn không thèm ngỏ lời với cô. Có phải là cô tự đa tình ? Thôi bỏ đi, cảm tình đâu thể miễn cưỡng, cô thầm nghĩ.
Vân đặt cuốn truyện xuống giường, máy điện thoại báo có tin nhắn mới, là tin nhắn từ Phong. Cô mở ra xem, không tin vào mắt mình:
"Mình...thích cậu !".
Cô gạt nước mắt, mỉm cười ôm chiếc điện thoại vào lòng, sau đó nhắn lại: "Nếu chúng ta gặp lại nhau một lần nữa, nghĩa là mình đồng ý, nhưng cậu không được chủ động đến tìm mình.".
Tâm trạng Phong như rơi vào mê cung khi nhận được tin nhắn phản hồi. Hắn nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng cũng hiểu ý cô. Cô muốn hắn...đợi.
Đợi thì đợi, Phong hạ quyết tâm. Dù sao hắn cũng chẳng có gì dư thừa cả, ngoại trừ thời gian và tình cảm dành cho cô.
***
Thu sang khiến tiết trời dịu lại, Hà Nội cũng trầm mặc và bình yên hơn. Hương sấu thoang thoảng trên đường Phan Đình Phùng trả lại cho Phong ý niệm về thời gian. Hắn nhận ra mình đã đợi Vân suốt một tháng, chỉ một tháng thôi nhưng sao hắn thấy dài đằng đẵng tựa hàng thế kỷ ?
Phong đón nhận tin đỗ đại học với tâm trạng bình thản. Hắn gọi ngay cho Vân, cô không bắt máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời lại, tra điểm trên mạng mới biết cô đỗ trường Mỹ Thuật. Hắn nghĩ duyên phận giữa hắn và cô thế là hết rồi.
Mùa thu năm ấy, hắn muốn đọc lại bộ truyện Phong Vân một lần nữa, nhưng lục tung cả căn phòng cũng không tìm thấy tập một. Tâm trí hắn mơ hồ trở lại nhiều năm trước: Có một chàng trai lén mở cặp một cô gái, bỏ vào đó một cuốn truyện. Không biết cô ấy đã đọc chưa ?
Không có khởi đầu thì nói gì đến kết thúc, bộ truyện này không thể đọc tiếp nữa rồi. Mắt hắn cay cay. Tập truyện còn thiếu ấy như một mảnh vỡ rơi ra từ trái tim Phong, đã mãi mãi lưu lại ở chỗ Vân, không cách nào đòi về được.
Buổi lễ chào đón tân sinh viên trường đại học Thương Mại được tổ chức khá long trọng. Phong chen chúc trong biển người gần mười phút mới tìm được cho mình một chỗ ngồi . Hắn ngán ngẩm ngả người vào lưng ghế, mồ hôi lấm tấm khuôn trán. "Hội trường gì mà bé tý, quạt trần yếu như đuổi ruồi !", Phong lại lẩm bẩm.
Dòng người hối hả lướt qua Phong đi tìm chỗ ngồi, hắn bỗng cúi gằm mặt, cảm xúc trùng xuống. Ba năm trước, Phong dự lễ khai giảng đầu tiên với tư cách là một học sinh cấp ba, vậy mà chớp mắt một cái hắn đã trở thành tân sinh viên rồi. Hồi ấy tuy có phải đứng lâu một chút, vỗ tay nhiều một chút nhưng so với hiện tại vẫn thoải mái hơn nhiều. Phong không muốn lớn thêm nữa. Hắn cảm thấy con người càng lớn lên, mọi thứ càng phức tạp. Nếu được chọn lựa, Phong sẽ chọn mãi mãi là một học sinh cấp ba, mãi được sống những ngày vô ưu vô lo...bên cạnh cô ấy.
