Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Chúc Một Ngày Tốt Lành - Nguyễn Nhật Ánh
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Tuyền Nguyễn" data-source="post: 164814"><p><strong>Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 12 - Nguyễn Nhật Ánh</strong></p><p></p><p style="text-align: center"> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 12</span></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Không một chậu cây mới nào được đem tới. Các loại cây có sẵn, tốp thợ chỉ bón phân, bắt sâu và tỉa các lá héo. Các thân cây thôi uốn lượn cầu kỳ và các tán lá không còn được gọt nắn nót theo hình tròn. Dây nhợ và các bóng đèn màu giăng mắc trên các cành nhánh cũng được gỡ xuống</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Khu vườn đã thôi điệu đàng.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Sự thay đổi chỉ diễn ra trong góc bếp và trong các chuồng trại.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nhờ các khoản đầu tư, hũ gạo nhà bà Đỏ cuống quýt đầy lên. Các máng ăn của mẹ con nhà chị Nái Sề, chị Mái Hoa và chị Vện ăm ắp và thơm lừng.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Túi áo của thằng Cu có lẽ không ra ngoài xu thế này. Nó sắp phồng lên nay mai, cho dù trái tim nó có vẻ như đang xẹp xuống.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Hiển nhiên, sự thay đổi không chỉ diễn ra trong nhà bà Đỏ.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trên đường làng, các tấm panô lại được dựng lên, lần này được thiết kế và trang trí bởi các họa sĩ từng triển lãm tranh ở nước ngoài, với thù lao cao ngất. Bà y tế giành được là người chi tiền nhưng bà kế hoạch đầu tư từ chối sau khi nhã nhặn cảm ơn bằng mẫu câu thời thượng: “Chiếp chiếp gô”.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Kho bạc tỉnh, huyện, xã thay tủ sắt mới, to hơn và nhiều ổ khóa hơn, chờ cơn bão tài chính quét qua.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ngày mai khu du lịch mới chính thức khai trương nhưng cả tuần nay làn sóng người đã nhấp nhô quanh vườn nhà bà Đỏ. Sự háo hức trong công chúng được các phương tiện truyền thông thổi bùng gây ra một đám cháy lớn trong dư luận.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chị Nái Sề, chị Mái Hoa và chị Vện tối nào cũng lèn chặt bụng những khẩu phần thừa mứa như dành cho vua chúa. Đến mức khi chúc nhau ngủ ngon, để thốt ra từ “Un gô gô” cả ba phải kèm theo một tiếng “ợ”. Mùi thức ăn bay cả vào trong giấc mơ.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trong những ngày này, với bà Đỏ bốn mùa đều là mùa xuân. Bây giờ, bà không chỉ cầu nguyện và tạ ơn trước khi đi ngủ mà vào bất kỳ lúc nào bà tỉnh giấc trong đêm.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông an ninh sau cuộc đàm thoại lịch sử với ông chủ tịch tỉnh, bắt đầu nhìn ngôn ngữ như một phương tiện văn hóa thay vì một phương tiện gây bạo loạn, đã tin vào con người hơn nhưng vẫn dè chừng với các con vật.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chỉ đến khi xảy ra câu chuyện sau đây thì ông mới thực sự thấm nhuần quan điểm điều gì pháp luật không cấm thì con người lẫn con vật đều được phép làm, kể cả việc sáng tạo ra ngôn ngữ và cách thức sử dụng thứ ngôn ngữ đó.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">33</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đêm trước ngày khai trương khu du lịch, thằng Lọ Nồi không ngủ được. Cứ mỗi lần chợp mắt, nó lại bắt gặp hình ảnh của nàng Đeo Nơ. Tất nhiên nó không định sẽ gặp lại nàng lần nữa. Sáng nay, nàng đã chế nhạo dung mạo của nó bằng thứ lời lẽ chỉ dùng để hạ nhục kẻ khác. Ừ thì nó xấu trai, nó mang một cái bớt đen trên mặt nhưng có cần phải gắn cái bớt định mệnh đó với từ “bẩn bẩn” để làm đau lòng nó không, trong khi nàng heo thừa hiểu rằng nó không thể nào xóa bỏ được vết nhọ đó trừ khi nó cắt cái mặt liệng đi.