Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Chong chóng bay cao!!!!
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="liti" data-source="post: 27535" data-attributes="member: 2098"><p><strong><span style="color: Blue">Gió lạnh ghê, cảm giác sao mà thê lương lạ. Mấy cánh hoa đến cũng héo tàn chẳng phải vì nắng gay gắt mà chỉ là vì cơn gió cứ hun hút thổi qua. Hoa nào mà chịu nổi cơ chứ? thế là rụng cánh, thế là lìa cành, cũng chẳng khác chi mấy cái lá nọ ko đủ sức níu kéo cái cành đầy nhựa sống.</span></strong></p><p></p><p><em><span style="color: Magenta">Gió mà! Lúc thì dịu dàng đằm thắm lắm, lúc thì vuốt vuốt ve ve ra chiều bình yên thơ thẩn lắm. Có lúc lại vội vội vàng vàng chẳng ý gì đếm xỉa tới xung quanh cả, đi tới đâu rào rào tới đó, thật là một lũ phá hoại vô ý thức!!!!!!!!!!</span></em></p><p></p><p></p><p></p><p><strong><span style="color: DarkOliveGreen">Chẳng dáng dấp, chẳng hình dung, chẳng thấy giới hạn. Nhưng vẫn tồn tại, tồn tại bởi vì gió tồn tại, ai có thể nói gió tồn tại để làm gì? Từ tự nhiên gió đã tồn tại như một lẽ đương nhiên thế rồi. Gió ở đâu? Làm sao để biết gió đang tồn tại?</span></strong></p><p></p><p><em><span style="color: Magenta">Gió cuốn mịt mờ bụi bay, lá rơi xạc xào ảo não. Gió là gì? Một lãng tử đa tình hay là tên lãnh cảm vô ưu? Đều là gió cả…</span></em></p><p></p><p><strong><span style="color: MediumTurquoise">Trong đêm khuya lặng như tờ, gió đi dạo qua một chiếc quỳnh hoa vừa nở, thế là làn dạ hương ấy tán phát khắp nơi, nhẹ nhàng mà nồng nàn làm sao. Gió yêu loài hoa đêm ấy rồi chăng? Gió có ý nào dừng lại chăng? Không có! Vậy gió có quay về bên loài hoa ấy nữa chăng? Không có!</span></strong></p><p></p><p style="text-align: center"><img src="https://i384.photobucket.com/albums/oo282/bocongem/Hoa-BoCongAnh-PhiSonKissTo31.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p><strong><span style="color: DarkOliveGreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: DarkOliveGreen">Xa dần đóa hoa trong trắng nọ, làn hương cũng dần dần phai mất. Gió lúng túng chưa hiểu lòng mình thì vẫn ngang qua đầm sen nọ. Bỗng nhiên gió như thấy một cảm giác thật khác lạ. Dường như ẩn sau mùi tanh nồng của bùn là thoang thoáng thứ hương gì đó rõ ràng là rất thanh khiết. Gió lại mang làn hương lạ theo bên mình. Gió yêu loài hoa sen thôn dã quen dìm thân mình dưới bùn nước ấy rồi chăng? Gió có ý nào muốn dừng lại chăng? Không có! Vậy gió có quay về bên đóa hoa ấy nữa chăng? Không có!</span></strong></p><p><strong><span style="color: DarkOrange"></span></strong></p><p><strong><span style="color: DarkOrange"><span style="color: Green">Và thì cứ như thế, lại có những điều mới mẻ đến với gió, những làn hương và những cánh hoa. Gió không hề dừng lại, nhưng mỗi nơi đi qua lại khiến gió có thêm vài phần lúng túng khó hiểu. </span></span></strong></p><p><strong><span style="color: DarkOrange"></span></strong></p><p><strong><span style="color: DarkOrange">Gió rong chơi, gió tự do, và gió cô độc! Lòng gió rộng quá, phóng túng quá khiến cho chẳng thứ gì có thể lấp đầy được nữa. Mưa rơi, gió lạnh, và nụ hoa thôn dã ấy cũng lạnh, chỉ có trái tim đập rộn ràng là còn nóng bỏng, không biết trong mưa có ai khóc hay không? Để sau này mỗi lần len lỏi trong những cơn mưa gió lại nhớ về nụ hoa thôn dã ngày trước. Lòng gió dù cô độc nhưng vẫn không thể quay về nơi xa xưa ấy.