Trả lời chủ đề

Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 14 - Nguyễn Nhật Ánh


Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 14





Bà Đỏ, như thường lệ chỉ đứng trong kẹt cửa nhìn ra. Tất nhiên chân bà trong nhà nhưng tâm trí bà đang ở ngoài vườn. Bà đứng một chỗ nhưng bà thấy hết, những cành non bị uốn cong trong gió, bụi nước trong không trung, máy chụp hình và máy quay phim của nhà báo và du khách, cả những chiếc vé trong túi của đám đông bằng cách nào đó bà cũng thấy. Và bà lầm rầm tạ ơn.

 

 Thằng Cu sau khi gặp ông an ninh vẫn lảng vảng trong vườn lúc đầu ngày nhưng khi thoáng thấy con bé Hà xuất hiện trước cổng, lòng nó lập tức chùng xuống và nó nhanh chân trốn biệt.

 

 Lúc đầu nó tính vùi nỗi buồn vào đống rơm trước chuồng heo, nhưng sợ con bé bắt gặp, nó chạy vào nhà chôn mình trong góc bếp. Nó ngồi thu lu trên chiếc ghế con, hai tay ôm đầu, cặp mắt thẫn thờ nhìn đống chén đũa, ly tách, bát đĩa, nồi niêu, dao thớt ngổn ngang trước mắt, tự nghĩ nên làm gì trong lúc này, nên làm chảy máu mình bằng cách ôn lại những câu nói xé lòng của nhỏ Hà như mặt thớt ôn lại từng nhát dao hay nên chạy ra vườn tròng vào mặt vẻ tươi tỉnh của tên lừa đảo Frank Abagnale trong bộ phimĐố mày bắt được tao nó vừa xem trên ti vi.

 

 

 

 Trong khi thằng Cu đang phân vân giữa hai lựa chọn, và có vẻ nghiêng về lựa chọn thứ hai khi loay hoay chuyển tên bộ phim thành Đố mày làm tao buồn, nó chợt giật bắn mình khi nghe tiếng mẹ nó oang oang:

 

 - Cu ơi! Cu à! Mày đang ở đâu vậy, con?

 

 Mẹ nó tuy đứng chỗ cửa, nhưng bà gọi vọng ra ngoài bằng giọng vang rền thế kia chẳng khác nào bà muốn giết nó lần nữa khi thể nào con bé Hà kiêu kỳ kia cũng không bỏ lỡ cơ hội chế nhạo nó.

 

 Thằng Cu rầu rĩ nghĩ và lần này nó không buồn ôm đầu nữa. Chú bé mới lớn chán nản thả tay cho cái đầu rơi xuống và ở tư thế cằm tì vào xương ức đó, nó bỗng giống thằng Lọ Nồi kinh khủng khi một chuỗi rền rĩ từ ngực nó phát ra, nghe giật cục như một dãy nút áo thình lình bị bục:

 

 - Gố gồ… gồ un… ủn gô… ô… ô… ô…

 

 Trong hoàn cảnh này, chắc chắn câu đó không có nghĩa “đột nhập vào nhà bà Tươi” như cách đây mấy tiếng nữa.

 

 38

 

 Lịch sử ngành truyền thông hoàn toàn có thể chọn ngày hôm sau ngày khai trương khu du lịch nhà bà Đỏ để ghi tên vào sách Guinness.

 

 Từ bốn giờ sáng, độc giả đã xếp hàng dày đặc trước các sạp báo, hầu hết cầm bánh mì trên tay để ăn sáng trong khi đợi đến lượt mình. Cho đến tám giờ sáng, khi lượng báo phát hành đã tăng gấp năm lần so với ngày thường, máy in vẫn sầm sập chạy. Ở bên ngoài, bất chấp trẻ bán báo đã bắt đầu nâng giá vô tội vạ, báo vẫn thiếu trầm trọng.

