Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Chúc Một Ngày Tốt Lành - Nguyễn Nhật Ánh
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Tuyền Nguyễn" data-source="post: 164812"><p><strong>Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 10 - Nguyễn Nhật Ánh</strong></p><p></p><p style="text-align: center"> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 10</span></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span>[ATTACH]15610[/ATTACH]</p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Bà y tế xuất hiện gần như cùng lúc với ông thuế vụ. Ngược lại với ông thuế vụ, bà y tế nói luôn mồm. Bà nói say sưa đến mức có nhiều lúc bà nói đến mười lăm phút để diễn tả điều người khác chỉ cần nói trong mười lăm giây. Sở dĩ bà dông dài những điều cần ngắn gọn, chẳng qua bà không biết ngành y tế sẽ được lợi lộc gì và được bao nhiêu trong các dự án hấp dẫn này.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ba ông và một bà còn lại đành phải bấm bụng nghe bà y tế huyên thuyên về tầm quan trọng của công tác kiểm dịch và phòng dịch, ích lợi to lớn của các loại vắc xin và vai trò quyết định của việc kiểm tra thức ăn dành cho gia súc và gia cầm.</span></span></p><p> </p><p> </p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Mãi đến khi các nhà ngôn ngữ học, sinh học và tâm lý học theo chân các quan chức kể trên xéo gần nát các luống rau nhà bà Đỏ, ông an ninh mới lò dò xuất hiện.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông bước vào khu vườn, mặt lạnh dưới 00, hai tay thọc túi quần, động tác gây cho những người yếu bóng vía đinh ninh ông đang mân mê hai khẩu súng bí mật, ngoài khẩu thứ ba lủng lẳng công khai nơi thắt lưng.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Khi ông làm thinh, ria mép ông vẫn rung rung như thể ông đang giấu một cái nghiến răng đằng sau nó. Và khi ông nói thì hàm ria đen rậm của ông càng rung bần bật.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông an ninh nói gì?</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông lằm bằm:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Không được! Không được!</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Sau khi lằm bằm, ông làu bàu:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Không ổn! Không ổn!</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Sau khi làu bàu, ông lèm bèm:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Không xong! Không xong!</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Khi nói “không được”, ông thấp thỏm nghĩ đến những khó khăn trong việc quản lý những công dân trao đổi thông tin bằng thứ ngôn ngữ mà ngành an ninh đến nay vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Khi nói “không ổn”, ông lo lắng nghĩ đến một việc còn phức tạp hơn: không những các công dân đó trò chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ kỳ bí mà đám vật nuôi của họ cũng có khả năng sử dụng thuần thục thứ ngôn ngữ quái chiêu này. Tệ hơn nữa là chó có thể liên lạc với người, người có thể tâm sự với heo...</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Khi nói “không xong”, ông không chỉ thấp thỏm và lo lắng mà còn cả đau đớn khi bà y tế và ông thuế vụ, hai đồng minh thân cận trước đây của ông, lần này có vẻ ngả về phe của ông động vật hoang dã, ông du lịch và bà kế hoạch đầu tư.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Tự nhiên ông an ninh cảm thấy cô đơn.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Suốt thời gian qua, ông vùi đầu vào các bộ phim Walt Disney nhưng chẳng thu hoạch được điều gì đáng kể. Bệnh nghề nghiệp khiến ông chỉ nhớ tới những nhân vật phản diện và những âm mưu. Ông không có ấn tượng gì đặc biệt với nàng Bạch Tuyết, chỉ bị ám ảnh bởi mụ hoàng hậu độc ác. Ông quên mất nàng Cinderella nghèo khổ và lương thiện, chỉ cháy bỏng trong đầu hình ảnh ba mẹ con bà mẹ kế Tremaine thâm hiểm và xảo quyệt. Trong những cơn ác mộng, ông chưa một lần gặp lại chàng Aladdin dễ mến, chỉ toàn thấy tể tướng Jafa đầy quỷ kế lượn tới lượn lui...