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nàng đối xử với mình thật là tệ quá! Lọ Nồi cảm thấy nhói đau với ý nghĩ đó trong nhiều giờ liền. Nhưng không hiểu sao nó vẫn nhớ nàng. Nó nhớ chiếc nơ đỏ trên cổ nàng. Nó nhớ rèm mi dài và trắng như tơ của nàng. Mỗi khi nàng tròn mắt nhìn nó vẻ ngạc nhiên, rèm mi nàng bao giờ cũng óng ánh như có nắng chiếu qua. Những lúc đó, nó cũng ngạc nhiên tròn mắt nhìn lại nàng, tự hỏi làm sao lại có một nàng heo đáng yêu đến thế trên cõi đời này.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Bầu trời rạng xanh dưới ánh sao đêm và hương hoa dại từ cánh đồng bên ngoài thoảng vào khiến Lọ Nồi xốn xang quá. Nó vẫn dán mình trên cỏ, nhưng chất keo dán có vẻ không còn chắc chắn nữa. Lúc này nó cảm giác nó đang nằm trên một cái lò xo.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đến một lúc, nó bật dậy trên bốn chân và nhào lại phía hàng giậu. Ngần ngừ một thoáng, nó dũi mõm vào cây cọc rào thằng Cu vẫn nhổ lên cắm xuống. Sau một hồi vừa húc vừa day, Lọ Nồi cũng đạt được mục đích. Cây cọc văng ra, và nó sung sướng trườn mình qua lỗ hổng quen thuộc.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Tất nhiên Lọ Nồi biết nó làm mọi cách sổng ra ngoài để làm gì và để đi đâu nhưng nó không hề vội vàng. Nó biết nàng Đeo Nơ không có trong vườn vào giờ này. Nó quyết định đi đến đó cũng không phải để gặp nàng.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Có một điều gì đó thôi thúc nó lần bước đến vườn nhà bà Tươi. Dù sao thì với chú heo mới lớn, khu vườn đó vẫn là nơi đánh thức trong nó những cảm xúc mới lạ cho dù không phải cảm xúc nào cũng gắn liền với sự dễ chịu. Mỗi lần nghĩ đến nàng Đeo Nơ, Lọ Nồi thường quên bẵng những phiền muộn mà nàng đem lại để đắm mình trong tâm trạng êm đềm nhưng rồi lần nào cũng thế, một chốc sau nó lại nhanh chóng bị những câu nói vô tình của nàng đuổi kịp và thế là nó lại rên lên.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nhưng Lọ Nồi không hề hối tiếc vì đã gặp nàng Đeo Nơ. Nó không muốn đánh đổi bất cứ điều gì để trở lại làm con heo vô tư như thằng Đuôi Xoăn. Một hạt mầm đã nảy ra trong lòng nó, đang lớn lên theo từng giờ và nó không thể làm ra vẻ lòng mình vẫn còn là miếng đất hoang.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Hương đồng nội quấn quít quanh chú heo con. Nó lần đi trong hương tháng tám vừa lắng tai nghe lũ dế kéo đàn trong cỏ, chẳng mấy chốc đã đến chân rào nhà bà Tươi.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Kỷ niệm dẫn nó đến chỗ trước đây nó lần đầu gặp nàng Đeo Nơ, cạnh bụi dâm bụt nơi nó thường nhai lá để che giấu tâm trạng bối rối.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lọ Nồi bâng khuâng gieo mình xuống cạnh chân rào. Nó nằm thế thôi, chẳng để làm gì, ngoài chuyện thu xếp các ý nghĩ làm sao để đừng thấy đời quá buồn.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chốc chốc, nó ngẩng đầu nhìn qua hàng giậu, vừa mong vừa không mong nhìn thấy nàng Đeo Nơ.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nó ngẩng đầu lần thứ mười thì chợt nghe có tiếng rì rầm.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Tai nó lập tức dỏng lên và tim nó như ngừng đập.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nó bấu chân xuống cỏ, cố ngăn một cú nhào lộn phấn khích theo kiểu heo.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đầu óc rối bời, Lọ Nồi không có đủ thì giờ để ngạc nhiên về bản thân. Chỉ thoạt nghe tiếng nàng Đeo Nơ, nó đã lập tức đánh mất chính mình, đã quên phắt mình đến đây làm gì.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Tiếng thì thầm lại vang lên và lần này Lọ Nồi sửng sốt nhận ra giọng nói đó phát ra từ bên ngoài hàng rào.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Không phải nàng! Nó bần thần nhủ, và tò mò ngoảnh nhìn lại phía sau.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Cách nó chừng vài mét có ba bóng đen đang chụm đầu vào nhau.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lọ Nồi thắc mắc quá. Nó nhổm dậy và thận trọng tiến về phía bọn người lạ.