Có một vị Quốc Vương của nước kia, tự phụ thông minh học rộng muốn nắm cả thiên hạ. Vì thế nhà vua thường tìm những vấn đề thật hiểm hóc để đánh đố mọi người. Có nhiều câu hỏi của Quốc Vương quả thật rất khó, ngay cả các quan đại thần được cho là thông minh cũng đành bó tay không giải đáp được, cũng có những câu hỏi không khó lắm, có thể giải được, nhưng họ lại làm ra vẻ như rất khó để giả vờ chịu thua, vì vậy Quốc Vương càng đắc ý và kiêu ngạo hơn.
Một hôm, Quốc Vương cùng các quan đại thần phóng ngựa vui chơi, thấy có một chú bé đang chăn trâu. Quốc Vương dẫn các đại thần phóng ngựa đến bên chú bé, ngạo nghễ cất tiếng hỏi “ Ê ! này bé con, nhà ngươi có biết, trên thảo nguyên bao la này, ai là người thông minh nhất không?”.
Ý của Quốc Vương muốn chú bé ca ngợi mình là người thông minh nhất trong Vương quốc. Từ đó Quốc Vương ngầm khoe với các quan rằng, ngay cả đứa nhỏ vô danh nơi xa xôi nhất đến cũng biết danh tiếng của ta.
Bất ngờ chú bé chăn trâu bình thản trả lời: “ Thưa trên thảo nguyên bao la của chúng ta, không có ai là người thông minh nhất. Mọi người đều thông minh như nhau.”
Quốc Vương kinh ngạc trợn mắt nhìn chú bé mặt tức giận rồi sẵng giọng nói: “ Nói láo ! Nói thế tức là bé cũng thông minh như ta sao? Nay ta ra cho ngươi ba câu hỏi, nếu không trả lời được thì ta đánh đòn. Dám không?”
Chú bé bình thản như không biết người đang nói chuyện với nó là ai liền đáp; “ Xin ông cứ hỏi, tôi sẽ trả lời tất cả các câu của ông !”
Quốc Vương nghĩ một lúc rồi nói : “ Câu hỏi thứ nhất – Trong Đại dương có bao nhiêu giọt nước?”
Chú bé chăn trâu thản nhiên đáp ngay: “ Thưa ông, câu hỏi này có chút phiền toái đây. Nhưng nếu ông có thể ngăn nước của các tất cả dòng sông đều chảy ra Đại dương lại, thì tôi có thể giúp ông đếm được chính xác số giọt nước có trong Đại dương.”
Nghe vậy, Quốc Vương chẳng thể bắt bẻ được chú bé, đành cười nhạt nói : “ Thôi được, bé con trả lời mà như không trả lời, ta bỏ qua cho. Đây là câu hỏi thứ hai – Trên bầu trời có bao nhiêu ngôi sao?”
Chú bé liền bốc một nắm cát vãi tung ra bãi cỏ rồi nói : “ Thưa ! Số sao trên trời đúng bằng số hạt cát vừa được ném vung ra đó. Nếu ông cần biết con số chính xác, xin tự đếm lấy!”
Quốc Vương đành miễn cưỡng khen ngợi chú trả lời hay, tuy lòng rất tức giận, nhưng giọng điệu đã vui vẻ, hòa nhã hơn. Quốc Vương nghĩ một lúc thật lâu, sau cùng nói: “ Câu thứ ba – Bây giờ bé phải trả lời cụ thể, vĩnh hằng gồm có bao nhiêu cái chớp mắt?”
Chú bé không cần suy nghĩ, đáp ngay: “ Thưa ông, ở nơi tận cùng của Trái Đất có một quả núi kim cương, cao đến mức leo hết một canh giờ, sâu đến mức cũng đi hết một canh giờ, rộng đến mức đi hết một canh giờ. Cứ cách đúng một trăm năm, thì có một con chim Phượng hoàng bay tới mài mỏ vào quả núi. Cho đến khi quả núi kim cương bị bào mòn biến thành bình địa, thì đó là cái chớp mắt của vĩnh hằng trôi qua. Như vậy ông có thể đếm vĩnh hằng có bao nhiêu cái chớp mắt được rồi”.