</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Thật khó để một tâm hồn trở nên thân thiện và rộng mở khi nhìn đâu, kể cả trong phim, cũng thấy toàn những kẻ khả nghi và những tên thủ ác.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đó là lý do tại sao ông an ninh hết lằm bằm đến làu bàu rồi đến lèm bèm, rồi tua lại từ đầu như ông đang gài trong cổ họng một cuộn băng cát-xét tí hon.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Hôm ông an ninh đặt chân đến vườn nhà bà Đỏ, thời tiết mới đẹp làm sao. Trời xanh ngăn ngắt, mặt trời đang vùi mặt sau những đám mây bồng bềnh. Cũng có thể ông mặt trời đang ngậm chiếc tẩu thuốc và nhả ra từng cụm mây trắng và dày đến nỗi che khuất cả gương mặt đỏ tía của ông. Trong không gian, cỏ tháng tám thơm lừng, mùa thu ngập ngừng sang trên các nhánh cây và chim hót véo von.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Tiếc là mải lo nghĩ, ông an ninh không cảm nhận và thưởng thức được những gì thiên nhiên ban tặng.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">28</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nói ông an ninh là người đến vườn nhà bà Đỏ sau cùng là nói theo kiểu xem mặt mà bắt hình dong.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trên thực tế, nếu là người đến muộn ông đã không am tường tình hình đến thế, và dĩ nhiên không lo nghĩ đến thế.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Theo những thông tin đáng tin cậy mà tác giả truyện này được biết, ông là người đến nhanh nhất, phát hiện ra mọi chuyện sớm nhất và trong khi chàng nhà báo lún phún ria mép còn đang nghe ngóng dân làng trò chuyện thì ông, ria mép nhiều hơn chàng nhà báo kia gấp hai mươi lần, đã thám thính và thu thập đầy đủ những gì mà báo chí đăng tải sau đó một tuần.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trong lốt một người bán dạo đến từ làng bên với gánh rau cải có cả tươi lẫn héo, ông an ninh đã thành công rực rỡ trong việc làm thất bại mọi ánh mắt dò xét của người làng.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Tuy nhiên trong tuần lễ tiếp theo, ông đã thất bại thảm hại khi không thể thành công trong việc giữ ông thuế vụ và bà y tế ở lại phòng tuyến truyền thống để chống lại sự hoan hỉ quá mức của các quan chức ngành du lịch, kế hoạch đầu tư và bảo vệ động vật.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Bây giờ, khi quay lại khu vườn mà đối với ông đã là một hiểm địa bằng bộ dạng đích thực của một quan chức ngành an ninh, ông không biết phải ứng xử như thế nào để tìm kiếm sự ủng hộ của các đồng sự.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nếu hiểu được tâm trạng của ông, chúng ta sẽ hiểu vẻ mặt lạnh băng của ông chỉ là một thứ vỏ bọc nhằm che giấu đằng sau nó sự bối rối, lo âu và cả sự hờn giận nữa.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trong lúc bế tắc nhất, ông nghĩ ngay đến ông chủ tịch tỉnh.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông an ninh nghĩ đến ông chủ tịch cũng đúng thôi. Chỉ có điều khi nghĩ đến vị cứu tinh của mình ông không bao giờ ngờ ông chủ tịch đáng kính kia cũng hóa trang thành một kẻ dân dã để vội vã dẫn thằng con năm tuổi đến vườn nhà bà Đỏ ngay khi mẩu tin đầu tiên về hiện tượng kỳ lạ này xuất hiện trên mặt báo. Hai cha con nấp bên ngoài bờ giậu hàng buổi để thích thú quan sát cảnh mẹ con bà Đỏ trò chuyện với các vật nuôi bằng thứ ngôn ngữ mà bây giờ cả hai đã khắc khá sâu vào vỏ não. Không những thế, suốt cả tuần lễ sau đó hai cha con còn hào hứng tập dượt và ôn luyện thứ ngôn ngữ này đến mức thuộc lòng với ý định sẽ sử dụng nó để giao tiếp với bọn heo chó gà kia - là cái bọn lúc này đã trở nên vô cùng đáng yêu trong mắt họ.</span></span></p><p> </p><p> </p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi vừa nhác thấy ông an ninh bước vô phòng mình, ông chủ tịch tỉnh đã biết ngay hàng ria rậm kia muốn trình báo chuyện gì.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Chào buổi sáng, ngài chủ tịch.