Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Chúc Một Ngày Tốt Lành - Nguyễn Nhật Ánh
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Tuyền Nguyễn" data-source="post: 164807"><p><strong>Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 5 - Nguyễn Nhật Ánh</strong></p><p></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 5</span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span><p style="text-align: left"> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Từ nhà ra vườn, không khí đã như ướp mật. </span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chị Nái Sề đã thôi than vãn, trừ những lúc chị than vãn vì quá béo do dạo này ăn ngon và ăn nhiều.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chị Vện tiêu thời gian vào việc ngồi gặm chiếc đuôi của mình từ sáng đến tối - tự coi đó là một thú giải trí lành mạnh.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chị Mái Hoa nhàn rỗi trên nóc chuồng heo, thỉnh thoảng vỗ cánh chỉ để làm dáng, tiếc hùi hụi đã quên làm thế khi các nhà báo giương ống kính cách đây mấy ngày.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chả bà mẹ nào mất công truy lùng lũ con hoang đàng nữa. Thực phẩm ăm ắp, lũ trẻ không nhất thiết về đúng giờ ăn như trước đây. Dường như không ai có khả năng mô tả được cái đói trong thời điểm này. </span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chị Mái Hoa khi mổ được một con giun, không buồn kêu bọn trẻ đã đành, ngay cả chị cũng ngậm miếng mồi một cách thờ ơ. Rồi buồn chán quá, chị há mỏ để con giun rớt xuống, ngạc nhiên bỏ đi.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Tất nhiên trong không khí thần tiên đó, chị Nái Sề cũng hóa thành một bà tiên. Chị đâm ra dễ tính, thân thiện, cởi mở và nếu thỉnh thoảng dãy vú chị rung rinh là vì vui vẻ chứ không phải do bực bội</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Cũng hay chứ nhỉ? - Một buổi trưa đứng gió, chị dò mắt lên nóc chuồng tìm chị Mái Hoa, giọng chia sẻ.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Hay gì hả chị? - Chị Mái Hoa vẫn đậu trên thanh gỗ ưa thích, dè dặt hỏi lại.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Bọn trẻ ấy mà! - Chị Nái Sề kéo dài giọng ngân nga như hát - Chúng kêu loạn cả lên làm mình phát bực. Không ngờ nhờ vậy mà chúng ta dư ăn dư để. Thật là một kết thúc có hậu.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Cái trò ấm đầu này còn hơn cả có hậu ấy chứ! - Chị Mái Hoa chưa kịp đáp, chị Vện nằm cạnh đống rơm trước cửa chuồng đã vọt miệng - Nếu hai thằng cu nhà chị Nái Sề và lứa con của chị Mái Hoa bị bán đi, thế nào chúng cũng sẽ bị giết thịt không sớm thì muộn thôi.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chị Vện nói như xổ ấm ức, giọng ra chiều hả dạ. Có vẻ chị chưa quên lần chị heo đổ vấy trách nhiệm cho mình và chị Mái Hoa về trò tinh nghịch của lũ trẻ.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Mặc dù biết chị Vện nói đúng, nếu đó không phải là chân lý thì cũng chẳng cách xa chân lý là bao, chị Mái Hoa vẫn phấp phỏng xếp cánh, nơm nớp chờ chị Nái Sề bùng nổ. Chị biết chị Vện nhắc lại từ “ấm đầu” không hoàn toàn do ngẫu nhiên.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chị Mái Hoa không biết rằng khi một con người (hay một con heo) đột ngột trở nên no đủ, đồ ăn thức uống thừa mứa, không còn phải lo lắng cho cuộc sống, tinh thần họ thư thái hơn, tính tình cũng hiền lành hơn và dĩ nhiên không phải những gì gắn với họ đều mang vẻ chanh chua, đanh đá.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Chị nói đúng, chị Vện à. Tôi đã trách oan lũ trẻ, và cũng hơi nóng nảy với chị và chị Mái Hoa. </span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Chị Nái Sề tự phê bình bằng giọng từ tốn, hòa nhã, theo cung cách của một bà tiên đội lốt heo.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Thái độ phục thiện của chị heo khiến chị gà suýt rớt khỏi chỗ đậu. Cũng may chị kịp giương cánh vỗ phành phạch để giữ thăng bằng khiến con thằn lằn đang rình mồi trên thanh gỗ sợ hãi chạy quắn đuôi.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Buổi trưa hôm đó tự nhiên trở thành buổi trưa lịch sử.