 

 Nhiều người rời khỏi hàng để càn quét những tờ báo hiếm hoi được rao với giá trên trời dọc phố. Cảnh độc giả hùng hục săn báo chẳng khác gì cảnh cao bồiTexas săn vàng, chỉ thiếu mỗi màn rút súng ra để khử nhau.

 

 Lần đầu tiên, chương trình buổi sáng của đài truyền hình được khán giả náo nức chờ đợi. Trong các khu xóm, các thị tứ, ở các cơ quan, bệnh viện, trường học, trại giam, người người bu quanh ti vi để xem các thước phim tường thuật về những con vật nuôi kỳ lạ. Bảo vệ được đóng cổng trễ, nhân viên được giải quyết hồ sơ trễ, bác sĩ được khám bệnh trễ, trẻ em được phép học trễ, tù nhân được đi lao động trễ: thế giới như ngừng lại và bị nén thành hình chữ nhật khi tất cả ánh mắt đều bị đóng khung trong màn ảnh truyền hình.

 

 Heo hỏi han gà, gà cãi nhau với chó, chó tâm sự với heo, hiện tượng đó còn kinh khủng hơn là con này nói tiếng con kia. Chưa dừng lại ở đó, bằng thứ ngôn ngữ độc đáo và khả năng vận dụng ngôn ngữ thiên tài, con người và con vật đã có thể trò chuyện với nhau.

 

 Ranh giới giữa các loài bị xóa nhòa. Nhiều người bắt đầu lý luận về ngôn ngữ bằng cách lý luận về Thượng Đế. Các nhà phân tích chính trị vịn vào đó để hâm nóng chủ đề hòa hợp hòa giải. Các triết gia thì rưng rưng cày xới lại thuyết nhất nguyên. Vạn vật có vẻ sắp sửa quy về một mối. Các nhà xuất bản giỏi nắm bắt thời cơ chuẩn bị in lại Kinh Vệ Đà với số ấn bản lên tới hàng vạn.

 

 Đến khi chương trình phóng sự về khu du lịch nhà bà Đỏ đột ngột ngưng lại giữa chừng để ông chủ tịch tỉnh thông báo các chiến sĩ an ninh đã bắt được một bọn trộm bò vào tối hôm qua nhờ sự báo tin kịp thời của chú heo Lọ Nồi thì quanh các ti vi  đất dưới chỗ ngồi của khán giả giống như thình lình bị sụt lở.

 

 Âm thanh bắt đầu hỗn loạn và chuẩn bị vượt ngưỡng 100 decibel do những tiếng hò reo, tiếng hú hét, tiếng gõ bàn, tiếng nhịp chân nổ ra cùng lúc. Nhiều người chảy nước mắt vì xúc động, không ít người ngất đi vì hưng phấn quá mức.

 

 “Lọ Nồi – thằng Cu – ông an ninh”, dường như thông tin đó đã được cô xướng ngôn viên trẻ trung kể lại lưu loát, rành rọt, thêm mắm vào những chỗ thiếu muối và thêm muối và những chỗ thiếu mắm, khiến câu chuyện bắt trộm ở nhà bà Tươi hấp dẫn và kịch tính hơn cả tiểu thuyết trinh thám do Conan Doyle và Agatha Christie cùng chấp bút.

 

 

 Bà Đỏ dĩ nhiên không biết gì cho đến khi ông chủ tịch xuất hiện trên truyền hình. Nếu thằng Cu không kịp đỡ lưng mẹ thì bà đã rất giống con tàu bị cơn bão cảm xúc đánh đắm trước khi bà kịp nhớ đến chuyện cầu nguyện.

 

 Thằng Cu nhận ra đầu óc mình đang trống rỗng. Thế giới trong lòng nó lúc này giống như trái cam được bổ đôi: tất cả những gì liên quan đến nhà bà Tươi đều chia tâm trí nó ra làm hai. Nó không biết phải hướng cảm xúc của mình vào đâu, rằng nên bắt đầu vui hay nên tiếp tục buồn.