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Trong nhà này chỉ có hai vợ chồng và một con nhóc à.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Vậy tụi mình vào đi!</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Tối nay không được. Dắt bốn con bò ra khỏi nhà không phải dễ. Phải chuẩn bị đầy đủ rọ mõm và dây thừng đã.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Tối mai tụi mình tập trung tại đây. Cũng giờ này.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Những lời bàn bạc rất khẽ nhưng khi lọt vào tai Lọ Nồi bỗng oang oang như phát ra trong một căn phòng kín.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lọ Nồi thấy bụng quặn lại, chưa biết phải làm gì, một người trong bọn đã kêu lên:</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ồ, có con gì kìa?</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Như bị một phát đạn sượt qua tai, Lọ Nồi hấp tấp quay mình chạy.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Một con heo con.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Bắt lấy nó!</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- May quá! Một bữa chén ngon lành đây rồi!</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Bọn người lạ háo hức đuổi theo con heo con, bằng cả giọng nói lẫn tiếng chân.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ở phía trước, Lọ Nồi sợ muốn són ra quần (tất nhiên nếu nó có mặc quần). Bốn chân nó khua gấp gáp, chân này chạy đua với chân kia.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đang nhắm mắt nhắm mũi phóng thục mạng, Lọ Nồi suýt ngả lăn ra cỏ khi va phải một con heo khác đang phóng ngược lại.</span></span></p><p></p><p></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Đứa nào thế? - Nó gầm gừ.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Em đây! Để em chặn bọn họ lại cho!</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Tiếng thằng Đuôi Xoăn vang lên, nó cũng đang lảo đảo vì tông phải thằng anh một cú quá mạng.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Không để Lọ Nồi kịp hỏi thêm, vừa gượng lại Đuôi Xoăn đã lấy trớn đâm bổ vào bọn người đang rượt đuổi.</span></span></p><p></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Va phải chú heo, tên chạy trước lập tức ngã chúi xuống đất, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị tên thứ hai ngã đè lên do vấp phải đồng bọn.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Tên thứ ba nhanh mắt né người qua một bên, định tự khen mình về tài lạng lách đã bật la oai oái:</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ối, cái gì thế này!</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Một mẩu quần, và hình như có cả một mẩu mông của hắn vừa bị con Mõm Ngắn đớp cho một phát.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Con Mõm Ngắn mõm ngắn nhưng nanh không ngắn. Tên trộm vừa rối rít khua tay ra sau lưng vừa nhảy tưng tưng, giằng co cả buổi mới rút được mông mình ra khỏi cú ngoạm của chú cún.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lọ Nồi không tham gia vào cuộc chiến. Nó cứ đứng đực ra, đầu hết quay bên này lại ngoảnh bên kia.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ngay cả khi ba tên trộm đã vắt giò lên cổ chạy biến vào bóng tối, nó dường như vẫn chưa hết ngẩn ngơ.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">34</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Thằng Mõm Ngắn là đứa đầu tiên phát hiện ra hành tung của Lọ Nồi.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Mõm Ngắn từ khi được sinh ra đã quen ngủ ngày. Ban đêm nó tỉnh như sáo. Ngay từ cú húc đầu tiên của Lọ Nồi vào cọc rào, Mõm Ngắn đã biết. Nó chỉ không biết sư phụ nó chuồn ra ngoài làm gì vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này nhưng nó không dám hỏi, cũng không dám tự tiện bám theo.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nó lần mò về phía bụi chuối ở góc vườn, nơi thằng Đuôi Xoăn đang nằm.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Thầy ơi, thầy! – Nó rụt rè kêu lên.