Phong nhớ Vân, nhớ đến phát điên, nhưng có lẽ đối với cô hắn chỉ là một cơn gió thoảng qua, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi. Giờ này chắc cô đang ngồi trong lớp học mới, hào hứng làm quen những người bạn mới, rồi lại hăng say với bài vở như ngày nào, chẳng còn thời gian nhớ tới hắn đâu.
Buổi lễ diễn ra nhạt nhẽo và khuôn mẫu. Mở đầu là màn văn nghệ chào mừng, sau đó một thầy cô nào đó lên đọc một cái gì đó kiểu như thế này: "Kính thưa các thầy cô giáo và toàn thể các em, lời đầu tiên cho phép tôi chúc mừng hơn hai nghìn tân cử nhân đang ngồi ở đây...".
Phong lấy hai tay bịt tay, mặt mếu máo: "Em xin thầy, nhanh cho em còn về !". Hắn cảm thấy có ai đang cười mình, nhưng nhìn bốn phía chỉ thấy mọi người đang chăm chú nhìn lên sân khấu.
"Sau đây tôi xin mời em Minh Vân, thủ khoa khối ngành quản trị kinh doanh thay mặt các bạn tân cử nhân lên phát biểu cảm tưởng.".
"Lại cái quái gì nữa thế...?". Phong bặm môi, sau đó bỗng ngây người ra như vừa ngộ được điều gì. Minh Vân ư ? Có phải là...?
Phong đứng dậy, hơi thở gấp gáp, mắt dõi theo cô gái đang từ từ bước lên sân khấu. Đúng là Vân rồi. Hắn sao có thể quên được khuôn mặt thanh tú diễm lệ ấy, nụ cười cô vẫn rạng ngời như ngày nào. Ký ức dội vào trái tim Phong. So với ba năm trước, mái tóc cô dài hơn, đôi môi cũng không còn bướng bỉnh, ở cô toát lên một vẻ thanh nhã hiếm thấy. Hắn đã ở bên cô quá lâu, quá tự nhiên để nhận ra sự thay đổi ấy: Cô đã trưởng thành rồi, tình cảm hắn dành cho cô cũng không còn là sự bồng bột nhất thời của tuổi trẻ nữa. Hắn yêu cô !
Vân nghiêng đầu nhìn Phong, hắn vẫn trơ ra như tượng. Đây không phải một giấc mơ chứ ? Mà là mơ thì đã sao, hắn sẵn lòng đắm chìm trong giấc mơ ấy. Khoan đã, khoa quản trị kinh doanh ư, cùng khoa với hắn. Có khi nào cùng lớp luôn không ? Hắn mừng đến phát điên.
Lần đầu tiên trong đời Phong kiên trì nghe hết một bài phát biểu, cả hổi trường vỗ tay nhiệt liệt, buổi lễ chào mừng tân sinh viên cuối cùng cũng kết thúc. Từng người, từng người rời đi, chỉ còn Phong và Vân lưu lại. Họ, bốn mắt giao nhau, linh hồn hắn như đi lạc, còn thân xác đứng bất động một chỗ.
Vân tiến lại gần, kiễng chân ghé sát mặt Phong: "Sao, mới một tháng không gặp đã quên mình rồi sao ?".
"Thế này, thế này...là thế nào ?". Phong ấp úng. Hắn thậm chí không dám thở mạnh.
"Trả cậu này !". Vân đặt lên tay Phong tập truyện số một. Số phận cuốn truyện ấy cũng kì lạ, mất ba năm mới trở về tay chủ.
"Mai mang cho mình mượn tập hai nhé !". Vân ghé sát tai Phong thì thầm. Hai người thấy mặt mình nóng bừng.
"Mình muốn biết tại sao ?". Phong nhìn thẳng vào mắt Vân.
"Tại sao cái gì ?".
"Tại sao cậu lại đến đây ? Tại sao chúng mình lại gặp nhau ?".
Cô đan tay mình vào bàn tay Phong, siết chặt: "Vì chúng mình có duyên !".
 
Sửa lần cuối:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top