 

 Trong tâm trạng lơ lơ lửng lửng đó, nó ngẩn ngơ nhìn ông chủ tịch, ngạc nhiên thấy đầu ông ít hói và nhọn hơi trước. Có lẽ tối hôm qua ông ăn được và ngủ được, nó nghĩ thế và lại nhìn cô xướng ngôn viên vừa thế chỗ ông chủ tịch trên màn hình, tin rằng không ai duyên dáng và xinh đẹp hơn cô.

 

 Nhưng đến khi phát hiện cô có nét phảng phất con bé Hà thì nó bỏ đi ra cửa.

 

 Ở ngoài vườn, nắng lên tươi thắm.

 

 

 

 Có tiếng gió đập sàn sạt trên giàn su su khiến nó ngước lên. Những trái su su được mặt trời sưởi ấm đã thôi ngái ngủ, đang rủ nhau chơi trò xích đu. Nó đưa mắt mân mê trái su su gần nhất, thích thú thấy rõ cả mớ gai tơ. Nhìn một hồi, nó có cảm giác trái su su đang nhìn lại nó, thậm chí có vẻ đọc được cả tâm trạng của nó.

 

 Thế là nó chột dạ ngoảnh mặt đi.

 

 Đúng lúc đó nó nghe những tiếng lao xao.

 

 39

 

 Mười phút sau khi chương trình truyền hình kết thúc, các lối đi dẫn vào nhà bà Đỏ đã kín đặc người. Không còn chỗ chen chân, nhiều người lội cả xuống ruộng. Lúa gãy ngang và cỏ thì dập nát. Các tấm panô cắm dọc đường đổ sập. Quang cảnh rất giống một bầy bò điên xông vào làng.

 

 Lần đầu tiên cảnh sát giao thông xuất hiện ở thôn quê để giữ trật tự. Ông an ninh, ông động vật hoang dã, ông du lịch và bà kế hoạch đầu tư họp ngay trong vườn nhà bà Đỏ, quyết định hủy toàn bộ vé cũ và in lại vé mới ngay trong buổi chiều. Để tránh tình trạng quá tải, vé mới sẽ định giờ, tham quan theo suất – giống như vé xem phim.

 

 Khi thằng Cu ngoảnh đầu lại từ dưới giàn su su, đoàn người đã vào gần tới cổng.

 

 Nó thấy bà Hai Nhành và ông Sáu Thơm gần như bị bẹp gí trong đám đông – những người vừa xô tới vừa gào:

 

 - Lọ Nồi đâu? Chúng tôi muốn gặp Lọ Nồi!

 

 Điệp khúc đó lặp đi lặp lại, oang oang như phát qua một bộ khuếch âm công suất lớn.

 

 Thằng Cu tính chạy ra giúp bà Hai Nhành và ông Sáu Thơm thoát thân, đã vội đi giật lùi khi nhác thấy con bé Hà thấp thoáng trong đám đông.

 

 Như một mũi tên, nó bay ngang sân và một phút sau đã biến mất khỏi đám cây lá.

 

 Thằng Cu lại ngồi cô đơn trong góc bếp với mớ chén đũa, ly tách, bát đĩa, nồi niêu, dao thớt.

 

 À, lần này nó không ở một mình.

 

 Có một con chuột đang kiếm ăn đâu đây.

 

 Thằng Cu nhặt một chiếc que, lom khom tiến lại nơi phát ra tiếng sột soạt. Nó quỳ trên hai đầu gối, khua khoắng chiếc que vào gầm chạn.

 

 Một cái đầu thò ra – gần như ngay tức khắc. Cái đầu có một cái bớt đen trên mặt.