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đuôi Xoăn đang buồn ngủ, biết thằng Mõm Ngắn gọi mình nhưng nó vờ như không nghe thấy.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Thầy ơi!</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Mõm Ngắn lại kêu, cao giọng hơn một chút.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Thằng Đuôi Xoăn tiếp tục làm thinh, cũng chẳng nhúc nhích, như thể thỉnh thoảng nó vẫn điếc đột xuất.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chú cún liếm mép, khụt khịt mũi, rồi lại liếm mép, vẻ phân vân. Chuyện khác thì nó không dám làm kinh động thầy nó, nhưng chuyện này thì lạ lùng quá. Nó ngước mắt nhìn lên bầu trời sao, ngần ngừ một lát rồi quyết định thử kêu thật to.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Mõm Ngắn chẳng lạ gì tính khí cộc cằn của Đuôi Xoăn. Vì thế nó cố tìm mẫu câu lịch sự nhất để nhỡ Đuôi Xoăn có bực mình nó cũng có cách chống chế.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nó kề mõm vào sát tai Đuôi Xoăn, gân cổ hét lớn – rất giống cách ca sĩ vẫn dùng để thử mi-cờ-rô:</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Un gô gô!</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Thằng Đuôi Xoăn tất nhiên biết rõ tên đệ tử đang lảng vảng bên cạnh tìm cách đánh thức mình nhưng nó không nghĩ thằng này lại làm trò điên điên như thế.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đuôi Xoăn có cảm giác trời đang sập xuống đầu. Tai ù như xay thóc, nó nhảy bắn một phát lên không.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- “Chúc ngủ ngon” cái đầu mày!</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đuôi Xoăn giận dữ mắng khi đang lơ lửng trên không. Và khi rớt xuống đất thì không còn là mắng nữa. Nó giơ chân trước đạp lên đầu thằng cún thật mạnh, giọng bốc khói:</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Mày điên hả, thằng kia?</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Mõm Ngắn sợ hãi thụt lui một bước để phòng cú đánh thứ hai.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Dạ, em… em… chúc thầy ngủ ngon mà. – Nó đưa chân xoa đầu, ấp úng thanh minh.</span></span></p><p></p><p></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đuôi Xoăn thở phì phì:</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ta đang ngủ ngon mà chúc ngủ ngon cái con khỉ gì! Trò làm ta mất ngủ thì có! Thật tức chết với thằng cún này!</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đuôi Xoăn không biết mình rơi vào bẫy của tên đệ tử. Khi Mõm Ngắn thấp giọng nói cho nó biết thằng Lọ Nồi đã chuồn ra khỏi khu vườn và đang đi lang thang bên ngoài đồng cỏ thì Đuôi Xoăn há hốc mõm, cơn giận thình lình trôi tuột đâu mất:</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Trò nói thật không đó?</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Chính mắt em trông thấy mà.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Một phút sau, hai thầy trò đã ở cạnh chân rào.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đuôi Xoăn nhìn chiếc cọc nằm lăn lóc trên cỏ, ngơ ngác:</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Lọ Nồi ra ngoài giờ này làm gì nhỉ?</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">35</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Thế anh ra ngoài làm gì?</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đuôi Xoăn giương mắt hỏi Lọ Nồi, sau khi đã thuật cho thằng này nghe tại sao nó và Mõm Ngắn có mặt ở cánh đồng đúng lúc Lọ Nồi bị bọn người lạ rượt bắt.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Làm gì à?</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lọ Nồi bối rối hỏi lại, thực ra là tìm cách kéo dài thời gian để nghĩ cách giải thích thế nào cho lọt tai thằng Đuôi Xoăn và thằng Mõm Ngắn. Dĩ nhiên nó không thể thú thật nó lẻn ra khỏi vườn là vì nó nhớ nàng Đeo Nơ. Nếu nàng Đeo Nơ thích nó, nó cũng đã xấu hổ chín người. Đằng này nàng chẳng xem nó ra gì, nó càng không muốn hé môi.