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ba bà mẹ khen lẫn con của nhau, ru nhau qua cái nóng hầm hập bằng cách nghĩ ra những lời có cánh để tôn vinh con nhà hàng xóm cốt được nghe hàng xóm nức nở tôn vinh con mình.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Cho đến hai giờ chiều thì lũ heo con được phong danh hiệu “thiên tài ngôn ngữ”, lũ gà con được khóac chiếc áo mỹ miều “ca sĩ ngôi sao”.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Còn chú cún Mõm Ngắn, sau một hồi lục tung kho từ vựng vốn chẳng giàu có gì đã thế lại quanh năm khóa cửa im ỉm, các bà mẹ đành bằng lòng với cụm từ “nhà ảo thuật phi thường”. Và chú cún ngây thơ, học trò nhút nhát của hai con heo con, bỗng chốc trở thành David Copperfield bốn chân trong vườn nhà bà Đỏ.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">14</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nhưng, như vẫn thường xảy ra trong cuộc sống, lũ nhóc tì (là người hay chó heo gà thì cũng thế) không bao giờ có cách nhìn đời giống các đấng sinh thành.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lũ heo con gà con chó con trong vườn chẳng xem các từ ngữ diêm dúa như “thiên tài”, “ngôi sao” hay “phi thường” ra cái củ cà rốt gì.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Thực ra thì thoạt đầu nghe các bà mẹ hơn hớn khen ngợi, lại được các nhà báo ra rả tụng ca, chúng cũng hơi khoai khoái. Nhưng chỉ khoái được một ngày thôi. Rồi chúng đâm ra bực mình.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Chán thật! - Thằng Lọ Nồi sau một tuần bấm bụng chịu đựng cảnh giàu sang phú quý đã bắt đầu thở ra - Hết đám người này đến bọn người nọ lũ lượt kéo tới, tụi mình chẳng có lấy một ngày yên!</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Bọn chíp hôi nhà chị Mái Hoa ủn ỉn hùa theo bằng giọng bất mãn:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Đèn chớp nháy từ tối đến sáng, tụi em không sao chợp mắt được!</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chú cún con cục cục tố cáo:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Mấy bác gà trống ở khu vườn trại kế bên thấy ánh đèn ngỡ trời sáng, thế là thi nhau gáy điếc cả tai. Em cũng có ngủ được chút nào đâu, thầy!</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Trò không ngủ được là chuyện nhỏ như lông con thỏ. - Thằng Đuôi Xoăn nhún vai sủa gâu gâu, nhưng vì vai nó liền với đầu và lưng nên bộ tịch của nó trông rất buồn cười - Ta đây vừa mất ngủ vừa ngứa ngáy vừa mắc tè suốt đêm, thế mới khốn khổ khốn nạn!</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Tại sao cuộc sống chúng ta đột ngột đen tối như vậy hở trò Mõm Ngắn? - Lọ Nồi lừ mắt nhìn tên cún đệ tử, nghiêm nghị hỏi.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Dạ... dạ... thưa thầy... tại vì... </span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Thằng cún đảo tròng mắt mười lăm vòng, thè lưỡi liếm mép hai mươi sáu vòng vẫn không biết câu trả lời nằm ở đâu dưới lớp vỏ não đang chuẩn bị kêu răng rắc vì vận động quá mức kia.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Thằng Đuôi Xoăn xoáy mắt vào mặt chú cún, ra oai:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Tại vì sao? Hả?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đệ tử cún giơ chân trước lên gãi tai:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Thưa thầy... tại vì... vì...</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Mõm Ngắn lắp ba lắp bắp, sắp xỉu lăn quay ra đất vì lần đầu tiên trong đời nó tự ép mình suy nghĩ nhiều đến thế.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đã vậy, thằng Đuôi Xoăn cứ quát nhặng:</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Vì sao? Vì sao? Vì sao chứ?</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nó cào tung vạt cỏ trước mặt, thở phì phì:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Trò làm ta phát cáu rồi đây nè!</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Mõm Ngắn cụp đuôi giữa hai chân, lấm lét:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Thưa thầy, thực tình thì em cũng... không biết tại vì sao ạ?</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Trò đúng là đồ ngốc!