Vào đầu học kỳ một, lớp tôi có một nhỏ từ trường khác chuyển về. Nhỏ rất xinh, có một nụ cười rất dể thương với chiếc răng khểnh rất đẹp. Nhỏ được xếp ngồi gần nhỏ lớp trưởng. Vì mới đến cho nên nhỏ chưa quen ai trong lớp, nhỏ chỉ chơi với nhỏ Nhung lớp trưởng. Vào giờ chơi, nhỏ không ra ngoài mà ngồi trong lớp nhìn ra cửa sổ "ngắm lá vàng rơi". Tụi con trai trong lớp tôi đứa nào cũng thích nhỏ, hay chọc nhỏ nhưng nhỏ còn nhát lắm, nhỏ không nói, chỉ.....cười. Mỗi lần nhỏ cười nhỏ trông càng đẹp hơn với chiếc răng khểnh...gây ấn tượng sâu sắc và khó quên. Bữa nay nhỏ không ở trong lớp vào giờ chơi. Nhỏ chuẩn bị đi ra, chắc nhỏ lớp trưởng rủ, tôi nghỉ vậỵ Thằng Thành bên này lấy thước gõ gõ lên mấy cuốn tập đễ trên bàn "đánh trống" hát: " Này cô bé có chiếc răng khểnh sao cười một cái chắc đễ làm duyên... vội vàng chi mà làm như lơ đễnh... làm rớt sau lưng tấm giấy hai ngàn...". Nhỏ đi ngang qua cười... mỉm chi rồi đi luôn ra ngoài với nhỏ lớp trưởng. Tôi biết nhỏ cười với tôi nên cười đáp lại. Thằng Thành thấy nhỏ cười, nó tưởng nhỏ cười với nó. Nó khoái chí hát tiếp: "...Mối tình đầu của tôi là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp, tà áo ai bay trắng cả giấc mơ, là bài thơ còn hoài trong vở... giữa giờ chơi... ra đứng đó làm gì..."
_ Hát bậy còn hát hoài nữa. - Tôi nói với nó.
Thằng Thành cãi:
_ Tao hát dzậy đúng rồi, đâu có sai chỗ nào?
_ Mày hát lung tung làm sao nó hiểu được?
_ Tao tỏ tình theo kiểu... lãng mạng mờ!
_ Mày lãng mạng quá coi chừng mai mốt..." đa tình tự tử trên cây mận. Chử hận miên miên sao tự kiềm?!"
_ Mày cũng dzậy có hơn gì tao?
_ Ai bảo mày thế? Nếu tao đến nói chuyện vui vẻ với nhỏ mà không có chuyện gì xảy ra thì mày tính sao?
_ Tao bao mày...một chầu chè bưởi !
_ Quân tử nhất ngôn?
_ OK!
Lúc nhỏ mới đến cũng có mấy thằng định làm quen nhưng đều bị nhỏ... cho rớt đài. Vì vậy thằng Thành rất tự đắc. Chắc nó nghĩ nó sắp có một trận cười thoải mái. Nhưng nó đâu có biết là tôi đã quen nhỏ... hôm qua: Buổi trưa tan học về tôi đạp xe chầm chậm đễ "nghía" quang cảnh trên đường.
Bầu trời về trưa trong xanh, cao vời vợi, không một chút gió. Ánh nắng vàng óng ả như mái tóc nhuộm của con gái chiếu xuống đường trong như một lớp mỡ bóng, nhìn xa xa như có nước đông lại, hư hư thật thật, rất mơ hồ. Tôi đang nhìn trời nhìn đất, ngó ngang ngó dọc, gần đến ngã tư tôi chợt thấy nhỏ đang lúi húi với chiếc xe mini bên lề. Tôi nghĩ chắc xe nhỏ bị hư. Ðây là cơ hội tốt để tôi làm quen nhỏ. Tôi đã để ý nhỏ từ khi nhỏ mới đến trường nhưng chưa có dịp làm quen vì nhỏ rất ít nói. Tôi dừng xe lại hỏi:
_ Xe Yến sao dzậy? Nhỏ ngẩn đầu lên vẻ mặt đầy lo lắng:
_ Xe Yến bi...sút sên rồi.
