Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Chờ khi con tim nhịp nhàng trở lại
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="liti" data-source="post: 16688" data-attributes="member: 2098"><p><span style="color: RoyalBlue">Chạy vào lớp học thêm như một tên bắn, hắn nhìn dáo dát lớp học (nếu hắn mà để tay lên trán thì chả khác nào Tề Thiên Đại Thánh) rồi ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ tôi. Chỉ vài giây sau khi tôi làm lơ không thèm nhìn, hắn đã đứng trước mặt tôi và bảo:</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Xích vào cái.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Gì đây? - Tôi ngẩng lên cho hắn một cái liếc.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Không thấy cả lớp chỉ còn mỗi bàn bà là 3 người sao.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Ừ! Đúng rồi đấy, cho bạn ấy ngồi đi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Một nhỏ tôi chả quen biết ngồi ở trong cùng tự động xích vô cho cả hai đứa còn lại xích vào. Hắn ngồi xuống hả hê cười tặng nhỏ một nụ cười trông tuyệt hết sức.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Bạn ông à? - Tôi hỏi hắn.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Đâu! Trong bàn này tôi quen mỗi mình bà.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Thế sao nó cởi mở vậy?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Vì tôi đẹp trai đến thế này cơ mà.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Vẻ mặt hắn như không thể tin được là tôi không biết điều này.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Xì! Đừng có mà tinh vi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Hắn cười, chỉ tay lên bảng ra hiệu đã đến giờ học. Xí! Có ai thèm nói chuyện nữa đâu. Hắn hơi ít nói, tuy là lớp trưởng, nên đâm ra khó gần. Ở lớp, để ý thấy hắn nói chuyện với nhỏ Nguyên bí thư là nhiều nhất. Mấy lần lớp tôi chọc, nhưng sự im lặng đến khó chịu của hắn làm tụi tôi hơi ngượng, nên thôi. Chỉ</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">có mỗi nhỏ Nguyên là đỏ mặt e thẹn. Hai người có chuyện gì không ta? Mãi nghĩ, nên thầy đọc đề toán tôi nhớ chữ mất chữ còn. Đành ngồi chờ hắn chép xong, mượn chép lại vậy. Ngồi chờ, tôi lại tiếp tục nghĩ. Cái tên này, đúng là quỉ quyệt. Thường ngày, ở trên lớp có bao giờ bắt chuyện với tôi đâu. Thậm chí hôm sinh nhật cái Nguyên, tôi ngồi gần hắn, hứng chí hỏi hắn tặng Nguyên cái gì. Hắn lơ, nhìn chỗ khác, không thèm trả lời.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Này! Chép đi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Hắn đưa vở trước khi tôi mở miệng hỏi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Ờ! Cảm ơn.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Tôi hơi bối rối.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Cầm quyển vở hắn, trang giấy sực nức mùi thơm lạ, hồi nào tới giờ tôi chưa ngửi thấy ở quyển vở nào. Thế là theo thói quen hàng ngày, cứ cái gì thơm thơm là để lên mũi ngửi, tôi chun mũi áp vào vở hắn. Chà! Thơm thật.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Bà làm gì thế? -Hắn hỏi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Ngửi! Vở ông có mùi thơm lạ ghê.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Vậy mà tôi cứ tưởng bà dám công khai “hun” vở tui trước mặt tui chứ.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Đánh bộp vào đầu hắn một cái, nói giọng rè rè đe dọa hắn trong tiếng cười khúc khích của hai nhỏ bên trong:</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Liệu hồn đấy. Hôm nay dở chứng hả?