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông an ninh nói, vẻ mặt nghiêm trọng một cách bất thường mặc dù trước khi bất thường thì vẻ mặt ông cũng đã nghiêm trọng lắm rồi.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông chủ tịch tỉnh vui vẻ chào lại:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Un un gô - gô un un.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Hẳn nhiên ông chủ tịch không cố ý, chỉ là quen miệng do tối hôm trước mới “thực hành ngôn ngữ” với thằng con.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- À không... - Ông chủ tịch nhận ngay ra sự lơ đễnh của mình, liền phác một cử chỉ lúng túng bằng tay trái.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nhưng ông an ninh dường như bị câu chào bất ngờ của ông chủ tịch làm cho á khẩu. Ông há hốc miệng:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ơ... ông...</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ý là tôi muốn chào ông buổi sáng. - Ông chủ tịch ngượng ngập giải thích, và bối rối gãi ngọn núi Phú Sĩ loe hoe tóc nhân khi bàn tay trái còn lơ lửng trên không - Và nhân tiện tôi cũng muốn hỏi ông khỏe không?</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Un un - chiếp un un? - Tới lượt ông an ninh để trượt câu nói khỏi môi, trơn tru và bất cẩn, trông ông như người nói mớ.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trong một giây, vẻ mặt của hai ông lập tức đổi chỗ cho nhau.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông chủ tịch ngạc nhiên:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ông nói gì cơ?</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông an ninh lúng túng chùi tay lên mép quần, hàng ria sâu róm cựa quậy dữ dội như sắp bò ra khỏi mặt ông:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Không, không, ông cũng biết rồi đó...</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Tôi chưa biết gì cả.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ý là tôi bảo tôi khỏe và hỏi ông có khỏe không?</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông chủ tịch toét miệng ra cười:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Un un.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trong một lúc, ông chủ tịch tưởng như mình đang ngồi ở nhà, đứng trước mặt ông là thằng con năm tuổi và hai cha con đang bắt đầu bài tập nghe nói. Và ông không cưỡng được lời chúc tốt lành cho một ngày:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ăng gô gô.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Như bị cuốn vào một trò chơi hấp dẫn, ông an ninh quên mất mình đến đây làm gì, hào hứng cám ơn:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Chiếp chiếp gô.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, ông chủ tịch và ông an ninh thi nhau đối đáp bằng thứ ngôn ngữ lạ lẫm như thể xem ai có năng khiếu ngoại ngữ hơn ai.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Một viên thư ký đi ngang phòng ông chủ tịch, ghé tai vào cửa nghe lỏm một lúc rồi quay ra, lẩm bẩm:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Hôm nay ông chủ tịch tiếp khách nước ngoài sao mình không biết nhỉ!</span></span></p><p> </p><p> </p><p> </p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chương 3: Vì thiên đường thuộc về trẻ con</span></span></p><p> </p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">29</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Một ngày trước khi khu vườn một lần nữa trở thành khu du lịch huyên náo, thằng Cu đã lén nhổ cây cọc chỗ chân rào mẹ nó bảo nó đóng hôm trước.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nó nhớ con bé Hà.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Cách đó một quãng, thằng Lọ Nồi hồi hộp quan sát cậu chủ của mình ngay từ khi thằng Cu lúi húi bên hàng giậu.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nó nhớ nàng Đeo Nơ.