</span></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ờ… ờ…</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Tuyền Nguyễn, post: 164814"] [b]Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 12 - Nguyễn Nhật Ánh[/b] [CENTER] [SIZE=4][FONT=arial][SIZE=4]Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 12 [/SIZE][/FONT][/SIZE][/CENTER] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Không một chậu cây mới nào được đem tới. Các loại cây có sẵn, tốp thợ chỉ bón phân, bắt sâu và tỉa các lá héo. Các thân cây thôi uốn lượn cầu kỳ và các tán lá không còn được gọt nắn nót theo hình tròn. Dây nhợ và các bóng đèn màu giăng mắc trên các cành nhánh cũng được gỡ xuống[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Khu vườn đã thôi điệu đàng.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Sự thay đổi chỉ diễn ra trong góc bếp và trong các chuồng trại.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nhờ các khoản đầu tư, hũ gạo nhà bà Đỏ cuống quýt đầy lên. Các máng ăn của mẹ con nhà chị Nái Sề, chị Mái Hoa và chị Vện ăm ắp và thơm lừng.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Túi áo của thằng Cu có lẽ không ra ngoài xu thế này. Nó sắp phồng lên nay mai, cho dù trái tim nó có vẻ như đang xẹp xuống.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Hiển nhiên, sự thay đổi không chỉ diễn ra trong nhà bà Đỏ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Trên đường làng, các tấm panô lại được dựng lên, lần này được thiết kế và trang trí bởi các họa sĩ từng triển lãm tranh ở nước ngoài, với thù lao cao ngất. Bà y tế giành được là người chi tiền nhưng bà kế hoạch đầu tư từ chối sau khi nhã nhặn cảm ơn bằng mẫu câu thời thượng: “Chiếp chiếp gô”.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Kho bạc tỉnh, huyện, xã thay tủ sắt mới, to hơn và nhiều ổ khóa hơn, chờ cơn bão tài chính quét qua.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ngày mai khu du lịch mới chính thức khai trương nhưng cả tuần nay làn sóng người đã nhấp nhô quanh vườn nhà bà Đỏ. Sự háo hức trong công chúng được các phương tiện truyền thông thổi bùng gây ra một đám cháy lớn trong dư luận.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chị Nái Sề, chị Mái Hoa và chị Vện tối nào cũng lèn chặt bụng những khẩu phần thừa mứa như dành cho vua chúa. Đến mức khi chúc nhau ngủ ngon, để thốt ra từ “Un gô gô” cả ba phải kèm theo một tiếng “ợ”. Mùi thức ăn bay cả vào trong giấc mơ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Trong những ngày này, với bà Đỏ bốn mùa đều là mùa xuân. Bây giờ, bà không chỉ cầu nguyện và tạ ơn trước khi đi ngủ mà vào bất kỳ lúc nào bà tỉnh giấc trong đêm.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông an ninh sau cuộc đàm thoại lịch sử với ông chủ tịch tỉnh, bắt đầu nhìn ngôn ngữ như một phương tiện văn hóa thay vì một phương tiện gây bạo loạn, đã tin vào con người hơn nhưng vẫn dè chừng với các con vật.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chỉ đến khi xảy ra câu chuyện sau đây thì ông mới thực sự thấm nhuần quan điểm điều gì pháp luật không cấm thì con người lẫn con vật đều được phép làm, kể cả việc sáng tạo ra ngôn ngữ và cách thức sử dụng thứ ngôn ngữ đó.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]33[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đêm trước ngày khai trương khu du lịch, thằng Lọ Nồi không ngủ được. Cứ mỗi lần chợp mắt, nó lại bắt gặp hình ảnh của nàng Đeo Nơ. Tất nhiên nó không định sẽ gặp lại nàng lần nữa. Sáng nay, nàng đã chế nhạo dung mạo của nó bằng thứ lời lẽ chỉ dùng để hạ nhục kẻ khác. Ừ thì nó xấu trai, nó mang một cái bớt đen trên mặt nhưng có cần phải gắn cái bớt định mệnh đó với từ “bẩn bẩn” để làm đau lòng nó không, trong khi nàng heo thừa hiểu rằng nó không thể nào xóa bỏ được vết nhọ đó trừ khi nó cắt cái mặt liệng đi.