• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Chờ một giấc mơ cho ký ức ùa về

  • Thread starter Thread starter onlyF
  • Ngày gửi Ngày gửi

onlyF

New member
Xu
0
- Ê này, bài này làm thế nào hả Vân?... ơ, dở hơi à sao ngồi cười một mình thế kia- Hà quay sang hỏi, gặp ngay lúc Vân đang tủm tỉm cười một mình
Trách sao được Vân bởi đơn giản nó đang nghĩ đến Quốc. Chỉ cần nghĩ đến Quốc thôi là nó có thể cười như con dở được ngay thôi( cười tủm tỉm thế này là còn ý tứ lắm rồi đấy). Chẳng học hành gì, Vân ngồi nghĩ đến Quốc, Vân đang nhớ đến “Quốc đẹp trai của nó”. Nhưng dẽ thông cảm thôi cho một phút những kí ức ùa về
٭٭٭٭٭٭

Nó quen Quốc từ ngày lớp 10 khi cậu bạn mới chuyển vào lớp nó. phải nói rằng suốt cả năm lớp 10 Quốc là người vô danh với nó, nếu như có ai đó hỏi lớp bạn có ai tên Quốc không thì chắc chắn nó sẽ hồn nhiên trả lời là không. Nhưng nó thật sự quen Quốc từ ngày lớp 11, khi cô giáo xếp Quốc ngồi ngay trên nó. Nó căm ghét cái giọng ngai ngái của Quốc không chịu được mà người đâu mà lạ lùng. Người ta thì cái tốt khoe ra xấu xa đậy lại đây cậu ta chắc còn tưởng giọng mình hay lắm nên là nói chuyện suốt cả ngày. Khởi nguồn của vụ án oan bắt đầu từ đây, chuyện là ngày nào cũng 5/5 tiết Quốc quay xuống nói chuyện với Quân mà Quân lại ngồi ngay cạnh nó, thế là cả lớp vác mõ chuyền nhau cái tin động trời thằng ku Quốc thích cái Vân, hôm nào cũng quay xuống. Mà cũng lạ cơ quay xuống nhiều quá đến vẹo cả cổ mà vẫn cứ quay hoài, rồi có lần nó vừa nhắc Quốc quay lên thì bị ngay thầy lí nhắc hai đứa đứng lên vì tội mất trật tự, cứng họng không một lời biện minh thế là được thể cả lớp reo hò ầm lên như bắt được quả tang cứ như thể có chuyện gì nén nút lắm ý. Được cái thằng mặt lì hơn gỗ nghiến, nói gì thì nói cũng kệ chỉ cười mặc cho mọi công sức phân bua của nó đều trở thành vô ích. Quả lắm chuyện tình cờ, cô chủ nhiệm lại giao ngay trọng trách kèm cặp Quốc cho bằng được vào tay nó. Thế là ngày nào cũng phải vác sách vở đi sang nhà Quốc vì cậu ta chẳng bao giờ tự giác học cả. Nhưng quả thực Quốc rất thông minh(nhưng lười học) lại ưa sĩ diện thế là chỉ cần nó khích đểu vài câu đá xoáy một tí tổn hại đến lòng tự trong là ku cậu học bằng được để chứng minh cho nó thấy khả năng của mình. Có lần nó thỏa thuận với Quốc nếu thi học kì ai được điểm cao hơn sẽ là người thắng và người thua sẽ phải phục tùng mọi yêu cầu của người thắng, nó dám cá như vậy cũng vì chắc thắng nhưng ai mà ngờ…. ku cậu lao vào học không đá bóng, không điện tử, rồi chuyện động trời xảy ra, Quốc- học sinh yếu có điểm thi học kì cao nhất lớp, trừ văn là sở trường của nó Quốc kém hơn còn lại các môn khác Quốc bằng hoặc cao hơn nó mới sợ chư. thế là được thể thằng bé kiêu, rêu rao khắp nơi,phổng mũi lên như quả cà chua, bao em vây quanh vì nổi tiếng vụ 3 điểm 10 toán lí hóa. Khó chịu thật đúng là kẻ vô ơn, không biết cảm ơn người giúp minh gì cả, xì bực cả mình- Vân hậm hực khi nhìn Quốc tít mắt cười với lũ con trai cùng lớp
٭٭٭
- Lẩm bẩm gì thế? đang nói xấu sau lưng tôi hả- Quốc quay sang nói với Vân.
- Có gì mà lén lút đâu, tôi chỉ cười ông sướng quá phổng mũi đến nỗi sắp nổ ra rồi, tôi đang nghĩ nếu mà nổ mũi người ta thở bằng gì, hay là cứ xì khói ra nhỉ
- Thỉ thui cái mồm bà đi cứ trù ẻo tôi
- Được xin chữ kí nhiều thế kia chắc trả ai biết Quốc hằng ngày học hành thế nào đâu nhỉ
- Thật ra tôi cũng nghĩ đến việc mang lễ sang báo công bà nhưng suy cho cùng tôi thấy thế thì chẳng hợp lí tẹo nào
- Cái gì cơ???