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lúc thằng Cu vừa nhổ cây cọc lên khỏi mặt đất, Lọ Nồi lập tức lao tới, nhanh như một tia chớp, chui tọt qua lỗ hổng, phóng vụt ra đồng cỏ bên ngoài.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chạy men theo con suối nhỏ dọc cánh đồng, mắt nó bắt gặp bao nhiêu là hoa dại, mũi nó cảm nhận bao nhiêu là hương thơm nhưng Lọ Nồi vẫn không dừng bước. Nó nghĩ: Khi quay về mình sẽ thong thả ngắm hoa và hít thở mùi vị của lá cỏ cũng không muộn!</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lọ Nồi chạy nhanh lắm, có lẽ từ khi lọt lòng mẹ đến nay chưa bao giờ nó chạy nhanh đến thế. Chân nó ngấu nghiến nuốt từng mét đất, cảnh vật loang loáng lùi ra sau đến chóng cả mặt, thế nhưng nó vẫn thấy chậm, vẫn ước gì có thêm vài đôi cánh.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Khi đến được bên hàng giậu nhà bà Tươi, điều duy nhất nó có thể làm là nằm mọp xuống cỏ thở dốc.</span></span></p><p></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nó thở và nó lắng nghe.</span></span></p><p> </p><p> </p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Tuy không trông thấy gì, nó vẫn có cảm giác nàng Đeo Nơ đang ở rất gần nó.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Linh cảm của Lọ Nồi không đánh lừa nó. Trong khi nó đang nghĩ xem nếu gặp nàng Đeo Nơ nó sẽ nói những chuyện gì, sẽ giải thích ra làm sao cái chuyện nó có mặt ở đây (lần đầu thì có thể cho là ngẫu nhiên nhưng lần thứ hai thì khó mà biện bạch), tiếng nàng Đeo Nơ thình lình vẳng tới tai nó:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ồ, bạn Lọ Nồi đang làm gì ở ngoài đó thế?</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Giọng nàng mới du dương làm sao, Lọ Nồi ngỡ như nàng không nói: nàng vừa hát lên một câu hỏi. Nhưng nàng không gọi nó là Nắng Vàng. Điều đó khiến Lọ Nồi có cảm giác nó vừa đút đầu vào lò xông hơi.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Dùng mõm rứt một chiếc lá, Lọ Nồi ngượng ngập nhai. Đó là thói quen của nó mỗi khi hồi hộp hay xấu hổ. Nó nhai, và quay đầu nhìn dáo dác.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Bạn tìm gì thế? Mình đứng ở đây nè!</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Tiếng Đeo Nơ lại vang lên cho biết nàng trông rõ chàng heo ngớ ngẩn bên kia hàng giậu.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lần này thì Lọ Nồi tưởng như nó vừa đút đầu vào lò xông hơi lẫn lò nung vôi cùng một lúc, cái bớt đen trên mặt nó suýt chút nữa biến thành màu đỏ. Nó rụt rè đứng lên trên bốn chân, bước tới trước vài bước và thận trọng thò đầu qua đám lá.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Bây giờ thì nó đang đối diện với nàng Đeo Nơ.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">So với hình ảnh nó thường bắt gặp trong những giấc mơ, nàng Đeo Nơ ở trước mặt nó trông xinh xắn và đáng yêu hơn nhiều.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Với thân hình thon thả và làn da trắng hồng, ngay cả khi đứng yên như lúc này, nàng Đeo Nơ vẫn gợi ra trong tâm trí nó sự dịu dàng của dòng nước và sự mềm mại của những đám mây.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lọ Nồi quên bẵng vừa rồi nàng gọi nó bằng cái tên xấu xí. Nó đã thôi xấu hổ. Lòng con heo con bây giờ chỉ tràn ngập bâng khuâng.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chỉ khi Đeo Nơ lập lại câu hỏi Lọ Nồi mới sực tỉnh:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Bạn đang làm gì vậy?</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Tôi có làm gì đâu.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Thế sao bạn đến đây?</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lọ Nồi ấp úng, nó rất muốn gãi tai nhưng vướng các nhánh cây:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- À… Tôi đi lạc.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lạc tới nơi lần trước mình mới vừa lạc thì chắc chắn không phải là đi lạc. Nhưng nàng Đeo Nơ không nhận ra điều đó, cũng có thể nàng không quan tâm.