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nàng đối xử với mình thật là tệ quá! Lọ Nồi cảm thấy nhói đau với ý nghĩ đó trong nhiều giờ liền. Nhưng không hiểu sao nó vẫn nhớ nàng. Nó nhớ chiếc nơ đỏ trên cổ nàng. Nó nhớ rèm mi dài và trắng như tơ của nàng. Mỗi khi nàng tròn mắt nhìn nó vẻ ngạc nhiên, rèm mi nàng bao giờ cũng óng ánh như có nắng chiếu qua. Những lúc đó, nó cũng ngạc nhiên tròn mắt nhìn lại nàng, tự hỏi làm sao lại có một nàng heo đáng yêu đến thế trên cõi đời này.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Bầu trời rạng xanh dưới ánh sao đêm và hương hoa dại từ cánh đồng bên ngoài thoảng vào khiến Lọ Nồi xốn xang quá. Nó vẫn dán mình trên cỏ, nhưng chất keo dán có vẻ không còn chắc chắn nữa. Lúc này nó cảm giác nó đang nằm trên một cái lò xo.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đến một lúc, nó bật dậy trên bốn chân và nhào lại phía hàng giậu. Ngần ngừ một thoáng, nó dũi mõm vào cây cọc rào thằng Cu vẫn nhổ lên cắm xuống. Sau một hồi vừa húc vừa day, Lọ Nồi cũng đạt được mục đích. Cây cọc văng ra, và nó sung sướng trườn mình qua lỗ hổng quen thuộc.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Tất nhiên Lọ Nồi biết nó làm mọi cách sổng ra ngoài để làm gì và để đi đâu nhưng nó không hề vội vàng. Nó biết nàng Đeo Nơ không có trong vườn vào giờ này. Nó quyết định đi đến đó cũng không phải để gặp nàng.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Có một điều gì đó thôi thúc nó lần bước đến vườn nhà bà Tươi. Dù sao thì với chú heo mới lớn, khu vườn đó vẫn là nơi đánh thức trong nó những cảm xúc mới lạ cho dù không phải cảm xúc nào cũng gắn liền với sự dễ chịu. Mỗi lần nghĩ đến nàng Đeo Nơ, Lọ Nồi thường quên bẵng những phiền muộn mà nàng đem lại để đắm mình trong tâm trạng êm đềm nhưng rồi lần nào cũng thế, một chốc sau nó lại nhanh chóng bị những câu nói vô tình của nàng đuổi kịp và thế là nó lại rên lên.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nhưng Lọ Nồi không hề hối tiếc vì đã gặp nàng Đeo Nơ. Nó không muốn đánh đổi bất cứ điều gì để trở lại làm con heo vô tư như thằng Đuôi Xoăn. Một hạt mầm đã nảy ra trong lòng nó, đang lớn lên theo từng giờ và nó không thể làm ra vẻ lòng mình vẫn còn là miếng đất hoang.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Hương đồng nội quấn quít quanh chú heo con. Nó lần đi trong hương tháng tám vừa lắng tai nghe lũ dế kéo đàn trong cỏ, chẳng mấy chốc đã đến chân rào nhà bà Tươi.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Kỷ niệm dẫn nó đến chỗ trước đây nó lần đầu gặp nàng Đeo Nơ, cạnh bụi dâm bụt nơi nó thường nhai lá để che giấu tâm trạng bối rối.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lọ Nồi bâng khuâng gieo mình xuống cạnh chân rào. Nó nằm thế thôi, chẳng để làm gì, ngoài chuyện thu xếp các ý nghĩ làm sao để đừng thấy đời quá buồn.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chốc chốc, nó ngẩng đầu nhìn qua hàng giậu, vừa mong vừa không mong nhìn thấy nàng Đeo Nơ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nó ngẩng đầu lần thứ mười thì chợt nghe có tiếng rì rầm.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Tai nó lập tức dỏng lên và tim nó như ngừng đập.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nó bấu chân xuống cỏ, cố ngăn một cú nhào lộn phấn khích theo kiểu heo.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đầu óc rối bời, Lọ Nồi không có đủ thì giờ để ngạc nhiên về bản thân. Chỉ thoạt nghe tiếng nàng Đeo Nơ, nó đã lập tức đánh mất chính mình, đã quên phắt mình đến đây làm gì.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Tiếng thì thầm lại vang lên và lần này Lọ Nồi sửng sốt nhận ra giọng nói đó phát ra từ bên ngoài hàng rào.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Không phải nàng! Nó bần thần nhủ, và tò mò ngoảnh nhìn lại phía sau.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Cách nó chừng vài mét có ba bóng đen đang chụm đầu vào nhau.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lọ Nồi thắc mắc quá. Nó nhổm dậy và thận trọng tiến về phía bọn người lạ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Trong nhà này chỉ có hai vợ chồng và một con nhóc à.