</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Thưa thầy, - thằng cún rúm người lại nhưng vẫn tò mò giương mắt hỏi, giọng rụt rè - thế cuộc sống chúng ta đột ngột đen tối như thế là tại vì sao hả thầy?</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Tại vì sao hả? - Tới lượt thằng Đuôi Xoăn lúng túng - tại vì… tại vì…</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Sư phụ Đuôi Xoăn rơi thẳng vào vũng lầy cách đây năm phút đệ tử của nó còn lóp ngóp trong đó.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nó bắt đầu lên giọng mắng mỏ, chủ yếu để kéo dài thời gian:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ta thực chưa thấy ai đần độn như trò. Hừm, ta muốn lấy tên trò đặt tên cho một giống chó quá!</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Sực nhớ mình đang quát mắng một con chó con, Đuôi Xoăn đâm tẽn tò (nếu da của một con heo không quá dày chắc chắn chúng ta sẽ thấy nó đỏ bừng mặt). Nó chữa thẹn bằng cách quay sang thằng Lọ Nồi, hùng hồn:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Thằng này nó chậm hiểu quá anh à! Anh giải thích cho nó nghe đi!</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lọ Nồi lườm em, nhưng không muốn Đuôi Xoăn bẽ mặt trước đệ tử cún và lũ gà con, nó chỉ khìn khịt chiếc mũi hồng.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Nói chung là như thế này. - Quay lại phía bọn nhóc, Lọ Nồi ve vẩy hai tai (mặc dù nó muốn giơ cao hai chân trước hơn, theo kiểu các diễn giả vẫn giang rộng hai tay trước đám đông nhưng lại sợ té) - Sở dĩ tình trạng sống của chúng ta ngày càng tồi tệ là vì loài người muốn chăm sóc chúng ta theo cách của họ.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Đúng rồi đó, thầy. - Thằng Mõm Ngắn nhanh nhẩu tán thành.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Sở dĩ họ chăm sóc chúng ta theo cách của họ là vì họ xem chúng ta là những động vật quý hiếm. - Lọ Nồi tiếp tục diễn thuyết.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Anh nói đúng quá! - Đến lượt bọn gà con hớn hở reo lên.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Sở dĩ họ xem chúng ta là những động vật quý hiếm là vì chúng ta loài này có thể kêu tiếng của loài kia.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Sở dĩ loài này có thể kêu tiếng của loài kia là do anh bày ra. </span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Cánh Cụt hồn nhiên tiếp lời diễn giả Lọ Nồi, trông nó rất sung sướng vì phát hiện của mình.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trong khi thằng Đuôi Xoăn giận tím gan vì lời nhận xét không đúng chỗ của con gà bẻm mép thì Lọ Nồi vẫn tỏ ra bình tĩnh.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Em nói chính xác. - Nó thản nhiên - Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bọn người kia lúc nào cũng xem là quan trọng điều chúng ta chỉ xem là trò chơi nhí nhố. Rốt cuộc họ làm cuộc đời chúng ta rối tung cả lên.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Nhưng họ cung cấp cho chúng ta thức ăn. - Con Cánh Cụt được khen đang bẽn lẽn chùi mỏ vào mớ lông cánh, nghe Lọ Nồi nói vậy bèn vươn cổ cãi - Trước đây khẩu phần của chúng ta vẫn thiếu trước hụt sau. Tụi em phải ra vườn bới giun, nhặt sâu...</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Nghe đây nè, Cánh Cụt. Tự mình bươn chải kiếm ăn, chính điều đó đem lại giá trị cho cuộc sống. Đó là cách tốt nhất dạy cho em bài học làm người, à quên, bài học làm gà. Là loại bài học mà các em không thể học bằng cách nào khác. Nếu sống mà chỉ ườn ra cho người khác lo liệu thì gần như là không sống, em có hiểu không?</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Em hiểu rồi, thưa anh. - Cánh Cụt gật đầu, nhìn nhà thông thái Lọ Nồi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Mõm Ngắn chớp mắt:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Nhưng bây giờ chúng ta làm cách nào để thoát ra khỏi tình cảnh này hả thầy?</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lọ Nồi nghiêm giọng:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Từ nay trở đi, chúng ta loài nào kêu tiếng loài nấy.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Trở lại như cũ hả thầy?</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Đúng vậy. - Lần này Đuôi Xoăn giành là người trả lời, vì nó biết anh nó thế nào cũng nói như vậy - Trở lại y xì như cũ.