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nàng đột ngột lái câu hỏi sang hướng khác:</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Tại sao bạn có tên là Lọ Nồi?</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Tuyền Nguyễn, post: 164812"] [b]Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 10 - Nguyễn Nhật Ánh[/b] [CENTER] [SIZE=4][FONT=arial][SIZE=4]Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 10 [/SIZE][/FONT][/SIZE][ATTACH=CONFIG]15610[/ATTACH][/CENTER] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Bà y tế xuất hiện gần như cùng lúc với ông thuế vụ. Ngược lại với ông thuế vụ, bà y tế nói luôn mồm. Bà nói say sưa đến mức có nhiều lúc bà nói đến mười lăm phút để diễn tả điều người khác chỉ cần nói trong mười lăm giây. Sở dĩ bà dông dài những điều cần ngắn gọn, chẳng qua bà không biết ngành y tế sẽ được lợi lộc gì và được bao nhiêu trong các dự án hấp dẫn này.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ba ông và một bà còn lại đành phải bấm bụng nghe bà y tế huyên thuyên về tầm quan trọng của công tác kiểm dịch và phòng dịch, ích lợi to lớn của các loại vắc xin và vai trò quyết định của việc kiểm tra thức ăn dành cho gia súc và gia cầm.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Mãi đến khi các nhà ngôn ngữ học, sinh học và tâm lý học theo chân các quan chức kể trên xéo gần nát các luống rau nhà bà Đỏ, ông an ninh mới lò dò xuất hiện.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông bước vào khu vườn, mặt lạnh dưới 00, hai tay thọc túi quần, động tác gây cho những người yếu bóng vía đinh ninh ông đang mân mê hai khẩu súng bí mật, ngoài khẩu thứ ba lủng lẳng công khai nơi thắt lưng.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Khi ông làm thinh, ria mép ông vẫn rung rung như thể ông đang giấu một cái nghiến răng đằng sau nó. Và khi ông nói thì hàm ria đen rậm của ông càng rung bần bật.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông an ninh nói gì?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông lằm bằm:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Không được! Không được![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Sau khi lằm bằm, ông làu bàu:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Không ổn! Không ổn![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Sau khi làu bàu, ông lèm bèm:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Không xong! Không xong![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Khi nói “không được”, ông thấp thỏm nghĩ đến những khó khăn trong việc quản lý những công dân trao đổi thông tin bằng thứ ngôn ngữ mà ngành an ninh đến nay vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Khi nói “không ổn”, ông lo lắng nghĩ đến một việc còn phức tạp hơn: không những các công dân đó trò chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ kỳ bí mà đám vật nuôi của họ cũng có khả năng sử dụng thuần thục thứ ngôn ngữ quái chiêu này. Tệ hơn nữa là chó có thể liên lạc với người, người có thể tâm sự với heo...[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Khi nói “không xong”, ông không chỉ thấp thỏm và lo lắng mà còn cả đau đớn khi bà y tế và ông thuế vụ, hai đồng minh thân cận trước đây của ông, lần này có vẻ ngả về phe của ông động vật hoang dã, ông du lịch và bà kế hoạch đầu tư.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Tự nhiên ông an ninh cảm thấy cô đơn.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Suốt thời gian qua, ông vùi đầu vào các bộ phim Walt Disney nhưng chẳng thu hoạch được điều gì đáng kể. Bệnh nghề nghiệp khiến ông chỉ nhớ tới những nhân vật phản diện và những âm mưu. Ông không có ấn tượng gì đặc biệt với nàng Bạch Tuyết, chỉ bị ám ảnh bởi mụ hoàng hậu độc ác. Ông quên mất nàng Cinderella nghèo khổ và lương thiện, chỉ cháy bỏng trong đầu hình ảnh ba mẹ con bà mẹ kế Tremaine thâm hiểm và xảo quyệt. Trong những cơn ác mộng, ông chưa một lần gặp lại chàng Aladdin dễ mến, chỉ toàn thấy tể tướng Jafa đầy quỷ kế lượn tới lượn lui...