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Hơ! Đùa tí. Thích không? Đưa vở bà về nhà tui “ướp” cho.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Không cần.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Con trai gì mà điệu thế không biết. Ướp vở để tạo đặc trưng riêng. Là con trai chứ có phải con... côn trùng đâu. Ý mà! Tôi phát hiện ra một điều thật thú vị. Trang giấy đầu tiên của quyển vở, hắn chừa trống và ghi tắt tên của ai đấy (chắc chắn là con gái): P.N.N để trong trái tim. Chỉ có điều thấy ngồ ngộ là trái tim chỏng ngược: đuôi chỏng lên trên, hai vòng cong chuyển xuống dưới.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">P.N.N, xem nào, mình có quen ai có tên viết tắt như vậy không ta? A! Nguyên bí thư. Nhưng nó là gì Nguyên cà?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Tên con Nguyên bí thư lớp mình đầy đủ là gì? Tôi hỏi hắn.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Đoàn Thục Nguyên. Hỏi chi vậy?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Không trả lời hắn, tôi tiếp tục công việc đoán mò. P.N.N... P.N.N... là tên ai nhỉ? Tên con Nga à? Nhưng Nga là Diệp Nguyễn Hoàng Nga. Hay tên của Nghi, tổ trưởng tổ tư, nhỏ ngồi trên hắn. Nhưng mà tên lót của nó là Lâm. Thế thì lại không phải rồi. Cái Ngọc, hoa khôi lớp A5 thì sao? Nghe đâu nhỏ có để ý hắn. Nhỏ đó tên là: Phạm Nguyên Ngọc.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Thì ra là ông với nhỏ Ngọc... bla.. bla.. há há. Ghê nha.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Tôi trả vở cho hắn, cười khoái chí.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Hôm nay uống thuốc chưa? Hay uống rồi mà quá liều. Hắn để tay cách trán tôi vào centimet, vờ khám bệnh.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Gạt tay hắn ra, tôi chỉ vào vở hắn.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Đây này: “P.N.N” là gì. Nhỏ Ngọc lớp A5 chả phải có tên viết tắt là vậy à.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Im nào! Nó ngồi ở trên kia kìa.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Hắn chỉ tay lên bàn trên:</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Mà con đó tên là Hàng Nguyên Ngọc mà bà.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Hắn đưa mắt nhìn tôi đang ngẩn tò te. Ai mà biết, lỡ đâu hắn nói xạo. Mà ai đời kêu</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">“người đẹp” bằng “con đó” nhỉ? Lại càng không thể gọi người thương mình như thế. Thôi thì tạm tin vậy.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Chứ tên ai đấy?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Dĩ nhiên là người trong mộng.- Hắn cười “e thẹn”.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- “Người trong mộng”?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Tôi cúi rạp người xuống nói chuyện để tránh ánh mắt thầy.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Ừ!</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Hắn cũng làm giống như tôi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Sao thế?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Không dám nói chuyện. Nàng nói chuyện thông minh lắm, nói chuyện với nàng sợ đỡ hổng nổi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Vậy là chưa có gì hết. Thậm chí là nhá tín hiệu?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Nào dám! Nàng có nhiều vệ tinh cực. Với lại tôi cũng sợ nàng đi rêu rao. Quê chết.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Ơ hay! Cái tên này lúc nào cũng tự tin đầy tràn, thế mà rơi vào lĩnh vực này lại nhát và tự ti thế nhỉ?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Đứa nào trong lớp mình à?