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chương 2: Cứ gõ, cửa sẽ mở</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">15</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trước đây, chuyện con này kêu tiếng con kia làm bà Đỏ chột dạ bao nhiêu thì bây giờ chuyện con gà kêu chiêm chiếp, con heo kêu ủn ỉn, con chó sủa gâu gâu hay kêu ăng ẳng lại khiến bà lo lắng bấy nhiêu.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Nguy to rồi con à. - Bà trút nỗi niềm lên thằng Cu - Đã ba ngày nay, bầy gà lại kêu tiếng gà, lũ chó sủa tiếng chó…</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Thằng Cu tặc lưỡi:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Có lẽ chúng thèm kêu tiếng mẹ đẻ. Giống như người Việt đi xa, suốt ngày nói tiếng Anh, đến một lúc thèm nói tiếng Việt vậy mà.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Thế… thế bao giờ chúng mới… nói tiếng Anh trở lại?</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Bà Đỏ nhìn thằng con bằng ánh mắt kỳ vọng như nhìn chiếc phao cứu sinh, vì quá thấp thỏm bà không nhận ra sự hoạt kê trong thắc mắc của mình.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Vẫn với phong cách xưa nay, thằng Cu trả lời tỉnh bơ như thể nó biết hết mọi thứ:</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Nửa tháng nữa.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Bà Đỏ không biết thằng con bà căn cứ vào đâu để đưa ra thời hạn nửa tháng, nhưng nếu không tin nó bà cũng chẳng biết tin ai và tin vào điều gì trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Khách tham quan đã bắt đầu phản ứng khi bỏ tiền mua vé chỉ để vào xem gà kêu như gà, chó sủa như chó, heo ụt ịt như heo.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Lũ gà này kêu như mấy con gà nhà tôi chứ khác gì đâu!</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Con cún nào mà chẳng sủa gâu gâu!</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">- Ủn ỉn như lũ heo nhà này thì ngay cả con bé giúp việc nhà tôi cũng làm được!</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Các nhà báo lại ùn ùn kéo tới để một lần nữa ngạc nhiên, lần này theo hướng ngược lại, rồi tiu nghỉu ra về.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Bà Đỏ ngày nào lo ngay ngáy vì sự khác thường của các con vật nuôi, bây giờ lại nơm nớp khi heo trở lại là heo, chó tìm về tiếng chó, gà hiện nguyên hình là gà.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Những tấm panô tràn ngập hình ảnh kèm theo những câu quảng cáo đầy thu hút cắm chi chít dọc lối đi từ đường liên tỉnh vào nhà bà Đỏ đã được hấp tấp tháo xuống.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đường làng vắng người đi, cỏ bắt đầu um tùm, thậm chí vài nách lá chúm chím ra hoa.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Kho bạc xã, huyện, tỉnh thưa dần tiếng đóng mở.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông thuế vụ bữa trước hăng hái lên án sự lộn xộn của lũ súc vật hôm nay chỉ cầu cho gia súc và gia cầm ê a lẫn lộn để ngành thuế có thể ngước mặt nhìn đời.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông động vật hoang dã tập hợp các nhà động vật học, sinh học, các bác sĩ thú y, vào phút chót có thêm sự hiện diện của các nhà ngôn ngữ học và tâm lý học, tất cả các bậc trí thức lỗi lạc đó ở lì trong vườn nhà bà Đỏ suốt ba ngày liền để quan sát, nghiên cứu, khám xét, đo đạc, chuẩn đoán, mân mê, vầy vò các con vật, nói chung là quay cuồng các con vật theo đủ kiểu, chỉ thiếu mỗi chuyện lộn trái từng con, nhằm tìm hiểu xem tại sao những con vật tầm thường vào một ngày thình lình trở nên phi thường rồi vào một ngày khác lại đột ngột trở lại tầm thường.</span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Và tất nhiên, điều duy nhất mà họ gặt hái được là sự bất lực của con người trước lẽ huyền diệu của tự nhiên - một nỗi đau mang màu sắc triết học đã có từ thời Aristote.</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông du lịch và bà kế hoạch đầu tư dĩ nhiên bám sát ông động vật hoang dã từng phút một để rốt cuộc, cùng chia sẻ với ông này vẻ mặt mà người ta chỉ đeo vào ngày người yêu đi lấy chồng (hoặc lấy vợ)</span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Chỉ có bà y tế và ông an ninh kín đáo thở phào, cảm giác của người vừa bịt được cái lỗ khóa qua đó người khác có thể nhòm thấy sự bất an ngổn ngang trong lòng mình.