[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Thật khó để một tâm hồn trở nên thân thiện và rộng mở khi nhìn đâu, kể cả trong phim, cũng thấy toàn những kẻ khả nghi và những tên thủ ác.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đó là lý do tại sao ông an ninh hết lằm bằm đến làu bàu rồi đến lèm bèm, rồi tua lại từ đầu như ông đang gài trong cổ họng một cuộn băng cát-xét tí hon.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Hôm ông an ninh đặt chân đến vườn nhà bà Đỏ, thời tiết mới đẹp làm sao. Trời xanh ngăn ngắt, mặt trời đang vùi mặt sau những đám mây bồng bềnh. Cũng có thể ông mặt trời đang ngậm chiếc tẩu thuốc và nhả ra từng cụm mây trắng và dày đến nỗi che khuất cả gương mặt đỏ tía của ông. Trong không gian, cỏ tháng tám thơm lừng, mùa thu ngập ngừng sang trên các nhánh cây và chim hót véo von.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Tiếc là mải lo nghĩ, ông an ninh không cảm nhận và thưởng thức được những gì thiên nhiên ban tặng.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]28[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nói ông an ninh là người đến vườn nhà bà Đỏ sau cùng là nói theo kiểu xem mặt mà bắt hình dong.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Trên thực tế, nếu là người đến muộn ông đã không am tường tình hình đến thế, và dĩ nhiên không lo nghĩ đến thế.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Theo những thông tin đáng tin cậy mà tác giả truyện này được biết, ông là người đến nhanh nhất, phát hiện ra mọi chuyện sớm nhất và trong khi chàng nhà báo lún phún ria mép còn đang nghe ngóng dân làng trò chuyện thì ông, ria mép nhiều hơn chàng nhà báo kia gấp hai mươi lần, đã thám thính và thu thập đầy đủ những gì mà báo chí đăng tải sau đó một tuần.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Trong lốt một người bán dạo đến từ làng bên với gánh rau cải có cả tươi lẫn héo, ông an ninh đã thành công rực rỡ trong việc làm thất bại mọi ánh mắt dò xét của người làng.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Tuy nhiên trong tuần lễ tiếp theo, ông đã thất bại thảm hại khi không thể thành công trong việc giữ ông thuế vụ và bà y tế ở lại phòng tuyến truyền thống để chống lại sự hoan hỉ quá mức của các quan chức ngành du lịch, kế hoạch đầu tư và bảo vệ động vật.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Bây giờ, khi quay lại khu vườn mà đối với ông đã là một hiểm địa bằng bộ dạng đích thực của một quan chức ngành an ninh, ông không biết phải ứng xử như thế nào để tìm kiếm sự ủng hộ của các đồng sự.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nếu hiểu được tâm trạng của ông, chúng ta sẽ hiểu vẻ mặt lạnh băng của ông chỉ là một thứ vỏ bọc nhằm che giấu đằng sau nó sự bối rối, lo âu và cả sự hờn giận nữa.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Trong lúc bế tắc nhất, ông nghĩ ngay đến ông chủ tịch tỉnh.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông an ninh nghĩ đến ông chủ tịch cũng đúng thôi. Chỉ có điều khi nghĩ đến vị cứu tinh của mình ông không bao giờ ngờ ông chủ tịch đáng kính kia cũng hóa trang thành một kẻ dân dã để vội vã dẫn thằng con năm tuổi đến vườn nhà bà Đỏ ngay khi mẩu tin đầu tiên về hiện tượng kỳ lạ này xuất hiện trên mặt báo. Hai cha con nấp bên ngoài bờ giậu hàng buổi để thích thú quan sát cảnh mẹ con bà Đỏ trò chuyện với các vật nuôi bằng thứ ngôn ngữ mà bây giờ cả hai đã khắc khá sâu vào vỏ não. Không những thế, suốt cả tuần lễ sau đó hai cha con còn hào hứng tập dượt và ôn luyện thứ ngôn ngữ này đến mức thuộc lòng với ý định sẽ sử dụng nó để giao tiếp với bọn heo chó gà kia - là cái bọn lúc này đã trở nên vô cùng đáng yêu trong mắt họ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi vừa nhác thấy ông an ninh bước vô phòng mình, ông chủ tịch tỉnh đã biết ngay hàng ria rậm kia muốn trình báo chuyện gì.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Chào buổi sáng, ngài chủ tịch.