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- “P.N.N” - có tên đứa nào lớp mình đủ tiêu chuẩn không?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Hình như là... không.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Hắn thở phào, chả biết nhẹ nhõm hay ngao ngán.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Vậy đưa tui làm quân sư cho nha. Nhìn ông tội nghiệp quá.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Thương hại hả?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Giọng hắn đầy mỉa mai.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Đâu! Chỉ là hôm nay thích nhúng vô chuyện của ông thôi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Hai đứa bám sát như muốn ôm luôn cái bàn trong khi volume càng lúc nhỏ dần đến cực min thì thầy đã đứng ngay cạnh.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Hai anh chị tới đây học hay để tâm tình hả?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Ặc! Thầy thật ác mồm ác miệng.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Về đến nhà, mới ngồi trước cái computer nghịch linh tinh với đồ họa photoshop tí thì hắn gọi:</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Bà Duyên đấy à. Chuyện quân sư của bà tính sao?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Chuyện lạ có thật đây này, hắn gọi điện cho tôi. Cái kiểu người thường ngày thì lơ, khi cần lại bắt chuyện là tôi chúa ghét. Nhưng đã trót hứa, thôi thì cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ (tôi là người sống có trách nhiệm thế đấy).</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Ông và “P2N” (tôi tạm thời gọi là vậy, vì hắn chưa tiết lộ tên) đã từng nói chuyện qua chưa? “P2N” biết sự hiện diện của ông trên đời chứ?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Đã từng. Thừa biết là có tôi trên đời.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Thế thì khâu đầu tiên: bắt chuyện với nàng nhiều vào. Sau đó...</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Tôi bắt đầu vẽ đường cho “heo” chạy (hắn chả mập tẹo nào, chỉ là vì ghét ai thì tôi kêu vậy). Tôi vẽ đường bằng tằng là quằng, chả thèm đi đường tắt, cứ thích đi đường vòng. Đến nỗi thằng em của tôi đang chơi trò xếp hình ngay cạnh cũng phải ra dấu hiệu “stop here” vì nó thấy quá ồn ào (tiếng tôi lẫn với tiếng bé Xuân Mai của nó).</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Tụi bạn trong lớp thấy lạ khi tôi và hắn trở nên rù rì rủ rỉ, đôi khi đánh bộp chát lên bàn đầy khoái chí (lúc hắn thấy ý kiến đó quá hay). Ờ mà cả tôi cũng không hiểu nổi tại sao mình lại phải chạy theo cái chức quân sư này mãi chứ. Đêm đêm lại gác tay lên trán tính kế sách cho hắn. Hâm mất rồi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Hắn đáp xe trước cổng nhà tôi. Gọi í ới.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Gì thế? -Tôi hỏi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Kế hoạch phá sản. Nàng không nhận. Hắn chìa hai tờ báo Mực Tím cho tôi xem.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Sao thế? -Tôi thộn mặt ra, không lẽ kế hoạch của tôi đổ bể? Sao thế được, hay thế cơ mà. Tôi bảo hắn sáng sớm thứ sáu chạy tới bưu điện, mua hai tờ báo Mực Tím còn thơm mùi mực rồi chạy tới nhà nàng. Nói rằng: “Sáng sớm bà chủ tiệm bảo mua mở hàng hai tờ. Đành chấp nhận. Chạy ngang qua nhà bạn nên mang tặng nè”. Đấy! Một câu nói dối hoàn hảo và dễ thương đến thế.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Nàng ra trong tình trạng còn... ngái ngủ, sợ nàng quê nên tui dzọt luôn.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Thế thì tại ông chứ không phải tại kế hoạch của tôi nhá.