_ Không sao đâu, để tôi sửa lại cho. Nếu là thằng Thành thì tôi dám chắc là nó cũng sẽ hành động như tôi. Nó sẽ chớp lấy cơ hội này liền. Hơn nữa chẵng lẽ thấy... chết mà không... cứu. Tôi vội xuống xe "ra tay nghĩa hiệp" giúp nhỏ gắn lại sợi sên. Lay hoay một hồi mới gắn được thì... trời ơi cái tay của tôi, cả chiếc áo trắng của tôi nữa, chúng đã bị "oxy hóa" thành ra màu đen lốm đốm. Nhỏ nhìn thấy hoảng hốt:
_ Chết rồi, áo Sơn dơ hết rồi kìa.
_ Không sao đâu tôi về giặt với OMO là sạch liền.
Nhỏ cảm thấy như chính nhỏ có lỗi với... cái áo dính đầy dầu nhớt của tôi:
_ Cho Yến xin lỗi nha! Vì Yến mà áo Sơn bị dơ....
_ Không sao thiệt mà. - Tôi nói cho nhỏ yên tâm.
Nhỏ cám ơn tôi mấy lần và còn hứa ngày mai sẽ đem cho tôi...một lọ thuốc tẩy, rồi mới chịu lên xe về.
Tôi và nhỏ cùng về chung đường. Nhà nhỏ ở phường Một, cũng không xa nhà tôi lắm...Thế là tôi đã quen nhỏ. Lúc trước tôi nghĩ làm quen được với nhỏ còn khó hơn... lên trời nữa, nhưng bây giờ tôi thấy nhỏ rất gần gũi và dễ thương hơn.
Nhỏ đang nói chuyện với nhỏ lớp trưởng, thấy tôi đến, nhỏ cười, nụ cười thật dễ thương với chiếc răng khểnh:
_ Chiếc áo hôm qua... Sơn giặt ra không?
_ Tôi giặt mấy lần mà vẫn còn đen.
Nhỏ đưa cho tôi một cái lọ con, nước trong lọ trong như pha lê:
_ Cho Sơn cái này nè!
_ Cái gì dzậy?
Nhỏ Nhung lẹ miệng:
_ Axit Sunfuaríc đó!
_Ðâu có, thuốc tẩy mà. - Nhỏ nhìn tôi và cười.
_ Cám ơn Yến...
_ Yến phải cám ơn Sơn mới đúng...
Nhỏ chưa nói hết thì nhỏ Nhung thắc mắc:
_ Hai người nói gì mà tui không hiểu gì hết?
Tôi quay sang nhỏ lớp trưởng:
_ Ơ, đâu có chuyện gì.
Nhỏ lớp trưởng vẫn chưa tin:
_ Không có gì mà Yến tặng... thuốc tẩy cho ông?
Tôi chưa kịp giải thích thì nhỏ lớp trưởng lại nói tiếp:
_ Chắc Yến tặng thuốc tẩy cho ông đặng tẩy mấy cái áo thun tuần sau thi đấu chứ gì?
_ Ừ, cũng gần giống như dzậy. - Tôi trả lời đại cho nhỏ lớp trưởng đừng hỏi nữa. Tôi quay qua nói với nhỏ:
_ Tuần sau lớp mình đá với 12A2. Yến nhớ đi coi nghen.
Nhỏ gật đầu:
_ Bữa đó Yến nhất định sẽ đi ủng hộ lớp mình.
Nhỏ Nhung nổ:
_ Sơn là tiền đạo xuất sắc của đội năng khiếu trường mình đó. Mày đừng bỏ lỡ cơ hội... xin chữ ký.
Tôi cười:
_ Yến đừng nghe lời Nhung. Nhung nói chơi đó.
Nhỏ nhìn tôi và cười, lại chiếc răng khểnh... thật dễ thương. Chuông reo vào học, tôi vào lớp. Thằng Thành biết mình thua nhưng nó đã "tâm phục khẩu phục".
Thấy tôi bước vào, ngay lập tức "khẩu phục" của nó "tuôn" ra không chờ được hết tiết năm:
_ Mày giỏi thiệt, nói chuyện với nhỏ suốt giờ chơi mà nhỏ còn cười tươi với mày nữa.
_ Mày mới biết hả. Có muốn thử hôn?
_ Có...có...có....
_ Nhưng trước tiên mày phải "thi hành" lời hứa của mày đã.
_ Ðược rồi mày nhớ chỉ tao vài chiêu nghen?
_ OK ! Ðể tao rủ thằng Hiếu nữa, sẵn bàn với nó "kế hoạch tấn công 12A2" luôn. Hết tiết năm đi. Thằng Thành nhăn nhó, có vẻ không đồng ý, nó sợ... hao nhưng vì muốn học "bí kíp" của tôi nên nó đành "thắt eo buộc bụng" không nói. Thấy vậy chứ nó tốt bụng lắm hay giúp đỡ bạn bè.
