Chốn thiên đường
Hai người bạn thân - một người cao gầy, một người lùn và gù, cùng nhau vượt qua sa mạc đã nhiều ngày. Ho chia sẻ với nhau từng giọt nước, từng miếng ăn. Nhưng rồi, nước cạn, biển cát trắng đi mãi chưa thấy bờ khiến họ loá mắt, cơn khát dữ dội khiến họ lả dần và cuối cùng ngã gục.
Rồi hai người mơ thấy họ đang đi dưới bóng những cây cọ xanh mướt trong một ốc đảo. Con đường nhỏ dẫn họ lên một ngọn đồi thoai thoải. Một bức tường đá trắng cao ngất chạy ven đường đưa họ tới một cánh cổng lớn. Chưa bao giờ trong đời họ được chiêm ngưỡng cảnh thần tiên như vậy: Toà nhà đồ sộ bàn đá cẩm thạch trắng chạm trổ những bức tranh bằng vàng. Cây trong vườn mọc ra quả trân châu, những hạt kim cương lóng lánh trên cánh hoa như những giọt sương.
Ngắm đã mắt, hai người suýt quên mất rằng họ đang khát cháy họng. Còn đang ngó ngang ngó dọc xem có ai để hỏi xin nước uống thì bỗng đâu một đàn chó hung dữ xông ra. Hai người kéo nhau bỏ chạy, tuy nhiên anh chàng lùn và gù xấu xí chậm chân hơn bị chó táp mất một ống tay áo. Đúng lúc đó một người đàn ông béo tốt xuất hiện. Bạo dạn hơn, anh chàng cao gầy ngỏ lời xin nước uống. Người đàn ông hất hàm chỉ hồ nuôi cá kiểng giữa sân. Vục mặt xuống hồ uống nước xong, anh ta ngẩng lên hỏi:
- Thưa ông, nơi đây đẹp quá, phải chăng là chốn thiên đường?
- Chính thế, đây là thiên đường, Anh có thể ở lại đây hưởng phúc - người đàn ông đáp.
Đúng lúc đó , anh bạn gù vẫn còn sợ chó nên thập thò sau bức tường đá.
- Xin ông làm ơn cho người bạn tốt nhất của tôi cùng uống nước, - người cao gầy nói, tay vẫy gọi bạn.
Người đàn ông ngó ra cổng và đột nhiên gạt phắt.
- Ở đây ta không tiếp giống quái dị đó. Nếu anh đòi vậy, các anh đi khỏi chốn này ngay.
Năn nỉ không xong, hai người bàn dắt nhau ra đi. Lối nhỏ gập ghềnh đưa họ tới một ngôi nhà bằng gỗ nằm bên bãi cỏ. Ngôi nhà không có hàng rào, lũ trẻ con nô đùa ầm ĩ trên một khoảng sân đất. Hai người bạn gặp một người phụ nữ đang cuốc đất.
- Các vị khát nước phải không?
Không chờ câu trả lời, người phụ nữ quay lại nói với vào trong nhà. Một cô bé chạy ra, tay bưng bình gốm mẻ miệng đựng nước và một cái chén. Đon đả rót nước mời khách, cô bé nhoài người vặt một tàu lá to đưa cho họ làm quạt.
Nghỉ ngơi một hồi, hai người bạn xin phép chia tay. Được mấy bước, người lùn quay lại hỏi:
- Thưa bà chốn này là đâu vậy?
- Đây là thiên đường, - người phụ nữ đáp.
- Nhưng lúc nãy chúng tôi cũng đã ghé một chỗ mà người ta cũng bảo ở đó là thiên đường, - người khách thắc mắc.
- Chỗ ngôi nhà có tường cao có thả chó canh giữ, đúng không?, - người phụ nữ hỏi lại. Rồi bà nói cả quyết - Đấy là địa ngục. Ở đây không ai bắt các vị phải bỏ người bạn tốt nhất của mình.
Bài học từ câu chuyện trên:
Thiên đường là nơi mà không ai bắt ta phải từ bỏ người bạn tốt nhất của mình
ST