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Có nói gì đâu.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Vậy chứ tới đây làm gì?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Tặng bà một tờ. -Hắn nói tỉnh rụi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">-Chà! Của thừa đây mà.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Sao lại nói vậy? Dù gì bà cũng là quân sư, chỉ đứng sau nàng của tôi thôi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Tôi cầm lấy một tờ báo rồi đi luôn vô nhà.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Ê! Tui chờ bà đi học luôn nha.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Chi? Tui chưa ăn sáng.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Tôi thấy hắn kì cục lắm rồi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Thì tui dẫn đi ăn. Coi như trả công.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- “Dẫn”? Xin lỗi, tui tự biết đi. Tôi dông thẳng vào nhà, mặc kệ hắn ngoài cổng.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Dắt xe ra ngoài. Trời, hắn vẫn còn đứng ở đó. Chẳng biết sáng nay có đứa nào đi học ngang qua đường nhà tôi không? Mồm miệng giang hồ đồn đại là ghê lắm. Và mặc cho hắn đòi trả công, tôi nhất định đi thẳng tới lớp học. Không thèm ăn sáng. Cứ tưởng hắn sẽ theo luôn vào lớp học, ai dè hắn lại đi ăn sáng một mình.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Vào lớp học được chừng khoảng nửa tiếng, cái bụng tôi sôi ùng ục. Hắn ngồi cạnh cười hả hê. Ra khỏi lớp học thêm, hắn kéo tôi ở lại “một - xí - thôi”. Khi chỉ còn 2 đứa trong lớp, hắn chìa cho tôi một bịch xôi.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Hơi nóng! Nhưng ăn đi cho đỡ đói.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Rồi hắn chạy đi không quên kèm theo câu rõ tính ma giáo. “Cố gắng giúp đỡ tôi nhé”. Bịch xôi nguội ngắt mà hắn bảo là “hơi nóng”.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Và rồi sáng hôm sau, tôi đã hiểu thế nào là “hơi nóng” của hắn. Nhìn gương mặt mình trong gương thì biết, tôi nhận ra hai cái mụn “bé bé xinh xinh” ở hai bên má mà dù đứng cách xa cái gương tôi cũng thấy. Càng dể nỗi mụn hơn nữa khi tôi xem offline của mình. Hắn gởi cho tôi mấy đường link của các bài hát đầy tình cảm (mà đáng nhẽ ra hắn phải gởi cho “P2N” của hắn). Cũng có thể hắn gởi cho mình tham khảo và góp ý kiến. Tôi nghĩ vậy.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Nhưng thật là... ngốc đến không thể tả. Tôi đã bảo là gởi cho mỗi mình nhỏ thôi mà, đằng này lại gởi cho cả list bạn của hắn. Bằng chứng là cái nick ảo tôi vừa làm để vô chọc hắn, hắn cũng gởi nốt.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Thế là sau bao lần đi trật hết đường ray này đến đường ray nọ (tôi bảo hắn gọi điện thoại “tám” với “P2N” thì hắn lại gọi điện “chín” với tôi về việc: Nói gì? Nói ra sao? Tôi bảo canh đo thời tiết mà bày tỏ tình cảm: Mưa thì có áo mưa cho nàng, nắng thì một bịch nước mía mát lạnh lúc ra về. Hắn lại... đi cùng ô với tôi khi trời mưa vì nhỏ có người đón về rồi. Một bịch trà sữa Trân Châu cho tôi khi trời nắng vì nàng đi cùng tụi bạn nên không dám đưa). Tôi đã chịu hết nổi cùng với mớ đồ “nàng - không - nhận - nên - gởi - sang - tôi”. Thế là vào một ngày không hẹn trước, tôi bùng nổ khi thấy hắn chạy ào vào lớp đưa cho tôi li kem gần tan chảy thành nước với câu:</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Nàng không thích kem này.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Nhìn li kem cũng đủ biết sau một hồi năn nỉ ỉ ôi nàng vẫn không nhận, hắn mới... nghĩ đến đưa cho tôi. Quá quắt lắm rồi!