Trong lớp nó học vào loại khá giỏi và là một ca sĩ... nghiệp dư trong đội văn nghệ của trường. Nó học giỏi mà đá banh cũng giỏi. Nó tên Thành nên cả lớp gọi nó là Văn Sỷ...Thành. Nó là cầu thủ "dội bom" cừ nhất đội. Lớp tôi có cả một "đội tuyển quốc gia" (củ và mới): Thằng Hiếu được gọi là Vũ Minh Hiếu, thằng Thắng là Ðức Thắng, thằng Tuấn là Lê Ðức Anh Tuấn, thằng Phương là Ðặng Phương Nam... chỉ thiếu một mình Lê Huỳnh Ðức. Còn tôi có cái tên y chang tiền đạo đá cặp với Lê Huỳnh Ðức: Hồng Sơn. Tôi đá banh cũng hay như Hồng Sơn và học cũng rất giỏi. Cả lớp gọi tôi là "vua phá lưới" và từ lâu tôi trở thành "thần tượng" của.... mấy đứa con gái. Mấy nàng bắt tôi tặng ảnh có chữ ký như siêu sao Pele, Maradona, Ronaldo... rồi còn xin chữ ký tùm lum, bắt tôi phải ký muốn... rụng cả tay mà mấy bả cũng không chịu tha...
Không có "Lê Huỳnh Ðức" nên tôi đá với "Văn Sỷ Thành". Thằng Thành đá phối hợp với tôi rất ăn ý. Năm ngoái tôi và nó đã liên tiếp mười lần chọc thủng lưới đối phương mang "chiếc cup" vô địch về cho lớp.
Vậy là tôi và thằng Thành được "Chủ tịch liên đoàn bóng đá " (thầy hiệu trưởng) chọn vào đội năng khiếu của trường. Từ đó thằng Thành và tôi được rất nhiều "khán giả" hâm mô. Tuần tới lớp tôi đấu với 12A2 (một đội bóng mạnh của trường chỉ đứng sau lớp tôi) cho nên tôi phải bàn với thằng Thành và thằng Hiếu để ra "kế hoạch tác chiến" cho cả đội. Ðễ lọt vào trận chung kết này, các cầu thủ đội bóng lớp tôi đã cống hiến hết sức lực của mình ở các trận đấu vòng loại. Ðứa nào cũng bầm dập, thương tích đầy mình, vì vậy lớp tôi quyết tâm bảo vệ chức vô địch năm ngoái. Tôi không biết nhỏ lớp trưởng đã "đưa tôi tới tận trời xanh" ra sao mà "chiếc răng khểnh" rất muốn được xem những cú đá đầu đẹp mắt của tôi. Nhỏ mong cho mau đến ngày thi đấu. Phần tôi cũng muốn lấy lòng nhỏ nên ra sức luyện tập. Tất cả tiền quỹ lớp tôi đều ưu tiên cho bóng đá. Giầy vớ của các cầu thủ trong đội bóng đều được lớp xuất tiền quỹ mua. Ngay cả nón của "cổ động viên" lớp cũng lấy tiền quỹ mua mỗi người một cái, nhìn vào là biết ngay đó là "cổ động viên 12B2". Vào những buổi tập, đưới ánh nắng gay gắt, các cầu thủ đều mệt lả, mồ hôi "tuôn" ra như... mưa. Nhưng nhờ vậy mà tụi con trai được mấy nàng "cưng" hơn. Tự dưng tôi bỗng thấy tụi con gái hiền hơn và dễ thương hơn... Nghỉ giải lao, tôi ra ngồi dưới gốc cây cho mát. Tôi không rủ thằng Thành vì nó đang được các "săn sóc viên" chăm sóc cái chân bị "thương". Tôi đang cuối xuống buộc lại dây giày cho chắc thì nghe như có tiếng của con gái:
_ Sơn uống nước đi cho đỡ mệt.
Tôi ngẩn lên thấy "chiếc răng khểnh" đang tươi cười cầm một ly nước đá đưa cho tôi. Tôi đưa tay đón nhận và uống một hơi đến cạn ly rồi cầm cái ly lắc lắc khen:
_ Nước chanh ngon thiệt. Yến làm phải không?
Nhỏ gật đầu, cười:
_ Yến làm cho Sơn đó.
_ Yến khéo tay thiệt.