</span></span></p> </p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Tuyền Nguyễn, post: 164807"] [b]Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 5 - Nguyễn Nhật Ánh[/b] [CENTER][SIZE=4][FONT=arial]Chúc Một Ngày Tốt Lành - Chương 5 [/FONT][/SIZE][LEFT] [SIZE=4][FONT=arial]Từ nhà ra vườn, không khí đã như ướp mật. Chị Nái Sề đã thôi than vãn, trừ những lúc chị than vãn vì quá béo do dạo này ăn ngon và ăn nhiều. [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chị Vện tiêu thời gian vào việc ngồi gặm chiếc đuôi của mình từ sáng đến tối - tự coi đó là một thú giải trí lành mạnh. [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chị Mái Hoa nhàn rỗi trên nóc chuồng heo, thỉnh thoảng vỗ cánh chỉ để làm dáng, tiếc hùi hụi đã quên làm thế khi các nhà báo giương ống kính cách đây mấy ngày.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chả bà mẹ nào mất công truy lùng lũ con hoang đàng nữa. Thực phẩm ăm ắp, lũ trẻ không nhất thiết về đúng giờ ăn như trước đây. Dường như không ai có khả năng mô tả được cái đói trong thời điểm này. Chị Mái Hoa khi mổ được một con giun, không buồn kêu bọn trẻ đã đành, ngay cả chị cũng ngậm miếng mồi một cách thờ ơ. Rồi buồn chán quá, chị há mỏ để con giun rớt xuống, ngạc nhiên bỏ đi.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Tất nhiên trong không khí thần tiên đó, chị Nái Sề cũng hóa thành một bà tiên. Chị đâm ra dễ tính, thân thiện, cởi mở và nếu thỉnh thoảng dãy vú chị rung rinh là vì vui vẻ chứ không phải do bực bội[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Cũng hay chứ nhỉ? - Một buổi trưa đứng gió, chị dò mắt lên nóc chuồng tìm chị Mái Hoa, giọng chia sẻ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Hay gì hả chị? - Chị Mái Hoa vẫn đậu trên thanh gỗ ưa thích, dè dặt hỏi lại.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Bọn trẻ ấy mà! - Chị Nái Sề kéo dài giọng ngân nga như hát - Chúng kêu loạn cả lên làm mình phát bực. Không ngờ nhờ vậy mà chúng ta dư ăn dư để. Thật là một kết thúc có hậu.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Cái trò ấm đầu này còn hơn cả có hậu ấy chứ! - Chị Mái Hoa chưa kịp đáp, chị Vện nằm cạnh đống rơm trước cửa chuồng đã vọt miệng - Nếu hai thằng cu nhà chị Nái Sề và lứa con của chị Mái Hoa bị bán đi, thế nào chúng cũng sẽ bị giết thịt không sớm thì muộn thôi.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chị Vện nói như xổ ấm ức, giọng ra chiều hả dạ. Có vẻ chị chưa quên lần chị heo đổ vấy trách nhiệm cho mình và chị Mái Hoa về trò tinh nghịch của lũ trẻ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Mặc dù biết chị Vện nói đúng, nếu đó không phải là chân lý thì cũng chẳng cách xa chân lý là bao, chị Mái Hoa vẫn phấp phỏng xếp cánh, nơm nớp chờ chị Nái Sề bùng nổ. Chị biết chị Vện nhắc lại từ “ấm đầu” không hoàn toàn do ngẫu nhiên.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chị Mái Hoa không biết rằng khi một con người (hay một con heo) đột ngột trở nên no đủ, đồ ăn thức uống thừa mứa, không còn phải lo lắng cho cuộc sống, tinh thần họ thư thái hơn, tính tình cũng hiền lành hơn và dĩ nhiên không phải những gì gắn với họ đều mang vẻ chanh chua, đanh đá. [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Chị nói đúng, chị Vện à. Tôi đã trách oan lũ trẻ, và cũng hơi nóng nảy với chị và chị Mái Hoa. - Chị Nái Sề tự phê bình bằng giọng từ tốn, hòa nhã, theo cung cách của một bà tiên đội lốt heo.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Thái độ phục thiện của chị heo khiến chị gà suýt rớt khỏi chỗ đậu. Cũng may chị kịp giương cánh vỗ phành phạch để giữ thăng bằng khiến con thằn lằn đang rình mồi trên thanh gỗ sợ hãi chạy quắn đuôi.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Buổi trưa hôm đó tự nhiên trở thành buổi trưa lịch sử.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ba bà mẹ khen lẫn con của nhau, ru nhau qua cái nóng hầm hập bằng cách nghĩ ra những lời có cánh để tôn vinh con nhà hàng xóm cốt được nghe hàng xóm nức nở tôn vinh con mình. [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Cho đến hai giờ chiều thì lũ heo con được phong danh hiệu “thiên tài ngôn ngữ”, lũ gà con được khóac chiếc áo mỹ miều “ca sĩ ngôi sao”.