</span></strong></p><p><strong><span style="color: DarkOrange"></span></strong> </p><p></p><p></p><p><strong><span style="color: DarkOrchid">Đến một ngày nọ gió thấy rằng mình có lẽ đang dần dần kiệt sức rồi, từng phần từng phần thân thể dù là chẳng hữu hình đi chăng nữa cũng cảm giác được sự diệt vong cận kề. Sức đã cùng lực đã kiệt mà lòng thì còn quá rộng, có quá nhiều người nhưng giờ đây gió không còn có thể gặp lại bất cứ ai được nữa. Chỉ có điều gió không hề hối hận vì đã hy sinh tất cả chỉ để có 1 thứ: tự do rong chơi.</span></strong></p><p></p><p style="text-align: center"></p> <p style="text-align: center"><img src="https://fc05.deviantart.com/fs16/i/2007/183/d/b/dandelion__by_Le_Voyageur.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p></p><p><span style="color: Magenta"><em>Gió vút lên tận trời cao, chút hơi tàn ấy gắng bay cao thật cao, để nhìn lại lần cuối cùng quãng đường mình đã đi qua. Có ai từng biết cơn gió này không? Không ai cả! Gió cười dài, một nụ cười mãn nguyện xen lẫn chua chát và đôi khi có cả những âm thanh gằn giận dữ. Cũng là lần cuối cùng gió tự hỏi: “Ta giận vì cái gì?” Đâu đó mông lung câu trả lời đầy nghi hoặc “Có phải vì chính ta?”. Sau giây phút ngắn ngủi này gió đã dừng lại, thực sự gió đã dừng lại. Có còn ai nhận ra sự tồn tại của gió nữa đâu. Gió đã chết rồi!!!!</em></span></p><p><span style="color: Magenta"><em></em></span> </p><p></p><p style="text-align: center"><img src="https://images-1.redbubble.net/img/art/size:large/view:main/451906-8-dandelion-glow.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p><span style="color: Blue"><strong></strong></span></p><p><span style="color: Blue"><strong> Lòng gió rộng lắm đấy, và gió lại rất yêu tự do, gió thích ngao du khắp chốn trời đất bao la rộng lớn này. Nếu như có gì đó có thể giữ chân gió một thời gian thì đó là trái tim của chính em. Nhưng sẽ chẳng được lâu đâu. Gió như một kẻ lập dị không bao giờ hài lòng với một khoảng không gian nhỏ hẹp. Em sẽ mở cửa trái tim mình cho gió lùa vào chứ? Đừng nhé, đừng bao giờ làm thế trừ khi em muốn hi sinh một điều gì đó. Em không thể giữ được gió trong tim mình mãi đến hết đời được đâu, vì gió sẽ chỉ nhận nồng nàn ấm áp tim em một chút thôi, rồi gió sẽ lại ra đi. Em không thể níu kéo được đâu, vì gió sẽ làm rạn vỡ trái tim em mất thôi.</strong></span></p><p><span style="color: Blue"><strong></strong></span> </p><p><span style="color: Red"><span style="font-size: 22px"><strong><p style="text-align: center"></p></strong></span></span></p><p style="text-align: center"><span style="color: Red"><span style="font-size: 22px"><strong> vậy thì đừng bao giờ để gió lọt vào tim!</p><p></strong></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="liti, post: 27535, member: 2098"] [B][COLOR=Blue]Gió lạnh ghê, cảm giác sao mà thê lương lạ. Mấy cánh hoa đến cũng héo tàn chẳng phải vì nắng gay gắt mà chỉ là vì cơn gió cứ hun hút thổi qua. Hoa nào mà chịu nổi cơ chứ? thế là rụng cánh, thế là lìa cành, cũng chẳng khác chi mấy cái lá nọ ko đủ sức níu kéo cái cành đầy nhựa sống.[/COLOR][/B] [I][COLOR=Magenta]Gió mà! Lúc thì dịu dàng đằm thắm lắm, lúc thì vuốt vuốt ve ve ra chiều bình yên thơ thẩn lắm. Có lúc lại vội vội vàng vàng chẳng ý gì đếm xỉa tới xung quanh cả, đi tới đâu rào rào tới đó, thật là một lũ phá hoại vô ý thức!!!!!!!!!![/COLOR][/I] [B][COLOR=DarkOliveGreen]Chẳng dáng dấp, chẳng hình dung, chẳng thấy giới hạn. Nhưng vẫn tồn tại, tồn tại bởi vì gió tồn tại, ai có thể nói gió tồn tại để làm gì? Từ tự nhiên gió đã tồn tại như một lẽ đương nhiên thế rồi. Gió ở đâu? Làm sao để biết gió đang tồn tại?