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông an ninh nói, vẻ mặt nghiêm trọng một cách bất thường mặc dù trước khi bất thường thì vẻ mặt ông cũng đã nghiêm trọng lắm rồi.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông chủ tịch tỉnh vui vẻ chào lại:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Un un gô - gô un un.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Hẳn nhiên ông chủ tịch không cố ý, chỉ là quen miệng do tối hôm trước mới “thực hành ngôn ngữ” với thằng con.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- À không... - Ông chủ tịch nhận ngay ra sự lơ đễnh của mình, liền phác một cử chỉ lúng túng bằng tay trái.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nhưng ông an ninh dường như bị câu chào bất ngờ của ông chủ tịch làm cho á khẩu. Ông há hốc miệng:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ơ... ông...[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ý là tôi muốn chào ông buổi sáng. - Ông chủ tịch ngượng ngập giải thích, và bối rối gãi ngọn núi Phú Sĩ loe hoe tóc nhân khi bàn tay trái còn lơ lửng trên không - Và nhân tiện tôi cũng muốn hỏi ông khỏe không?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Un un - chiếp un un? - Tới lượt ông an ninh để trượt câu nói khỏi môi, trơn tru và bất cẩn, trông ông như người nói mớ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Trong một giây, vẻ mặt của hai ông lập tức đổi chỗ cho nhau.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông chủ tịch ngạc nhiên:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ông nói gì cơ?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông an ninh lúng túng chùi tay lên mép quần, hàng ria sâu róm cựa quậy dữ dội như sắp bò ra khỏi mặt ông:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Không, không, ông cũng biết rồi đó...[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Tôi chưa biết gì cả.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ý là tôi bảo tôi khỏe và hỏi ông có khỏe không?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông chủ tịch toét miệng ra cười:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Un un.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Trong một lúc, ông chủ tịch tưởng như mình đang ngồi ở nhà, đứng trước mặt ông là thằng con năm tuổi và hai cha con đang bắt đầu bài tập nghe nói. Và ông không cưỡng được lời chúc tốt lành cho một ngày:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ăng gô gô.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Như bị cuốn vào một trò chơi hấp dẫn, ông an ninh quên mất mình đến đây làm gì, hào hứng cám ơn:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Chiếp chiếp gô.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, ông chủ tịch và ông an ninh thi nhau đối đáp bằng thứ ngôn ngữ lạ lẫm như thể xem ai có năng khiếu ngoại ngữ hơn ai.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Một viên thư ký đi ngang phòng ông chủ tịch, ghé tai vào cửa nghe lỏm một lúc rồi quay ra, lẩm bẩm:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Hôm nay ông chủ tịch tiếp khách nước ngoài sao mình không biết nhỉ![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chương 3: Vì thiên đường thuộc về trẻ con[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]29[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Một ngày trước khi khu vườn một lần nữa trở thành khu du lịch huyên náo, thằng Cu đã lén nhổ cây cọc chỗ chân rào mẹ nó bảo nó đóng hôm trước.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nó nhớ con bé Hà.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Cách đó một quãng, thằng Lọ Nồi hồi hộp quan sát cậu chủ của mình ngay từ khi thằng Cu lúi húi bên hàng giậu.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nó nhớ nàng Đeo Nơ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lúc thằng Cu vừa nhổ cây cọc lên khỏi mặt đất, Lọ Nồi lập tức lao tới, nhanh như một tia chớp, chui tọt qua lỗ hổng, phóng vụt ra đồng cỏ bên ngoài.