</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Ra về. Sân trường còn mỗi tôi với hắn. Đổ li kem tôi giữ trong hai tiết vừa rồi xuống đất trước mặt hắn - hành động thô thiển nhất mà tôi từng làm. Tôi nói gần như bật khóc:</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Ông quá đáng lắm. Tất cả tôi nhận từ ông với danh nghĩa là trả công chỉ là đồ thừa, đồ bỏ đi vì “P2N” không nhận. Lâu nay tôi nhận là vì sợ ông tổn thương. “P2N” đã không nhận mà tôi cũng phẩy tay nốt thì quả thật là nhẫn tâm. Dù sao đó cũng là những trò tôi bày ra.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Nhưng Duyên thấy những thứ đó thế nào?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Đã bảo chỉ là đồ thừa mà lại.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Tôi đỏ quạu.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Không đâu. Là những món quà chứa tất cả tấm lòng của Hữu</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">đó chứ. Duyên không hiểu à? Không cớ gì mà tất cả món quà đều bị “P2N” từ chối khi Hữu có một quân sư tài ba như Duyên.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Sao cơ?</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Đầu tôi bây giờ như rối mạng.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Tại sao Duyên không để ý đến đến trái tim bị đảo ngược. Nếu Duyên cũng đảo ngược quyển vở lại mà xem thì ra chữ gì.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Ra chữ... N - N - D.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Tôi trả lời chậm chạp sau 15 giây suy nghĩ.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Ừ! Tên Duyên đấy. Nguyễn Ngọc Duyên.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Trời! Không thể tin được. Có ngồi tự phịa, suy diễn lung tung tôi cũng không nghĩ ra đó là tên mình được. Mà làm sao nghĩ ra khi tôi không đảo ngược trái tim lại cơ chứ. Vậy tức là người vẽ đường cho heo chạy bấy lâu nay - là tôi đây biến thành con lừa chạy theo hắn mà không biết. Trong khi đó tôi lại vô tình cho tên “heo” đó bí kíp để chinh phục tôi. Nhưng cũng may là tất cả đều bị phản tác dụng vì hắn toàn làm theo lời chỉ dẫn của tôi để áp dụng cho chính tôi. Tôi chỉ bị shock về phần cái tên. Hay nói đúng hơn tôi bị tê liệt toàn thể hệ thần kinh trung ương chỉ còn lại con tim đang nhảy múa lung tung...</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Hữu... thích Duyên từ khi phát hiện ra tên tụi mình mà ghép lại thì thật là ý nghĩa: Song - Ngọc - Hữu - Duyên. Chúng mình có duyên mà...</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Tôi ù chạy đi, để lại hắn chôn chân dưới cây phượng nói với theo:</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">- Hữu chờ câu trả lời đấy.</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">Ừ! Chờ đến khi con tim nhịp nhàng trở lại, tôi sẽ trả lời... Hữu nhé!</span></p><p><span style="color: RoyalBlue">(sưu tầm)</span></p><p> <span style="color: RoyalBlue"></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="liti, post: 16688, member: 2098"] [COLOR=RoyalBlue]Chạy vào lớp học thêm như một tên bắn, hắn nhìn dáo dát lớp học (nếu hắn mà để tay lên trán thì chả khác nào Tề Thiên Đại Thánh) rồi ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ tôi. Chỉ vài giây sau khi tôi làm lơ không thèm nhìn, hắn đã đứng trước mặt tôi và bảo: - Xích vào cái. - Gì đây? - Tôi ngẩng lên cho hắn một cái liếc. - Không thấy cả lớp chỉ còn mỗi bàn bà là 3 người sao. - Ừ! Đúng rồi đấy, cho bạn ấy ngồi đi. Một nhỏ tôi chả quen biết ngồi ở trong cùng tự động xích vô