 

 Thằng Cu đưa tay dụi mắt:

 

 - Trời đất! Mày làm gì mà chui nhủi ở đây vậy hả, Lọ Nồi? Sao mày…

 

 Tiếng nói rớt khỏi môi thằng Cu khi nó chợt nhớ ra nó cũng chẳng khá gì hơn con heo của mình. Cũng là thân phận của kẻ đi trốn cả thôi. Nó trốn con bé Hà. Còn thằng Lọ Nồi đi trốn đám đông.

 

 - Bà con bình tĩnh, đừng làm các con vật hoảng sợ! – Từ ngoài sân vọng vào tiếng ông an ninh đang dẹp loạn. Thằng Cu nghe giọng ông vang vang, nó đoán tay ông đang cầm một chiếc loa – Tôi bảo đảm chú heo Lọ Nồi đang ở đây, ngay trong khu vườn này!

 

 

 

 Trong một phút sau, làn sóng âm thanh của đám đông dịu đi sau lời hứa của ông an ninh, đã thôi vỗ bồm bộp vào tai người nghe.

 

 - Đề nghị bà con xếp hàng trật tự. – Ông an ninh tiếp tục trấn an những cái đầu nóng – Trong năm phút nữa, ai cũng được nhìn thấy con heo Lọ Nồi, được chào hỏi nó, được vuốt ve nó, cả được chụp hình chung với nó…

 

 Thằng Lọ Nồi rúm người lại khi nghe ông an ninh. Nó rục rịch định chui vào lại dưới gầm chạn nhưng thằng Cu đã kịp chộp lấy chân nó.

 

 - Yên nào! – Thằng Cu lôi con heo con ra ngoài, nhẹ giọng vỗ về - Người ta không làm gì mày đâu! Người ta chỉ muốn chiêm ngưỡng mày thôi!

 

 Thấy Lọ Nồi vẫn còn nhớn nhác, nó cào nhẹ lên lưng con heo con, mỉm cười:

 

 - Sợ gì chứ! Nhờ mày mà ông an ninh bắt được trộm. Mày là một anh hùng, được bao nhiêu người ngưỡng mộ, tôn vinh. Bây giờ mày là một con heo vĩ đại. Vĩ đại hơn cả tao nữa!

 

 Lọ Nồi không hiểu hết những lời lẽ của cậu chủ. Nhưng nó vẫn cảm nhận được nó đang được bao bọc trong vinh quang sau những gì nó đã làm.

 

 Tim nó đập chậm lại và bốn chân nó đã bớt bồn chồn.

 

 Nhưng gần như ngay lập tức tim nó lại đập như búa bổ và chân nó lại muốn nhảy bắn lên: Từ cửa bếp, ông an ninh và bà kế hoạch đầu tư đang lần lượt tiến vào. Nhưng nếu chỉ có thế, nó đã không phát hoảng đến vậy. Thập thò sau lưng hai người này là con bé Hà và sau lưng con bé Hà là kẻ mà nó chỉ miễn cưỡng gặp khi không còn ai trên đời để mà gặp nữa: nàng Đeo Nơ.

 

 40

 

 Như đã từng xảy ra nhiều lần trong đời, thằng Cu một lần nữa trông rất giống bản sao của thằng Lọ Nồi.

 

 Nó đứng phắt dậy khi thấy ông an ninh và bà kế hoạch đầu tư, chưa kịp mở miệng chào quai hàm đã cứng đơ khi mái tóc ngắn của con bé Hà xát vào mặt nó.

 

 - A, - ông an ninh reo lên – thì ra chú heo con này đang ở đây!

 

 - Cả cháu bé này nữa, - bà kế hoạch đầu tư tiếp lời – sao cháu lại ở trong này?

 

 Thằng Cu vẫn chưa phun được hạt táo vô hình chẹn ngang họng. Ánh mắt nó đi qua đi lại giữa bà kế hoạch đầu tư và ông an ninh, xẹt qua con bé Hà một tẹo, ửng mặt lên, rồi xẹt ngay lại, miệng ú ớ như kẻ đột ngột đánh rơi hết vốn từ.