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Vậy tụi mình vào đi![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Tối nay không được. Dắt bốn con bò ra khỏi nhà không phải dễ. Phải chuẩn bị đầy đủ rọ mõm và dây thừng đã.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Tối mai tụi mình tập trung tại đây. Cũng giờ này.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Những lời bàn bạc rất khẽ nhưng khi lọt vào tai Lọ Nồi bỗng oang oang như phát ra trong một căn phòng kín.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lọ Nồi thấy bụng quặn lại, chưa biết phải làm gì, một người trong bọn đã kêu lên:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ồ, có con gì kìa?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Như bị một phát đạn sượt qua tai, Lọ Nồi hấp tấp quay mình chạy.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Một con heo con.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Bắt lấy nó![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- May quá! Một bữa chén ngon lành đây rồi![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Bọn người lạ háo hức đuổi theo con heo con, bằng cả giọng nói lẫn tiếng chân.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ở phía trước, Lọ Nồi sợ muốn són ra quần (tất nhiên nếu nó có mặc quần). Bốn chân nó khua gấp gáp, chân này chạy đua với chân kia.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đang nhắm mắt nhắm mũi phóng thục mạng, Lọ Nồi suýt ngả lăn ra cỏ khi va phải một con heo khác đang phóng ngược lại.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Đứa nào thế? - Nó gầm gừ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Em đây! Để em chặn bọn họ lại cho![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Tiếng thằng Đuôi Xoăn vang lên, nó cũng đang lảo đảo vì tông phải thằng anh một cú quá mạng.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Không để Lọ Nồi kịp hỏi thêm, vừa gượng lại Đuôi Xoăn đã lấy trớn đâm bổ vào bọn người đang rượt đuổi.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Va phải chú heo, tên chạy trước lập tức ngã chúi xuống đất, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị tên thứ hai ngã đè lên do vấp phải đồng bọn.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Tên thứ ba nhanh mắt né người qua một bên, định tự khen mình về tài lạng lách đã bật la oai oái:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ối, cái gì thế này![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Một mẩu quần, và hình như có cả một mẩu mông của hắn vừa bị con Mõm Ngắn đớp cho một phát.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Con Mõm Ngắn mõm ngắn nhưng nanh không ngắn. Tên trộm vừa rối rít khua tay ra sau lưng vừa nhảy tưng tưng, giằng co cả buổi mới rút được mông mình ra khỏi cú ngoạm của chú cún.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lọ Nồi không tham gia vào cuộc chiến. Nó cứ đứng đực ra, đầu hết quay bên này lại ngoảnh bên kia.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ngay cả khi ba tên trộm đã vắt giò lên cổ chạy biến vào bóng tối, nó dường như vẫn chưa hết ngẩn ngơ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]34[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Thằng Mõm Ngắn là đứa đầu tiên phát hiện ra hành tung của Lọ Nồi.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Mõm Ngắn từ khi được sinh ra đã quen ngủ ngày. Ban đêm nó tỉnh như sáo. Ngay từ cú húc đầu tiên của Lọ Nồi vào cọc rào, Mõm Ngắn đã biết. Nó chỉ không biết sư phụ nó chuồn ra ngoài làm gì vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này nhưng nó không dám hỏi, cũng không dám tự tiện bám theo.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nó lần mò về phía bụi chuối ở góc vườn, nơi thằng Đuôi Xoăn đang nằm.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Thầy ơi, thầy! – Nó rụt rè kêu lên.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đuôi Xoăn đang buồn ngủ, biết thằng Mõm Ngắn gọi mình nhưng nó vờ như không nghe thấy.