cho cả hai đứa còn lại xích vào. Hắn ngồi xuống hả hê cười tặng nhỏ một nụ cười trông tuyệt hết sức. - Bạn ông à? - Tôi hỏi hắn. - Đâu! Trong bàn này tôi quen mỗi mình bà. - Thế sao nó cởi mở vậy? - Vì tôi đẹp trai đến thế này cơ mà. Vẻ mặt hắn như không thể tin được là tôi không biết điều này. - Xì! Đừng có mà tinh vi. Hắn cười, chỉ tay lên bảng ra hiệu đã đến giờ học. Xí! Có ai thèm nói chuyện nữa đâu. Hắn hơi ít nói, tuy là lớp trưởng, nên đâm ra khó gần. Ở lớp, để ý thấy hắn nói chuyện với nhỏ Nguyên bí thư là nhiều nhất. Mấy lần lớp tôi chọc, nhưng sự im lặng đến khó chịu của hắn làm tụi tôi hơi ngượng, nên thôi. Chỉ có mỗi nhỏ Nguyên là đỏ mặt e thẹn. Hai người có chuyện gì không ta? Mãi nghĩ, nên thầy đọc đề toán tôi nhớ chữ mất chữ còn. Đành ngồi chờ hắn chép xong, mượn chép lại vậy. Ngồi chờ, tôi lại tiếp tục nghĩ. Cái tên này, đúng là quỉ quyệt. Thường ngày, ở trên lớp có bao giờ bắt chuyện với tôi đâu. Thậm chí hôm sinh nhật cái Nguyên, tôi ngồi gần hắn, hứng chí hỏi hắn tặng Nguyên cái gì. Hắn lơ, nhìn chỗ khác, không thèm trả lời. - Này! Chép đi. Hắn đưa vở trước khi tôi mở miệng hỏi. - Ờ! Cảm ơn. Tôi hơi bối rối. Cầm quyển vở hắn, trang giấy sực nức mùi thơm lạ, hồi nào tới giờ tôi chưa ngửi thấy ở quyển vở nào. Thế là theo thói quen hàng ngày, cứ cái gì thơm thơm là để lên mũi ngửi, tôi chun mũi áp vào vở hắn. Chà! Thơm thật. - Bà làm gì thế? -Hắn hỏi. - Ngửi! Vở ông có mùi thơm lạ ghê. - Vậy mà tôi cứ tưởng bà dám công khai “hun” vở tui trước mặt tui chứ. Đánh bộp vào đầu hắn một cái, nói giọng rè rè đe dọa hắn trong tiếng cười khúc khích của hai nhỏ bên trong: - Liệu hồn đấy. Hôm nay dở chứng hả? - Hơ! Đùa tí. Thích không? Đưa vở bà về nhà tui “ướp” cho. - Không cần. Con trai gì mà điệu thế không biết. Ướp vở để tạo đặc trưng riêng. Là con trai chứ có phải con... côn trùng đâu. Ý mà! Tôi phát hiện ra một điều thật thú vị. Trang giấy đầu tiên của quyển vở, hắn chừa trống và ghi tắt tên của ai đấy (chắc chắn là con gái): P.N.N để trong trái tim. Chỉ có điều thấy ngồ ngộ là trái tim chỏng ngược: đuôi chỏng lên trên, hai vòng cong chuyển xuống dưới. P.N.N, xem nào, mình có quen ai có tên viết tắt như vậy không ta? A! Nguyên bí thư. Nhưng nó là gì Nguyên cà? - Tên con Nguyên bí thư lớp mình đầy đủ là gì? Tôi hỏi hắn. - Đoàn Thục Nguyên. Hỏi chi vậy? Không trả lời hắn, tôi tiếp tục công việc đoán mò. P.N.N... P.N.N... là tên ai nhỉ? Tên con Nga à? Nhưng Nga là Diệp Nguyễn Hoàng Nga. Hay tên của Nghi, tổ trưởng tổ tư, nhỏ ngồi trên hắn. Nhưng mà tên lót của nó là Lâm. Thế thì lại không phải rồi. Cái Ngọc, hoa khôi lớp A5 thì sao? Nghe đâu nhỏ có để ý hắn. Nhỏ đó tên là: Phạm Nguyên Ngọc. - Thì ra là ông với nhỏ Ngọc... bla.. bla.. há há. Ghê nha. Tôi trả vở cho hắn, cười khoái chí. - Hôm nay uống thuốc chưa? Hay uống rồi mà quá liều. Hắn để tay cách trán tôi vào centimet, vờ khám bệnh. Gạt tay hắn ra, tôi chỉ vào vở hắn. - Đây này: “P.N.N” là gì. Nhỏ Ngọc lớp A5 chả phải có tên viết tắt là vậy à. - Im nào! Nó ngồi ở trên kia kìa. Hắn chỉ tay lên bàn trên: - Mà con đó tên là Hàng Nguyên Ngọc mà bà. Hắn đưa mắt nhìn tôi đang ngẩn tò te. Ai mà biết, lỡ đâu hắn nói xạo. Mà ai đời kêu “người đẹp” bằng “con đó” nhỉ? Lại càng không thể gọi người thương mình như thế. Thôi thì tạm tin vậy. - Chứ tên ai đấy? - Dĩ nhiên là người trong mộng.