[/COLOR][/B] [I][COLOR=Magenta]Gió cuốn mịt mờ bụi bay, lá rơi xạc xào ảo não. Gió là gì? Một lãng tử đa tình hay là tên lãnh cảm vô ưu? Đều là gió cả…[/COLOR][/I] [B][COLOR=MediumTurquoise]Trong đêm khuya lặng như tờ, gió đi dạo qua một chiếc quỳnh hoa vừa nở, thế là làn dạ hương ấy tán phát khắp nơi, nhẹ nhàng mà nồng nàn làm sao. Gió yêu loài hoa đêm ấy rồi chăng? Gió có ý nào dừng lại chăng? Không có! Vậy gió có quay về bên loài hoa ấy nữa chăng? Không có![/COLOR][/B] [CENTER][IMG]https://i384.photobucket.com/albums/oo282/bocongem/Hoa-BoCongAnh-PhiSonKissTo31.jpg[/IMG][/CENTER] [B][COLOR=DarkOliveGreen] Xa dần đóa hoa trong trắng nọ, làn hương cũng dần dần phai mất. Gió lúng túng chưa hiểu lòng mình thì vẫn ngang qua đầm sen nọ. Bỗng nhiên gió như thấy một cảm giác thật khác lạ. Dường như ẩn sau mùi tanh nồng của bùn là thoang thoáng thứ hương gì đó rõ ràng là rất thanh khiết. Gió lại mang làn hương lạ theo bên mình. Gió yêu loài hoa sen thôn dã quen dìm thân mình dưới bùn nước ấy rồi chăng? Gió có ý nào muốn dừng lại chăng? Không có! Vậy gió có quay về bên đóa hoa ấy nữa chăng? Không có![/COLOR][/B] [B][COLOR=DarkOrange] [COLOR=Green]Và thì cứ như thế, lại có những điều mới mẻ đến với gió, những làn hương và những cánh hoa. Gió không hề dừng lại, nhưng mỗi nơi đi qua lại khiến gió có thêm vài phần lúng túng khó hiểu. [/COLOR] Gió rong chơi, gió tự do, và gió cô độc! Lòng gió rộng quá, phóng túng quá khiến cho chẳng thứ gì có thể lấp đầy được nữa. Mưa rơi, gió lạnh, và nụ hoa thôn dã ấy cũng lạnh, chỉ có trái tim đập rộn ràng là còn nóng bỏng, không biết trong mưa có ai khóc hay không? Để sau này mỗi lần len lỏi trong những cơn mưa gió lại nhớ về nụ hoa thôn dã ngày trước. Lòng gió dù cô độc nhưng vẫn không thể quay về nơi xa xưa ấy. [/COLOR][/B] [B][COLOR=DarkOrchid]Đến một ngày nọ gió thấy rằng mình có lẽ đang dần dần kiệt sức rồi, từng phần từng phần thân thể dù là chẳng hữu hình đi chăng nữa cũng cảm giác được sự diệt vong cận kề. Sức đã cùng lực đã kiệt mà lòng thì còn quá rộng, có quá nhiều người nhưng giờ đây gió không còn có thể gặp lại bất cứ ai được nữa. Chỉ có điều gió không hề hối hận vì đã hy sinh tất cả chỉ để có 1 thứ: tự do rong chơi.[/COLOR][/B] [CENTER] [IMG]https://fc05.deviantart.com/fs16/i/2007/183/d/b/dandelion__by_Le_Voyageur.jpg[/IMG][/CENTER] [COLOR=Magenta][I]Gió vút lên tận trời cao, chút hơi tàn ấy gắng bay cao thật cao, để nhìn lại lần cuối cùng quãng đường mình đã đi qua. Có ai từng biết cơn gió này không? Không ai cả! Gió cười dài, một nụ cười mãn nguyện xen lẫn chua chát và đôi khi có cả những âm thanh gằn giận dữ. Cũng là lần cuối cùng gió tự hỏi: “Ta giận vì cái gì?” Đâu đó mông lung câu trả lời đầy nghi hoặc “Có phải vì chính ta?”. Sau giây phút ngắn ngủi này gió đã dừng lại, thực sự gió đã dừng lại. Có còn ai nhận ra sự tồn tại của gió nữa đâu. Gió đã chết rồi!!!! [/I][/COLOR] [CENTER][IMG]https://images-1.redbubble.net/img/art/size:large/view:main/451906-8-dandelion-glow.jpg[/IMG][/CENTER] [COLOR=Blue][B] Lòng gió rộng lắm đấy, và gió lại rất yêu tự do, gió thích ngao du khắp chốn trời đất bao la rộng lớn này. Nếu như có gì đó có thể giữ chân gió một thời gian thì đó là trái tim của chính em. Nhưng sẽ chẳng được lâu đâu. Gió như một kẻ lập dị không bao giờ hài lòng với một khoảng không gian nhỏ hẹp. Em sẽ mở cửa trái tim mình cho gió lùa vào chứ? Đừng nhé, đừng bao giờ làm thế trừ khi em muốn hi sinh một điều gì đó. Em không thể giữ được gió trong tim mình mãi đến hết đời được đâu, vì gió sẽ chỉ nhận nồng nàn ấm áp tim em một chút thôi, rồi gió sẽ lại ra đi. Em không thể níu kéo được đâu, vì gió sẽ làm rạn vỡ trái tim em mất thôi. [/B][/COLOR] [COLOR=Red][SIZE=6][B][CENTER] vậy thì đừng bao giờ để gió lọt vào tim![/CENTER] [/B][/SIZE][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Chong chóng bay cao!!!!
Top