 

 Người đánh thức nơron thần kinh điều khiển ngôn ngữ của thằng Cu rốt cuộc chính là kẻ đã khiến nó mắc chứng á khẩu.

 

 - Anh Cu… - Nhỏ Hà len tới trước mặt ông an ninh, nhoẻn miệng cười – Tôi biết ơn anh và chú heo con của anh nhiều lắm đó.

 

 Bà kế hoạch đầu tư phụ họa:

 

 - Nếu không có hai chủ tớ nhà này, bầy bò của nhà con bé đã bị trộm khoắng sạch rồi.

 

 Lần đầu tiên thằng Cu thấy nhỏ Hà nói được một câu tử tế, cũng lần đầu tiên nó thấy tên nó không đến nỗi quá khó nghe. Và khi con nhỏ này nói tiếp thì nó thấy không có ai trên đời tốt bằng nhỏ Hà, rằng con nhỏ này không hề kiêu kỳ chút xíu nào như nó tưởng:

 

 - Tôi cũng xin lỗi anh về sự hiểu lầm hôm trước. Anh không hề nói dối tôi.

 

 

 

 Trong khi thằng Cu ngẩn ra vì bất ngờ và vì sung sướng, nhỏ Hà đột ngột thò tay ra nắm tay nó, bất chấp ông an ninh và bà kế hoạch đầu tư đang nhìn chằm chằm, thỏ thẻ bằng giọng êm như gió:

 

 - Anh đừng giận tôi nữa nhé, anh Cu!

 

 Cử chỉ bất ngờ của cô bé khiến đầu cổ thằng Cu nóng ran. Nó không bao giờ ngờ có ngày nhỏ Hà cầm tay nó, ngay cả trong những giấc mơ táo bạo nhất. Nó có cảm giác nó đang đút tay vào ổ điện. Tay nó tê tê, giần giật và sức nóng lan từ các đầu ngón tay lên tận óc. Con gái thành phố dạn dĩ ghê! Nó nghĩ, và giống như đang bị điện giật thật, tay nó đờ ra như gỗ, nằm bất tỉnh trong tay nhỏ Hà. Nhưng giá như có thể cựa quậy được, nó vẫn muốn mãi mãi được chôn tay nó trong bàn tay êm ái đó.

 

 Nhỏ Hà không nghe thằng Cu ừ hử gì, tưởng thằng này còn giận mình, lại nói (lại bạo dạn kiểu thành phố):

 

 - Anh nói anh hết giận tôi, tôi mới buông tay anh ra.

 

 - Nói đi chú bé! – Ông an ninh hắng giọng, nụ cười tinh quái thấp thoáng trôi qua hàng ria mép – Nói đi, rồi chúng ta ra ngoài kia! Hay chú mày không muốn cô bé thả tay ra!

 

 Câu nói trêu của ông an ninh có giá trị ngang một cái véo tai.

 

 - Ờ… ờ… tôi hết giận rồi! – Thằng Cu sực tỉnh, lắp bắp, thực ra nó định nói “Tôi có giận bạn hồi nào đâu” nhưng chợt nhớ mình quả có giận thật (không những giận mà còn định bới móc tật xấu của con nhỏ này cho bõ ghét) nó đành bối rối thú thật.

 

 Nhỏ Hà buông tay chú nhóc, cười hì hì:

 

 - Anh không giận tôi, mai mốt chú heo của anh lại đi lạc nữa, tôi hứa sẽ tìm phụ cho anh.

 

 Nàng Đeo Nơ lặng lẽ chứng kiến màn làm hòa giữa cô chủ nhỏ và chú bé hàng xóm, đến lúc thấy mình không thể ra vẻ một nàng heo vô tâm được nữa.

 

 Nó ngượng nghịu bước tới vài bước, nhìn Lọ Nồi bằng ánh mắt ngượng ngập và lí nhí bằng giọngngượng ngùng:

 

 - Bạn thật là tài giỏi…


Top