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Còn chú cún Mõm Ngắn, sau một hồi lục tung kho từ vựng vốn chẳng giàu có gì đã thế lại quanh năm khóa cửa im ỉm, các bà mẹ đành bằng lòng với cụm từ “nhà ảo thuật phi thường”. Và chú cún ngây thơ, học trò nhút nhát của hai con heo con, bỗng chốc trở thành David Copperfield bốn chân trong vườn nhà bà Đỏ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]14[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nhưng, như vẫn thường xảy ra trong cuộc sống, lũ nhóc tì (là người hay chó heo gà thì cũng thế) không bao giờ có cách nhìn đời giống các đấng sinh thành.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lũ heo con gà con chó con trong vườn chẳng xem các từ ngữ diêm dúa như “thiên tài”, “ngôi sao” hay “phi thường” ra cái củ cà rốt gì.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Thực ra thì thoạt đầu nghe các bà mẹ hơn hớn khen ngợi, lại được các nhà báo ra rả tụng ca, chúng cũng hơi khoai khoái. Nhưng chỉ khoái được một ngày thôi. Rồi chúng đâm ra bực mình.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Chán thật! - Thằng Lọ Nồi sau một tuần bấm bụng chịu đựng cảnh giàu sang phú quý đã bắt đầu thở ra - Hết đám người này đến bọn người nọ lũ lượt kéo tới, tụi mình chẳng có lấy một ngày yên![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Bọn chíp hôi nhà chị Mái Hoa ủn ỉn hùa theo bằng giọng bất mãn:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Đèn chớp nháy từ tối đến sáng, tụi em không sao chợp mắt được![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chú cún con cục cục tố cáo:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Mấy bác gà trống ở khu vườn trại kế bên thấy ánh đèn ngỡ trời sáng, thế là thi nhau gáy điếc cả tai. Em cũng có ngủ được chút nào đâu, thầy![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Trò không ngủ được là chuyện nhỏ như lông con thỏ. - Thằng Đuôi Xoăn nhún vai sủa gâu gâu, nhưng vì vai nó liền với đầu và lưng nên bộ tịch của nó trông rất buồn cười - Ta đây vừa mất ngủ vừa ngứa ngáy vừa mắc tè suốt đêm, thế mới khốn khổ khốn nạn![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Tại sao cuộc sống chúng ta đột ngột đen tối như vậy hở trò Mõm Ngắn? - Lọ Nồi lừ mắt nhìn tên cún đệ tử, nghiêm nghị hỏi. [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Dạ... dạ... thưa thầy... tại vì... - Thằng cún đảo tròng mắt mười lăm vòng, thè lưỡi liếm mép hai mươi sáu vòng vẫn không biết câu trả lời nằm ở đâu dưới lớp vỏ não đang chuẩn bị kêu răng rắc vì vận động quá mức kia. [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Thằng Đuôi Xoăn xoáy mắt vào mặt chú cún, ra oai:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Tại vì sao? Hả? [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đệ tử cún giơ chân trước lên gãi tai:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Thưa thầy... tại vì... vì...[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Mõm Ngắn lắp ba lắp bắp, sắp xỉu lăn quay ra đất vì lần đầu tiên trong đời nó tự ép mình suy nghĩ nhiều đến thế.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đã vậy, thằng Đuôi Xoăn cứ quát nhặng: [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Vì sao? Vì sao? Vì sao chứ? [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nó cào tung vạt cỏ trước mặt, thở phì phì:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Trò làm ta phát cáu rồi đây nè! [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Mõm Ngắn cụp đuôi giữa hai chân, lấm lét:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Thưa thầy, thực tình thì em cũng... không biết tại vì sao ạ?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Trò đúng là đồ ngốc![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Thưa thầy, - thằng cún rúm người lại nhưng vẫn tò mò giương mắt hỏi, giọng rụt rè - thế cuộc sống chúng ta đột ngột đen tối như thế là tại vì sao hả thầy?