- Thì sao chẳng phải là tôi “thông minh vốn sẵn tính trời à’’, chỉ số IQ hơi cao đấy
- Xấu hổ chưa kìa, khéo tí nữa lại thốt ra câu “mình phục mình quá’’ cũng nên
- Bà phải cảm thấy vô cùng hãnh diện khi được nói chuyện với một người vừa đẹp trai,vừa học giỏi như tôi chứ.
- Bó tay!!!
- Này quy định cũ, chịu phạt nhé
- Quân tử nhất ngôn, dám làm dám chịu
- Thật chứ
- Dĩ nhiên, nào có gì nói đi tôi chuẩn bị sẵn rồi đây
- Thứ nhất không được gọi tôi là ku nữa
- Ok
- Thứ hai không được đánh, cấu véo tôi nữa
- Chuyện nhỏ
- Thứ ba ngoan ngoãn nghe lời tôi
- ưmm…
- Trong 1 ngày
- Cũng được
- Thứ tư …xem nào …đi theo tôi
- Đi đâu?
- Đi thì biết, tôi không bán bà sang Trung Quốc đâu
- ưmm…
- Không giữ lời à?
- Đi thì đi
kể ra nó cũng hơi sợ, nhỡ Quốc lại vào nhà hàng nào ăn toàn tôm hùm hải sản rồi bắt nó trả tiền thì có khi nó phải bán đi mớ tóc yêu kiều cùa nó để trả nợ ấy chứ. Ai bảo nó chắc thắng mới thách ai mà ngờ được Quốc lại siêu nhân thế
- Đi nào
- Bắt tôi trở à?
- Ngồi sau, ôm tôi chặt vào
- Cái gì, chán sống rồi à
- Hì, nóng tính thế, nào có đi không hay lại phải mời tiểu thư lên xe
- Đèo tôi là vinh hạnh mà bố mẹ ông tích được để lại cho ông đấy
- Trả dám, nặng thế này đạp bở hơi tai ra, tôi cũng xin khiếu
Nó thấy thật hả hê, chỉ cần nói chuyện với Quốc thôi là nó vui lắm rồi. chẳng cần biết có được đứng đầu lớp không nhưng mà thua ai chứ thua Quốc thì vẫn chấp nhận được, cậu ấy thông minh thế cơ mà
- Nói gì đi, hay là lại có gì mờ ám đấy
- Đúng là đa nghi như Tào Tháo ấy mà tôi với ông nói được vài câu là cãi nhau um tùm người ta đi đường tưởng là điên thì sao
- Ừ bà nghĩ xa thật thể nào người ta toàn gọi là phù thủy thôi
- Cái gì?????
- Ái đau, vuốt quỷ à, bà không phải lợi dụng cấu véo “làn da đẹp như da em bé’’ của tôi
- Tự sướng ít thôi ông ạ , bệnh ảo tưởng của ông phát tác đến giai đoạn cuối rồi, hết thuốc chữa khéo lại bệnh sĩ chết trước bệnh ung thư
- Bà cứ ám tôi, tôi còn phải sống để hành hạ bà đã chưa thể tha cho bà sớm thế được
- Chết đi cho rồi nó bâu, sống lâu ăn hại hoa màu
- Thôi tôi sợ bà rồi. thôi đến nơi rồi này
- Ủa ông đừng nói là ông định ăn hết các món ở đây đấy chứ
- Bà đoán gần đúng rồi
- Trời ơi còn ăn cả món ngoài thực đơn nữa à…chết tính sơ sơ mỗi món một cốc đã mất hơn 200 rồi, sao số tôi lại khổ thế này
- Nào có vào không hay thích ngắm biển quảng cáo…hay là lại định nuốt lời?
- Vào thì vào nhất là phải làm thuê ở đây trừ nợ là cùng ý gì
- Chị ơi cho em một trà chân châu, một nếp cẩm, một sữa chua cốm, một caramen, một chè bánh trôi….
- Con lạy bố, bố giết con à
- Yên nào, một hồng trà, một ô mai me….
- Quốc à tôi thấy bây giờ ông rất cân đối, dáng chuẩn thế này ăn nhiều làm gì
- Thì tôi có ăn gì nhiều nhặn đâu
- Trời, thế mà còn chưa nhiều à, dạ dày ông làm bằng cao su hay vải co dãn loại hảo hạng
- Của anh chị đây ạ
- Có đúng là bà sẽ làm theo đúng lời tôi yêu cầu không?