Quốc Vương lúc này mới tỉnh ngộ, quả thật người nào cũng thông minh như nhau, ngài hết giận, khen thưởng cho chú bé và trách khéo các quan Đại thần : “ Giá mà trong số các quan Đại thần của ta chỉ cần có một người thông minh bằng một nửa bé con, thì Vương quốc của ta có thể giàu nhất thiên hạ rồi.
Theo VHTT.
Một hôm, Quốc Vương cùng các quan đại thần phóng ngựa vui chơi, thấy có một chú bé đang chăn trâu. Quốc Vương dẫn các đại thần phóng ngựa đến bên chú bé, ngạo nghễ cất tiếng hỏi “ Ê ! này bé con, nhà ngươi có biết, trên thảo nguyên bao la này, ai là người thông minh nhất không?”.
Ý của Quốc Vương muốn chú bé ca ngợi mình là người thông minh nhất trong Vương quốc. Từ đó Quốc Vương ngầm khoe với các quan rằng, ngay cả đứa nhỏ vô danh nơi xa xôi nhất đến cũng biết danh tiếng của ta.
Bất ngờ chú bé chăn trâu bình thản trả lời: “ Thưa trên thảo nguyên bao la của chúng ta, không có ai là người thông minh nhất. Mọi người đều thông minh như nhau.”
Quốc Vương kinh ngạc trợn mắt nhìn chú bé mặt tức giận rồi sẵng giọng nói: “ Nói láo ! Nói thế tức là bé cũng thông minh như ta sao? Nay ta ra cho ngươi ba câu hỏi, nếu không trả lời được thì ta đánh đòn. Dám không?”
Chú bé bình thản như không biết người đang nói chuyện với nó là ai liền đáp; “ Xin ông cứ hỏi, tôi sẽ trả lời tất cả các câu của ông !”
Quốc Vương nghĩ một lúc rồi nói : “ Câu hỏi thứ nhất – Trong Đại dương có bao nhiêu giọt nước?”
Chú bé chăn trâu thản nhiên đáp ngay: “ Thưa ông, câu hỏi này có chút phiền toái đây. Nhưng nếu ông có thể ngăn nước của các tất cả dòng sông đều chảy ra Đại dương lại, thì tôi có thể giúp ông đếm được chính xác số giọt nước có trong Đại dương.”
Nghe vậy, Quốc Vương chẳng thể bắt bẻ được chú bé, đành cười nhạt nói : “ Thôi được, bé con trả lời mà như không trả lời, ta bỏ qua cho. Đây là câu hỏi thứ hai – Trên bầu trời có bao nhiêu ngôi sao?”
Chú bé liền bốc một nắm cát vãi tung ra bãi cỏ rồi nói : “ Thưa ! Số sao trên trời đúng bằng số hạt cát vừa được ném vung ra đó. Nếu ông cần biết con số chính xác, xin tự đếm lấy!”
Quốc Vương đành miễn cưỡng khen ngợi chú trả lời hay, tuy lòng rất tức giận, nhưng giọng điệu đã vui vẻ, hòa nhã hơn. Quốc Vương nghĩ một lúc thật lâu, sau cùng nói: “ Câu thứ ba – Bây giờ bé phải trả lời cụ thể, vĩnh hằng gồm có bao nhiêu cái chớp mắt?”
Chú bé không cần suy nghĩ, đáp ngay: “ Thưa ông, ở nơi tận cùng của Trái Đất có một quả núi kim cương, cao đến mức leo hết một canh giờ, sâu đến mức cũng đi hết một canh giờ, rộng đến mức đi hết một canh giờ. Cứ cách đúng một trăm năm, thì có một con chim Phượng hoàng bay tới mài mỏ vào quả núi. Cho đến khi quả núi kim cương bị bào mòn biến thành bình địa, thì đó là cái chớp mắt của vĩnh hằng trôi qua. Như vậy ông có thể đếm vĩnh hằng có bao nhiêu cái chớp mắt được rồi”.
Quốc Vương lúc này mới tỉnh ngộ, quả thật người nào cũng thông minh như nhau, ngài hết giận, khen thưởng cho chú bé và trách khéo các quan Đại thần : “ Giá mà trong số các quan Đại thần của ta chỉ cần có một người thông minh bằng một nửa bé con, thì Vương quốc của ta có thể giàu nhất thiên hạ rồi.
Theo VHTT.