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Tại vì sao hả? - Tới lượt thằng Đuôi Xoăn lúng túng - tại vì… tại vì…[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Sư phụ Đuôi Xoăn rơi thẳng vào vũng lầy cách đây năm phút đệ tử của nó còn lóp ngóp trong đó.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Nó bắt đầu lên giọng mắng mỏ, chủ yếu để kéo dài thời gian:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ta thực chưa thấy ai đần độn như trò. Hừm, ta muốn lấy tên trò đặt tên cho một giống chó quá![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Sực nhớ mình đang quát mắng một con chó con, Đuôi Xoăn đâm tẽn tò (nếu da của một con heo không quá dày chắc chắn chúng ta sẽ thấy nó đỏ bừng mặt). Nó chữa thẹn bằng cách quay sang thằng Lọ Nồi, hùng hồn:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Thằng này nó chậm hiểu quá anh à! Anh giải thích cho nó nghe đi![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lọ Nồi lườm em, nhưng không muốn Đuôi Xoăn bẽ mặt trước đệ tử cún và lũ gà con, nó chỉ khìn khịt chiếc mũi hồng.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Nói chung là như thế này. - Quay lại phía bọn nhóc, Lọ Nồi ve vẩy hai tai (mặc dù nó muốn giơ cao hai chân trước hơn, theo kiểu các diễn giả vẫn giang rộng hai tay trước đám đông nhưng lại sợ té) - Sở dĩ tình trạng sống của chúng ta ngày càng tồi tệ là vì loài người muốn chăm sóc chúng ta theo cách của họ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Đúng rồi đó, thầy. - Thằng Mõm Ngắn nhanh nhẩu tán thành.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Sở dĩ họ chăm sóc chúng ta theo cách của họ là vì họ xem chúng ta là những động vật quý hiếm. - Lọ Nồi tiếp tục diễn thuyết.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Anh nói đúng quá! - Đến lượt bọn gà con hớn hở reo lên.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Sở dĩ họ xem chúng ta là những động vật quý hiếm là vì chúng ta loài này có thể kêu tiếng của loài kia.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Sở dĩ loài này có thể kêu tiếng của loài kia là do anh bày ra. - Cánh Cụt hồn nhiên tiếp lời diễn giả Lọ Nồi, trông nó rất sung sướng vì phát hiện của mình.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Trong khi thằng Đuôi Xoăn giận tím gan vì lời nhận xét không đúng chỗ của con gà bẻm mép thì Lọ Nồi vẫn tỏ ra bình tĩnh.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Em nói chính xác. - Nó thản nhiên - Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bọn người kia lúc nào cũng xem là quan trọng điều chúng ta chỉ xem là trò chơi nhí nhố. Rốt cuộc họ làm cuộc đời chúng ta rối tung cả lên.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Nhưng họ cung cấp cho chúng ta thức ăn. - Con Cánh Cụt được khen đang bẽn lẽn chùi mỏ vào mớ lông cánh, nghe Lọ Nồi nói vậy bèn vươn cổ cãi - Trước đây khẩu phần của chúng ta vẫn thiếu trước hụt sau. Tụi em phải ra vườn bới giun, nhặt sâu...[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Nghe đây nè, Cánh Cụt. Tự mình bươn chải kiếm ăn, chính điều đó đem lại giá trị cho cuộc sống. Đó là cách tốt nhất dạy cho em bài học làm người, à quên, bài học làm gà. Là loại bài học mà các em không thể học bằng cách nào khác. Nếu sống mà chỉ ườn ra cho người khác lo liệu thì gần như là không sống, em có hiểu không?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Em hiểu rồi, thưa anh. - Cánh Cụt gật đầu, nhìn nhà thông thái Lọ Nồi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Mõm Ngắn chớp mắt:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Nhưng bây giờ chúng ta làm cách nào để thoát ra khỏi tình cảnh này hả thầy?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Lọ Nồi nghiêm giọng:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Từ nay trở đi, chúng ta loài nào kêu tiếng loài nấy.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Trở lại như cũ hả thầy?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Đúng vậy. - Lần này Đuôi Xoăn giành là người trả lời, vì nó biết anh nó thế nào cũng nói như vậy - Trở lại y xì như cũ.