Chiều
Hôm nay trời nhẹ lên cao
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn
Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương
Phất phơ hồn của bông hường
Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng
Nghe chừng gió nhớ qua sông
E bên lau lách thuyền không vắng bờ
Không gian như có dây tơ
Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn
(Xuân Diệu)Hôm nay trời nhẹ lên cao
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn
Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương
Phất phơ hồn của bông hường
Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng
Nghe chừng gió nhớ qua sông
E bên lau lách thuyền không vắng bờ
Không gian như có dây tơ
Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn
Đây có lẽ là một trong những bài nổi tiếng nhất của chùm thơ Xuân Diệu. Một bài thơ ở cực điểm của lãng mạn với những rung cảm rất riêng tư, nhưng những cảm xúc đó, thật bất ngờ thú vị, lại trở nên rất phù hợp và liên thông với tâm tư rất thường nhật của độc giả đại chúng. Cho nên câu "Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn" đã đi sâu vào lòng người và xuất hiện nhiều trong đối thoại mỗi ngày. Bởi vậy mới nói, ai cũng có những khoảnh khắc thi vị và lãng mạn trong tâm hồn, đâu chỉ mỗi nhà thơ. Không có tâm hồn nào cằn cỗi, chỉ cần một chút vun xới. Và những bài thơ hay như vầy làm rất tốt công việc vun xới đó.