Cho những giấc mơ hãy còn dang dở
Tôi thích viết, viết lung tung, và thỉnh thoảng làm thơ và tự mình đọc. Nhưng tuyệt nhiên tôi không viết được truyện ngắn. Tôi sợ con chữ và những câu văn trong chuyện sẽ vận vào người. Còn viết về cuộc sống quanh tôi đó lại là bi kịch, văn là người, và người là văn, tôi sợ người ta sẽ nhìn thấy những câu chuyện xung quanh tôi. Vậy là tôi chưa viết được. Thực ra mà nói thì tôi từng viết, mà viết chưa bao giờ trọn vẹn, mọi thứ cứ dang dở rồi bỏ đó, rồi lạc đi mất, rồi cũng quên mất. Nhưng những con chữ ấy cứ quẩn quanh tôi, như ám vào tôi. Mỗi khi làm gì đó tôi thường muốn ghi lại nhưng rồi lại xóa, lại bỏ. Chỉ còn lại những vun vặt không đầu không cuối.
Vẫn là những nỗi buồn nối tiếp nhau thành một chuỗi, những buồn chán không lối thoát cho những bế tắc. Đến nỗi người ta bảo tôi có gì mà phải buồn chứ, buồn đến nỗi làm người ta chán ngán. Nhưng chỉ là những nỗi buồn tôi chất đầy lên con chữ, cho nó mang đi, một cách vô định. Có người bảo là nỗi buồn của tuổi trẻ, là vốn sống cho cảm xúc cần thiết để viết, và mãi vẫn dở dang, không đầu không cuối của tôi, cho đến khi tôi gặp chị, tôi viết nên một thứ trọn vẹn và có thể kết thúc ở một điểm nào đó.
Những ngày tôi gặp chị, những câu chuyện nối tiếp câu chuyện, nhiều thứ òa vỡ và tôi muốn dùng chữ để xây lên những thứ khác mà tôi có thể thấy bình yên, bớt dằn xé hơn.
Nhưng mọi thứ, chỉ là sự khởi đầu, chị là một người chị lớn của tôi, cho tôi mong mình chắp thành những ước mơ, những dở dang thành một điểm kết, hay nhiều điểm kết có thể được hình thành. Tôi thoát ra ngoài cái vỏ bọc u buồn và tôi muốn làm gì đó thực tế hơn là cứ than vãn buồn và chìm trong nỗi buồn vô định, tôi bước ra ngoài cuộc sống một cách đường hoàng mà không trốn vào góc nào đó để suy tư về những nỗi buồn.
Tình cảm là có, dù là tình cảm gì cũng không thể nói là mãi mãi, nhưng hiện tại là tôi biết quý những gì tôi đang có. Tôi muốn tự mình đi, nhưng phải cảm ơn người đã khai sáng và cho tôi nhìn ra con đường mà tôi đi. Không ai hoàn hảo, không ai trọn vẹn hoàn hảo, tất cả mọi người đều có hai mặt, nhưng mà mình nhìn theo mặt nào mà sống, điều đó mới là quan trọng.
Là góc khuất, là những mảnh vỡ được lắp ghép, thì cũng là một sự tồn tại, không ai là quan trọng khi đứng một mình, họ quan trọng khi có tác động đến xung quanh và người ta cảm thấy họ quan trọng.
Với tôi, có rất nhiều người quan trọng khi họ thật sự tác động vào tôi hay chỉ là tự tôi cảm nhận được sự tác động mạnh mẽ đó đến tôi thì tôi cũng xin cảm ơn, cảm ơn sự hiện hữu của những người xung quanh tôi lúc này. Ai cũng tự đi trên đôi chân của mình và nhìn con đường của mình đi chứ không nhìn vào còn đường của người khác rồi vấp ngã. NHƯNG… phải nhìn quanh để thấy là tại sao họ đi còn mình thì dậm chân tại chỗ. “Đi thì sợ ngã đau chân, nhưng nếu sợ ngã mà không dám đi thì có chân cũng bằng thừa”.
Tôi thích viết, viết lung tung, và thỉnh thoảng làm thơ và tự mình đọc. Nhưng tuyệt nhiên tôi không viết được truyện ngắn. Tôi sợ con chữ và những câu văn trong chuyện sẽ vận vào người. Còn viết về cuộc sống quanh tôi đó lại là bi kịch, văn là người, và người là văn, tôi sợ người ta sẽ nhìn thấy những câu chuyện xung quanh tôi. Vậy là tôi chưa viết được. Thực ra mà nói thì tôi từng viết, mà viết chưa bao giờ trọn vẹn, mọi thứ cứ dang dở rồi bỏ đó, rồi lạc đi mất, rồi cũng quên mất. Nhưng những con chữ ấy cứ quẩn quanh tôi, như ám vào tôi. Mỗi khi làm gì đó tôi thường muốn ghi lại nhưng rồi lại xóa, lại bỏ. Chỉ còn lại những vun vặt không đầu không cuối.
Vẫn là những nỗi buồn nối tiếp nhau thành một chuỗi, những buồn chán không lối thoát cho những bế tắc. Đến nỗi người ta bảo tôi có gì mà phải buồn chứ, buồn đến nỗi làm người ta chán ngán. Nhưng chỉ là những nỗi buồn tôi chất đầy lên con chữ, cho nó mang đi, một cách vô định. Có người bảo là nỗi buồn của tuổi trẻ, là vốn sống cho cảm xúc cần thiết để viết, và mãi vẫn dở dang, không đầu không cuối của tôi, cho đến khi tôi gặp chị, tôi viết nên một thứ trọn vẹn và có thể kết thúc ở một điểm nào đó.
Những ngày tôi gặp chị, những câu chuyện nối tiếp câu chuyện, nhiều thứ òa vỡ và tôi muốn dùng chữ để xây lên những thứ khác mà tôi có thể thấy bình yên, bớt dằn xé hơn.
Nhưng mọi thứ, chỉ là sự khởi đầu, chị là một người chị lớn của tôi, cho tôi mong mình chắp thành những ước mơ, những dở dang thành một điểm kết, hay nhiều điểm kết có thể được hình thành. Tôi thoát ra ngoài cái vỏ bọc u buồn và tôi muốn làm gì đó thực tế hơn là cứ than vãn buồn và chìm trong nỗi buồn vô định, tôi bước ra ngoài cuộc sống một cách đường hoàng mà không trốn vào góc nào đó để suy tư về những nỗi buồn.
Là góc khuất, là những mảnh vỡ được lắp ghép, thì cũng là một sự tồn tại, không ai là quan trọng khi đứng một mình, họ quan trọng khi có tác động đến xung quanh và người ta cảm thấy họ quan trọng.
Với tôi, có rất nhiều người quan trọng khi họ thật sự tác động vào tôi hay chỉ là tự tôi cảm nhận được sự tác động mạnh mẽ đó đến tôi thì tôi cũng xin cảm ơn, cảm ơn sự hiện hữu của những người xung quanh tôi lúc này. Ai cũng tự đi trên đôi chân của mình và nhìn con đường của mình đi chứ không nhìn vào còn đường của người khác rồi vấp ngã. NHƯNG… phải nhìn quanh để thấy là tại sao họ đi còn mình thì dậm chân tại chỗ. “Đi thì sợ ngã đau chân, nhưng nếu sợ ngã mà không dám đi thì có chân cũng bằng thừa”.
-- Gà Còi --