- Khổ lắm cơ ăn đi rồi tôi khác trả tiền
- Cái gì? trả tiền á
- Thế chẳng phải ông gọi tôi đi cùng chỉ để trả tiền cho ông thôi sao
- Bà lại thế rồi, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử
- Thế ông có thể làm gì tốt đẹp đâu
- Đúng là làm phúc phải tội, thôi bà ăn đi
- Cái gì? Tôi nghe chưa rõ, ông bảo tôi nhìn ông ăn á
- Đúng là thông minh đột xuất ngu bất thình lình, bà không hiểu hay giả vờ đấy. bà ghé tai lại đây, tôi nói cho… ăn hết chỗ này đi, yêu cầu của tôi là bà phải ăn hết chỗ này đấy
- …(vừa bị choáng trước sự tốt bụng lạ lùng, vừa là di chứng sau cú trời giáng sít thủng màng nhĩ)
- Ăn đi…
- Th ật à, mà ông cũng ăn đi
- Tự nhiên đi, tôi không thích ăn mấy món của hội con gái này

- Thế tôi không khách khí nữa nhé…xem nào ăn cái gì trước nào…
Kể ra mà phải bỏ cả đống tiền ra để ăn mấy món này cũng tiếc thật nhưng mà không được ăn mà vẫn phải trả tiền thì còn xót hơn . thôi tốt nhất là cứ chén đã
- Ăn được thì gọi nữa mà ăn
- Ông đùa à, hay ông thấy thêm mấy bước nữa là đến bệnh viện rồi lên ông xui dại tôi
- Đúng là bà toàn nghĩ tốt cho người xấu …à quên nghĩ xấu cho người tốt thôi thế
- Xong chưa,….chị ơi tính tìên
Nó nhắm nghiền mắt lại, 1 bước,2 bước,3bước, …, sắp đến nơi rồi, nó hình dung ra một danh sách dài dằng dặc với một con số to tướng có6 chữ số…đầu 2 hay đầu 3 nhỉ
- Của anh chị hết 256 000 ạ
- Trời ơi dời nó từ đây xuống dốc không phanh rồi nó phải nhịn ăn sáng trong bao lâu, ít nhất là một tháng. một tháng nhịn ăn vì một ngày xả láng chắc mọi người sẽ nói nó bị tâm thần phân liệt mất
- Gửi chị ạ- Quốc cầm tờ tiền đưa cho chị phục vụ trong sự bàng hoàng của nó. Nhìn con bé mắt chữ Ô mồm chữ A trông xinh đáo để
Nó dụi mắt, nó vì bị strees mà tượng tượng ra cảnh này hay sao vậy nhỉ. Làm gì có cái chuyện Quốc nổi tiếng ‘’vắt cổ chày ra nước’’ lại chịu bỏ ra hơn 200 ngàn trả tiền cho nó ăn chứ? không phải nó đang sống trong thế giới thứ ba đấy chứ
- Sao mà đơ ra thế kia, về được chưa nào…ái dùi ui sao bà lại cấu tôi
- Đau không
- Chứ lại còn không à
- Tôi không mơ đấy chứ, chuyện lạ việt nam à
- Thôi đi thôi người ta đang nhìn bà kìa chắc bà được cấp thẻ khách hàng thân thiết ngay từ lần đầu đến quán mất thôi
Đi theo Quốc ra khỏi quán mà tâm hồn nó vẫn để bên li trà sữa, bên sữa chua nếp cẩm… trời ơi vì lo vụ tiền long quá mà nó ăn mất cả ngon , giờ lại thấy tiếc
- Vẫn muốn ăn nữa à, ăn còn để bụng ăn cái khác nữa chứ…
- Này sao ông lại hào phóng thế? Trúng độc đắc sao thế hả
- Chẳng vì sao cả
- Tôi cứ tưởng là ông có yêu cầu gì cơ chứ ăn mấy món này là sở thích cũng là sở trường của tôi đấy…mà lạ thật sao hôm nay Quốc lại tốt bụng thế nhỉ khéo tối nay lại sáng như ban ngày âý chứ
- Khổ lắm cơ, nói nhiều quá, cằn nhằn như bà già ấy
- Hay là ông lại làm gì có lỗi với tôi nên phải chuộc tội ,khai mau còn được hưởng khoan hồng của pháp luật
- Khổ lắm cơ, bà nghĩ trên đời nay ai cũng xấu xa như bà chắc, toàn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
- Ông mà không nói tôi không để yên đâu
- Khổ quá cơ, chẳng qua là tôi muốn cảm ơn bà nhưng mà thấy cứ ngài ngại nên dùng cách này
- Cảm ơn vì điều gì?
- Vì bà đã kèm tôi học, khích lệ tôi, động viên và cho tôi niềm tin vào chính mình…cảm ơn bà
- …..