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chương 2: Cứ gõ, cửa sẽ mở[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]15[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Trước đây, chuyện con này kêu tiếng con kia làm bà Đỏ chột dạ bao nhiêu thì bây giờ chuyện con gà kêu chiêm chiếp, con heo kêu ủn ỉn, con chó sủa gâu gâu hay kêu ăng ẳng lại khiến bà lo lắng bấy nhiêu. [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Nguy to rồi con à. - Bà trút nỗi niềm lên thằng Cu - Đã ba ngày nay, bầy gà lại kêu tiếng gà, lũ chó sủa tiếng chó…[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Thằng Cu tặc lưỡi:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Có lẽ chúng thèm kêu tiếng mẹ đẻ. Giống như người Việt đi xa, suốt ngày nói tiếng Anh, đến một lúc thèm nói tiếng Việt vậy mà.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Thế… thế bao giờ chúng mới… nói tiếng Anh trở lại?[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Bà Đỏ nhìn thằng con bằng ánh mắt kỳ vọng như nhìn chiếc phao cứu sinh, vì quá thấp thỏm bà không nhận ra sự hoạt kê trong thắc mắc của mình.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Vẫn với phong cách xưa nay, thằng Cu trả lời tỉnh bơ như thể nó biết hết mọi thứ:[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Nửa tháng nữa.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Bà Đỏ không biết thằng con bà căn cứ vào đâu để đưa ra thời hạn nửa tháng, nhưng nếu không tin nó bà cũng chẳng biết tin ai và tin vào điều gì trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Khách tham quan đã bắt đầu phản ứng khi bỏ tiền mua vé chỉ để vào xem gà kêu như gà, chó sủa như chó, heo ụt ịt như heo.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Lũ gà này kêu như mấy con gà nhà tôi chứ khác gì đâu![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Con cún nào mà chẳng sủa gâu gâu![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]- Ủn ỉn như lũ heo nhà này thì ngay cả con bé giúp việc nhà tôi cũng làm được![/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Các nhà báo lại ùn ùn kéo tới để một lần nữa ngạc nhiên, lần này theo hướng ngược lại, rồi tiu nghỉu ra về.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Bà Đỏ ngày nào lo ngay ngáy vì sự khác thường của các con vật nuôi, bây giờ lại nơm nớp khi heo trở lại là heo, chó tìm về tiếng chó, gà hiện nguyên hình là gà.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Những tấm panô tràn ngập hình ảnh kèm theo những câu quảng cáo đầy thu hút cắm chi chít dọc lối đi từ đường liên tỉnh vào nhà bà Đỏ đã được hấp tấp tháo xuống.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Đường làng vắng người đi, cỏ bắt đầu um tùm, thậm chí vài nách lá chúm chím ra hoa.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Kho bạc xã, huyện, tỉnh thưa dần tiếng đóng mở.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông thuế vụ bữa trước hăng hái lên án sự lộn xộn của lũ súc vật hôm nay chỉ cầu cho gia súc và gia cầm ê a lẫn lộn để ngành thuế có thể ngước mặt nhìn đời. [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông động vật hoang dã tập hợp các nhà động vật học, sinh học, các bác sĩ thú y, vào phút chót có thêm sự hiện diện của các nhà ngôn ngữ học và tâm lý học, tất cả các bậc trí thức lỗi lạc đó ở lì trong vườn nhà bà Đỏ suốt ba ngày liền để quan sát, nghiên cứu, khám xét, đo đạc, chuẩn đoán, mân mê, vầy vò các con vật, nói chung là quay cuồng các con vật theo đủ kiểu, chỉ thiếu mỗi chuyện lộn trái từng con, nhằm tìm hiểu xem tại sao những con vật tầm thường vào một ngày thình lình trở nên phi thường rồi vào một ngày khác lại đột ngột trở lại tầm thường.[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Và tất nhiên, điều duy nhất mà họ gặt hái được là sự bất lực của con người trước lẽ huyền diệu của tự nhiên - một nỗi đau mang màu sắc triết học đã có từ thời Aristote. [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Ông du lịch và bà kế hoạch đầu tư dĩ nhiên bám sát ông động vật hoang dã từng phút một để rốt cuộc, cùng chia sẻ với ông này vẻ mặt mà người ta chỉ đeo vào ngày người yêu đi lấy chồng (hoặc lấy vợ) [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]Chỉ có bà y tế và ông an ninh kín đáo thở phào, cảm giác của người vừa bịt được cái lỗ khóa qua đó người khác có thể nhòm thấy sự bất an ngổn ngang trong lòng mình.[/FONT][/SIZE][/LEFT] [/CENTER] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Chúc Một Ngày Tốt Lành - Nguyễn Nhật Ánh
Top