- Hắn cười “e thẹn”. - “Người trong mộng”? Tôi cúi rạp người xuống nói chuyện để tránh ánh mắt thầy. - Ừ! Hắn cũng làm giống như tôi. - Sao thế? - Không dám nói chuyện. Nàng nói chuyện thông minh lắm, nói chuyện với nàng sợ đỡ hổng nổi. - Vậy là chưa có gì hết. Thậm chí là nhá tín hiệu? - Nào dám! Nàng có nhiều vệ tinh cực. Với lại tôi cũng sợ nàng đi rêu rao. Quê chết. Ơ hay! Cái tên này lúc nào cũng tự tin đầy tràn, thế mà rơi vào lĩnh vực này lại nhát và tự ti thế nhỉ? - Đứa nào trong lớp mình à? - “P.N.N” - có tên đứa nào lớp mình đủ tiêu chuẩn không? - Hình như là... không. Hắn thở phào, chả biết nhẹ nhõm hay ngao ngán. - Vậy đưa tui làm quân sư cho nha. Nhìn ông tội nghiệp quá. - Thương hại hả? Giọng hắn đầy mỉa mai. - Đâu! Chỉ là hôm nay thích nhúng vô chuyện của ông thôi. Hai đứa bám sát như muốn ôm luôn cái bàn trong khi volume càng lúc nhỏ dần đến cực min thì thầy đã đứng ngay cạnh. - Hai anh chị tới đây học hay để tâm tình hả? Ặc! Thầy thật ác mồm ác miệng. Về đến nhà, mới ngồi trước cái computer nghịch linh tinh với đồ họa photoshop tí thì hắn gọi: - Bà Duyên đấy à. Chuyện quân sư của bà tính sao? Chuyện lạ có thật đây này, hắn gọi điện cho tôi. Cái kiểu người thường ngày thì lơ, khi cần lại bắt chuyện là tôi chúa ghét. Nhưng đã trót hứa, thôi thì cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ (tôi là người sống có trách nhiệm thế đấy). - Ông và “P2N” (tôi tạm thời gọi là vậy, vì hắn chưa tiết lộ tên) đã từng nói chuyện qua chưa? “P2N” biết sự hiện diện của ông trên đời chứ? - Đã từng. Thừa biết là có tôi trên đời. - Thế thì khâu đầu tiên: bắt chuyện với nàng nhiều vào. Sau đó... Tôi bắt đầu vẽ đường cho “heo” chạy (hắn chả mập tẹo nào, chỉ là vì ghét ai thì tôi kêu vậy). Tôi vẽ đường bằng tằng là quằng, chả thèm đi đường tắt, cứ thích đi đường vòng. Đến nỗi thằng em của tôi đang chơi trò xếp hình ngay cạnh cũng phải ra dấu hiệu “stop here” vì nó thấy quá ồn ào (tiếng tôi lẫn với tiếng bé Xuân Mai của nó). Tụi bạn trong lớp thấy lạ khi tôi và hắn trở nên rù rì rủ rỉ, đôi khi đánh bộp chát lên bàn đầy khoái chí (lúc hắn thấy ý kiến đó quá hay). Ờ mà cả tôi cũng không hiểu nổi tại sao mình lại phải chạy theo cái chức quân sư này mãi chứ. Đêm đêm lại gác tay lên trán tính kế sách cho hắn. Hâm mất rồi. Hắn đáp xe trước cổng nhà tôi. Gọi í ới. - Gì thế? -Tôi hỏi. - Kế hoạch phá sản. Nàng không nhận. Hắn chìa hai tờ báo Mực Tím cho tôi xem. - Sao thế? -Tôi thộn mặt ra, không lẽ kế hoạch của tôi đổ bể? Sao thế được, hay thế cơ mà. Tôi bảo hắn sáng sớm thứ sáu chạy tới bưu điện, mua hai tờ báo Mực Tím còn thơm mùi mực rồi chạy tới nhà nàng. Nói rằng: “Sáng sớm bà chủ tiệm bảo mua mở hàng hai tờ. Đành chấp nhận. Chạy ngang qua nhà bạn nên mang tặng nè”. Đấy! Một câu nói dối hoàn hảo và dễ thương đến thế. - Nàng ra trong tình trạng còn... ngái ngủ, sợ nàng quê nên tui dzọt luôn. - Thế thì tại ông chứ không phải tại kế hoạch của tôi nhá. - Có nói gì đâu. - Vậy chứ tới đây làm gì? - Tặng bà một tờ. -Hắn nói tỉnh rụi. -Chà! Của thừa đây mà. - Sao lại nói vậy? Dù gì bà cũng là quân sư, chỉ đứng sau nàng của tôi thôi. Tôi cầm lấy một tờ báo rồi đi luôn vô nhà. - Ê! Tui chờ bà đi học luôn nha. - Chi? Tui chưa ăn sáng. Tôi thấy hắn kì cục lắm rồi. - Thì tui dẫn đi ăn. Coi như trả công. - “Dẫn”? Xin lỗi, tui tự biết đi. Tôi dông thẳng vào nhà, mặc kệ hắn ngoài cổng. Dắt xe ra ngoài. Trời, hắn vẫn còn đứng ở đó. Chẳng biết sáng nay có đứa nào đi học ngang qua đường nhà tôi không? Mồm miệng giang hồ đồn đại là ghê lắm. Và mặc cho hắn đòi trả công, tôi nhất định đi thẳng tới lớp học. Không thèm ăn sáng. Cứ tưởng hắn sẽ theo luôn vào lớp học, ai dè hắn lại đi ăn sáng một mình. Vào lớp học được chừng khoảng nửa tiếng, cái bụng tôi sôi ùng ục. Hắn ngồi cạnh cười hả hê. Ra khỏi lớp học thêm, hắn kéo tôi ở lại “một - xí - thôi”. Khi chỉ còn 2 đứa trong lớp, hắn chìa cho tôi một bịch xôi. - Hơi nóng! Nhưng ăn