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chạy men theo con suối nhỏ dọc cánh đồng, mắt nó bắt gặp bao nhiêu là hoa dại, mũi nó cảm nhận bao nhiêu là hương thơm nhưng Lọ Nồi vẫn không dừng bước. Nó nghĩ: Khi quay về mình sẽ thong thả ngắm hoa và hít thở mùi vị của lá cỏ cũng không muộn![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lọ Nồi chạy nhanh lắm, có lẽ từ khi lọt lòng mẹ đến nay chưa bao giờ nó chạy nhanh đến thế. Chân nó ngấu nghiến nuốt từng mét đất, cảnh vật loang loáng lùi ra sau đến chóng cả mặt, thế nhưng nó vẫn thấy chậm, vẫn ước gì có thêm vài đôi cánh.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Khi đến được bên hàng giậu nhà bà Tươi, điều duy nhất nó có thể làm là nằm mọp xuống cỏ thở dốc.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nó thở và nó lắng nghe.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Tuy không trông thấy gì, nó vẫn có cảm giác nàng Đeo Nơ đang ở rất gần nó.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Linh cảm của Lọ Nồi không đánh lừa nó. Trong khi nó đang nghĩ xem nếu gặp nàng Đeo Nơ nó sẽ nói những chuyện gì, sẽ giải thích ra làm sao cái chuyện nó có mặt ở đây (lần đầu thì có thể cho là ngẫu nhiên nhưng lần thứ hai thì khó mà biện bạch), tiếng nàng Đeo Nơ thình lình vẳng tới tai nó:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ồ, bạn Lọ Nồi đang làm gì ở ngoài đó thế?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Giọng nàng mới du dương làm sao, Lọ Nồi ngỡ như nàng không nói: nàng vừa hát lên một câu hỏi. Nhưng nàng không gọi nó là Nắng Vàng. Điều đó khiến Lọ Nồi có cảm giác nó vừa đút đầu vào lò xông hơi.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Dùng mõm rứt một chiếc lá, Lọ Nồi ngượng ngập nhai. Đó là thói quen của nó mỗi khi hồi hộp hay xấu hổ. Nó nhai, và quay đầu nhìn dáo dác.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Bạn tìm gì thế? Mình đứng ở đây nè![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Tiếng Đeo Nơ lại vang lên cho biết nàng trông rõ chàng heo ngớ ngẩn bên kia hàng giậu.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lần này thì Lọ Nồi tưởng như nó vừa đút đầu vào lò xông hơi lẫn lò nung vôi cùng một lúc, cái bớt đen trên mặt nó suýt chút nữa biến thành màu đỏ. Nó rụt rè đứng lên trên bốn chân, bước tới trước vài bước và thận trọng thò đầu qua đám lá.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Bây giờ thì nó đang đối diện với nàng Đeo Nơ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]So với hình ảnh nó thường bắt gặp trong những giấc mơ, nàng Đeo Nơ ở trước mặt nó trông xinh xắn và đáng yêu hơn nhiều.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Với thân hình thon thả và làn da trắng hồng, ngay cả khi đứng yên như lúc này, nàng Đeo Nơ vẫn gợi ra trong tâm trí nó sự dịu dàng của dòng nước và sự mềm mại của những đám mây.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lọ Nồi quên bẵng vừa rồi nàng gọi nó bằng cái tên xấu xí. Nó đã thôi xấu hổ. Lòng con heo con bây giờ chỉ tràn ngập bâng khuâng.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chỉ khi Đeo Nơ lập lại câu hỏi Lọ Nồi mới sực tỉnh:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Bạn đang làm gì vậy?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Tôi có làm gì đâu.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Thế sao bạn đến đây?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lọ Nồi ấp úng, nó rất muốn gãi tai nhưng vướng các nhánh cây:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- À… Tôi đi lạc.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lạc tới nơi lần trước mình mới vừa lạc thì chắc chắn không phải là đi lạc. Nhưng nàng Đeo Nơ không nhận ra điều đó, cũng có thể nàng không quan tâm.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nàng đột ngột lái câu hỏi sang hướng khác:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Tại sao bạn có tên là Lọ Nồi?[/FONT][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Chúc Một Ngày Tốt Lành - Nguyễn Nhật Ánh
Top