- Tôi biết tôi đã có nhiều cử chỉ không tôn trọng bà nhưng thực sự tôi rất biết ơn bà vì những gì bà đã giúp đỡ tôi
- Gì mà cứ như viết bản kiểm điểm thế, mà tôi tưởng là do ông “thông minh vốn sẵn tính trời’’
- Thì tôi xin lỗi rồi còn gì, mà bà lúc nào cũng đùa được
- Thì lạ quá mà, này ông đi đâu đấy
- Đi thả diều, bà phải phục tùng vô điều kiện đấy theo đúng quy ước
- Chuyện nhỏ
- Cầm vào đây này, chạy đi- Quốc dạy cho Vân cách thả diều
- Không phải nhân cơ hội cầm tay ngọc ngà của người ta- Vân được thể kiêu
- Khiếp toàn ghét là ghét, có khi tôi phải dùng loại xà phòng diệt khuẩn nồng độ cao thôi, lần sau gặp bà chắc tôi phải dùng gang tay mất thôi.
- Xì…..
- Bây giờ bà nhắm mắt lại hét thật to: Trong mắt tớ Quốc là người đẹp trai nhất
- Trơ trẽn….
- Bà có làm không hay luốt lời
- Thì hét là được chứ gì., về hôm nay tôi phải tụng kinh niệm Phật vì có lỗi với lương tâm quá….hì hì
- Bây giờ bà nhắm mắt lại, hét thật to : Vân là người xinh đẹp nhất trong mắt Quốc, rồi từ từ mở mắt ra
- Cái gì?
- Cấm hỏi, bảo gì làm đấy, nhanh lên … rồi mở mắt ra nào
- Òa sao trên nhìn cánh diều kìa, ai viết chữ lên đấy
- Được rồi, bay giờ hét thật to, dõng dạc :người Quốc yêu nhất trên đời là Vân
- Cái gì?
- Không nói nhiều, giữ lời hứa đi
- Được rồi thì nói….trời ơi, nhìn đuôi diều có chữ gì kìa…người …mà….Quốc …yêu …nhất ..trên .. đời …là…..vân. .trời đất cha mẹ ơi
- Được rồi bây giờ nhìn vào mắt tôi và nói: người mà tớ yêu là bạn
- Không bao giờ
- Được thôi, ngày mai cả trường sẽ biết chuyện vân xinh xắn nuốt lời hứa
- Đồ ác nhân, nói thì nói … người mà tớ yêu là bạn
- Không được, nhìn vào mắt tôi, nói từ từ thôi
- Người…mà tớ yêu là bạn
- Không được, bà bị nói lắp à
- Người mà tớ yêu là bạn
- Nói to lên gì mà lí nhí thế, lúc bà quát tôi bà có nhẹ nhàng thế không
- Người mà tớ yêu là bạn
- Từ từ tua lại lần nữa
- Người mà tớ yêu là bạn
- Người mà tớ yêu cũng là bạn, Vân ạ
- Không đùa nữa đâu đấy, tôi không chơi trò này nữa đâu.
- Tớ thích bạn ngay từ lần đầu tiên bạn gọi tên tớ, từ lần đầu bạn nhìn tớ, từ lần đầu ban quát tớ, từ lần đầu bạn véo tai tớ ,từ lần đầu bạn chịu phạt cùng tớ, từ lần đầu bạn nói với tớ khó khăn nào rồi cũng có thể vượt qua chỉ cần bên nhau…, từ lần đầu bạn nhìn tớ với ánh mắt ấy, như bây giờ…
- …….
- Tớ thích bạn ….. chỉ thế thôi không vì lí do gì khác… tớ thích bạn vì bạn là bạn, vì bạn là vân, vì bạn là người đang đứng trước mặt tớ, đang lắng nghe tớ nói….
- .????????
- Tớ thích bạn….
- Tớ không đẹp trai như Kim Bum, Bi Rain hay ngôi sao nào cả nhưng tớbiết tớ hoàn toàn có thể trở thành một ngôi sao trong mắt bạn… vì tớ- Quốc đẹp trai- biết tỏa sáng vì tớ tin vào chính mình
- Quảng cáo dầu gội đầu à??
- Tôi thích bà
- ?????
٭٭٭٭٭
Chỉ cần nhớ lại đến đấy thôi là nó lại có thể cười típ hết cả mắt được rồi. Có lần nó hỏi Quốc đã phải chuẩn bị bao nhiêu lâu để có màn tỏ tình đó, Quốc chỉ cười. Nhưng cũng có lần Quốc nói vì con đường ngắn nhất để đi đến trái tim là đi qua dạ dày, và vụ tỏ tình đó Quốc đã chuẩn bị từ lúc chưa sinh ra(nói phét)
……
Các bạn có thể đoán ra kết cục của vụ tỏ tình này không? Tùy bạn nhưng hãy cho nó một cái Happy ending là được theo cách này hay cách khác



 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top