đi cho đỡ đói. Rồi hắn chạy đi không quên kèm theo câu rõ tính ma giáo. “Cố gắng giúp đỡ tôi nhé”. Bịch xôi nguội ngắt mà hắn bảo là “hơi nóng”. Và rồi sáng hôm sau, tôi đã hiểu thế nào là “hơi nóng” của hắn. Nhìn gương mặt mình trong gương thì biết, tôi nhận ra hai cái mụn “bé bé xinh xinh” ở hai bên má mà dù đứng cách xa cái gương tôi cũng thấy. Càng dể nỗi mụn hơn nữa khi tôi xem offline của mình. Hắn gởi cho tôi mấy đường link của các bài hát đầy tình cảm (mà đáng nhẽ ra hắn phải gởi cho “P2N” của hắn). Cũng có thể hắn gởi cho mình tham khảo và góp ý kiến. Tôi nghĩ vậy. Nhưng thật là... ngốc đến không thể tả. Tôi đã bảo là gởi cho mỗi mình nhỏ thôi mà, đằng này lại gởi cho cả list bạn của hắn. Bằng chứng là cái nick ảo tôi vừa làm để vô chọc hắn, hắn cũng gởi nốt. Thế là sau bao lần đi trật hết đường ray này đến đường ray nọ (tôi bảo hắn gọi điện thoại “tám” với “P2N” thì hắn lại gọi điện “chín” với tôi về việc: Nói gì? Nói ra sao? Tôi bảo canh đo thời tiết mà bày tỏ tình cảm: Mưa thì có áo mưa cho nàng, nắng thì một bịch nước mía mát lạnh lúc ra về. Hắn lại... đi cùng ô với tôi khi trời mưa vì nhỏ có người đón về rồi. Một bịch trà sữa Trân Châu cho tôi khi trời nắng vì nàng đi cùng tụi bạn nên không dám đưa). Tôi đã chịu hết nổi cùng với mớ đồ “nàng - không - nhận - nên - gởi - sang - tôi”. Thế là vào một ngày không hẹn trước, tôi bùng nổ khi thấy hắn chạy ào vào lớp đưa cho tôi li kem gần tan chảy thành nước với câu: - Nàng không thích kem này. Nhìn li kem cũng đủ biết sau một hồi năn nỉ ỉ ôi nàng vẫn không nhận, hắn mới... nghĩ đến đưa cho tôi. Quá quắt lắm rồi! Ra về. Sân trường còn mỗi tôi với hắn. Đổ li kem tôi giữ trong hai tiết vừa rồi xuống đất trước mặt hắn - hành động thô thiển nhất mà tôi từng làm. Tôi nói gần như bật khóc: - Ông quá đáng lắm. Tất cả tôi nhận từ ông với danh nghĩa là trả công chỉ là đồ thừa, đồ bỏ đi vì “P2N” không nhận. Lâu nay tôi nhận là vì sợ ông tổn thương. “P2N” đã không nhận mà tôi cũng phẩy tay nốt thì quả thật là nhẫn tâm. Dù sao đó cũng là những trò tôi bày ra. - Nhưng Duyên thấy những thứ đó thế nào? - Đã bảo chỉ là đồ thừa mà lại. Tôi đỏ quạu. - Không đâu. Là những món quà chứa tất cả tấm lòng của Hữu đó chứ. Duyên không hiểu à? Không cớ gì mà tất cả món quà đều bị “P2N” từ chối khi Hữu có một quân sư tài ba như Duyên. - Sao cơ? Đầu tôi bây giờ như rối mạng. - Tại sao Duyên không để ý đến đến trái tim bị đảo ngược. Nếu Duyên cũng đảo ngược quyển vở lại mà xem thì ra chữ gì. - Ra chữ... N - N - D. Tôi trả lời chậm chạp sau 15 giây suy nghĩ. - Ừ! Tên Duyên đấy. Nguyễn Ngọc Duyên. Trời! Không thể tin được. Có ngồi tự phịa, suy diễn lung tung tôi cũng không nghĩ ra đó là tên mình được. Mà làm sao nghĩ ra khi tôi không đảo ngược trái tim lại cơ chứ. Vậy tức là người vẽ đường cho heo chạy bấy lâu nay - là tôi đây biến thành con lừa chạy theo hắn mà không biết. Trong khi đó tôi lại vô tình cho tên “heo” đó bí kíp để chinh phục tôi. Nhưng cũng may là tất cả đều bị phản tác dụng vì hắn toàn làm theo lời chỉ dẫn của tôi để áp dụng cho chính tôi. Tôi chỉ bị shock về phần cái tên. Hay nói đúng hơn tôi bị tê liệt toàn thể hệ thần kinh trung ương chỉ còn lại con tim đang nhảy múa lung tung... - Hữu... thích Duyên từ khi phát hiện ra tên tụi mình mà ghép lại thì thật là ý nghĩa: Song - Ngọc - Hữu - Duyên. Chúng mình có duyên mà... Tôi ù chạy đi, để lại hắn chôn chân dưới cây phượng nói với theo: - Hữu chờ câu trả lời đấy. Ừ! Chờ đến khi con tim nhịp nhàng trở lại, tôi sẽ trả lời... Hữu nhé! (sưu tầm) [/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Chờ khi con tim nhịp nhàng trở lại
Top