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Thầy ơi![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Mõm Ngắn lại kêu, cao giọng hơn một chút.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Thằng Đuôi Xoăn tiếp tục làm thinh, cũng chẳng nhúc nhích, như thể thỉnh thoảng nó vẫn điếc đột xuất.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chú cún liếm mép, khụt khịt mũi, rồi lại liếm mép, vẻ phân vân. Chuyện khác thì nó không dám làm kinh động thầy nó, nhưng chuyện này thì lạ lùng quá. Nó ngước mắt nhìn lên bầu trời sao, ngần ngừ một lát rồi quyết định thử kêu thật to.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Mõm Ngắn chẳng lạ gì tính khí cộc cằn của Đuôi Xoăn. Vì thế nó cố tìm mẫu câu lịch sự nhất để nhỡ Đuôi Xoăn có bực mình nó cũng có cách chống chế.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nó kề mõm vào sát tai Đuôi Xoăn, gân cổ hét lớn – rất giống cách ca sĩ vẫn dùng để thử mi-cờ-rô:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Un gô gô![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Thằng Đuôi Xoăn tất nhiên biết rõ tên đệ tử đang lảng vảng bên cạnh tìm cách đánh thức mình nhưng nó không nghĩ thằng này lại làm trò điên điên như thế.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đuôi Xoăn có cảm giác trời đang sập xuống đầu. Tai ù như xay thóc, nó nhảy bắn một phát lên không.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- “Chúc ngủ ngon” cái đầu mày![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đuôi Xoăn giận dữ mắng khi đang lơ lửng trên không. Và khi rớt xuống đất thì không còn là mắng nữa. Nó giơ chân trước đạp lên đầu thằng cún thật mạnh, giọng bốc khói:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Mày điên hả, thằng kia?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Mõm Ngắn sợ hãi thụt lui một bước để phòng cú đánh thứ hai.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Dạ, em… em… chúc thầy ngủ ngon mà. – Nó đưa chân xoa đầu, ấp úng thanh minh.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đuôi Xoăn thở phì phì:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ta đang ngủ ngon mà chúc ngủ ngon cái con khỉ gì! Trò làm ta mất ngủ thì có! Thật tức chết với thằng cún này![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đuôi Xoăn không biết mình rơi vào bẫy của tên đệ tử. Khi Mõm Ngắn thấp giọng nói cho nó biết thằng Lọ Nồi đã chuồn ra khỏi khu vườn và đang đi lang thang bên ngoài đồng cỏ thì Đuôi Xoăn há hốc mõm, cơn giận thình lình trôi tuột đâu mất:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Trò nói thật không đó?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Chính mắt em trông thấy mà.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Một phút sau, hai thầy trò đã ở cạnh chân rào.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đuôi Xoăn nhìn chiếc cọc nằm lăn lóc trên cỏ, ngơ ngác:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Lọ Nồi ra ngoài giờ này làm gì nhỉ?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]35[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Thế anh ra ngoài làm gì?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đuôi Xoăn giương mắt hỏi Lọ Nồi, sau khi đã thuật cho thằng này nghe tại sao nó và Mõm Ngắn có mặt ở cánh đồng đúng lúc Lọ Nồi bị bọn người lạ rượt bắt.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Làm gì à?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lọ Nồi bối rối hỏi lại, thực ra là tìm cách kéo dài thời gian để nghĩ cách giải thích thế nào cho lọt tai thằng Đuôi Xoăn và thằng Mõm Ngắn. Dĩ nhiên nó không thể thú thật nó lẻn ra khỏi vườn là vì nó nhớ nàng Đeo Nơ. Nếu nàng Đeo Nơ thích nó, nó cũng đã xấu hổ chín người. Đằng này nàng chẳng xem nó ra gì, nó càng không muốn hé môi.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ờ… ờ…[/FONT][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Chúc Một Ngày Tốt Lành - Nguyễn Nhật Ánh
Top