"Chiếc răng khểnh" cười. Nhỏ hơi đỏ mặt. Nhỏ Nhung thấy, chọc tôi:
_ Chà, bữa nay chàng Hồng Sơn được Yến Yến cô nương "cưng" dữ há. Tôi giã vờ như không nghe thấy nhỏ Nhung nói. Tôi đưa cái ly... không cho nhỏ:
_ Trời nắng như dzầy vài bữa nữa chắc tui thành...Bao Công mất.
Nhỏ an ủi tôi một câu...mát lòng mát dạ:
_ Kệ, Bao Công cũng không sao. Dù thế nào đi nữa Hồng Sơn vẫn mãi là "thần tượng" của tụi con gái tụi mình mà.
Nhỏ quay sang nhỏ lớp trưởng:
_ Phải hôn Nhung?
_ Ừ, mày nói lúc nào cũng đúng. Nãy giờ hai người chỉ lo nói chuyện với nhau làm như không thấy tui ở đây dzậy?- Nhỏ Nhung ấm ức.
Tôi cười nhìn nhỏ, tia nắng trên cao xuyên wa những tán lá chiếu xuống chỗ nhỏ đứng, đôi má nhỏ ửng hồng, "chiếc răng khểnh" trông đẹp lạ thường. Tôi có cảm giác như được nhỏ tiếp thêm sức mạnh, thôi thúc tôi luyện tập.
Cuối cùng ngày thi đấu cũng đến. Tiết sinh hoạt lớp cuối tuần thật sôi nổi, toàn "nói chuyện chuyên đề" về bóng đá vì chiều nay lớp tôi bắt đầu "ra quân". Cô chủ nhiệm cho lớp tôi về sớm hơn mọi ngày để chuẩn bị cho trận đấu bắt đầu lúc hai giờ. Tôi được cô chủ nhiệm giao cho nhiệm vụ "đặc biệt": đến nhà nhỏ chở hai kết nước ngọt (nhỏ tặng cho lớp; nhà nhỏ là tổng đại lý nước giải khát mà). Tôi rủ thằng Thành và thằng Hiếu đi theo "hộ tống".
Tụi nó đồng ý liền không chút do dự và còn "ngoan ngoãn" nghe theo lời "chỉ huy" của tôi: chở hai kết nước ngọt. Còn tôi chở... nhỏ. Không phải tự nhiên mà tụi nó lại "dể biểu" như vậy. Ngoài lý do làm vì tập thể (và vì bản thân: tụi nó đâu có khoái uống trà đá !), còn một lý do chính khác: tụi nó muốn biết nhà nhỏ í mà!!
Mới 12 giờ tụi nó đã có mặt tại nhà tôi. Ba đứa lại lon ton đạp xe qua nhà nhỏ. Trước khi đi tôi không quên nhắc tụi nó "y lệnh thi hành".
Tụi nó "yes, sir" đàng hoàng như một chiến binh thực thụ. Vậy mà khi tới sân vận động tụi nó lại "méc" cô chủ nhiệm.
Cô cười, nói "Sẳn các em... khởi động luôn, một hồi đá mới hay chứ ". Tụi nó hết...méc luôn. Cả lớp đến sân vận động... mini từ sớm, náo nức chuẩn bị mọi thứ. "Các nàng hậu cần" lo chuẩn bị... trà nước phục vụ cả lớp. Tiếng đập nước đá nghe lốp bốp. Tiếng cười nói vang cả sân vận động. Nhỏ lăng xăng chạy tới chạy lui đem nước uống cho các cầu thủ.
Công việc thật "vất vả" nhưng nụ cười luôn nở trên môi, những lúc nhỏ cười trông càng dễ thương hơn. Thằng Thành thì đang "điều khiển" lớp hát bài "Chỉ có một con đường ta phải thắng đối phương... chỉ có một con đường ta phải thắng... A2... B2... chiến thắng... B2... chiến thắng."
Nhỏ lớp trưởng nói:
_ Một chút lớp mình liên thủ lại hát bài này đặng "áp đảo tinh thần" đối phương.
Thằng Thành tiếp:
_ Ừ, bà nói phải đó, lớp mình mà hát bài này tụi A2 sẽ...té xỉu hết.
_ Còn mười lăm phút nữa tới "giờ hành quyết" ông mang giày vớ xong chưa, ở đó...
_ Yes Madam !
Trước lúc ra sân, cô chủ nhiệm "gom" các cầu thủ lại dặn dò cẩn thận như một huấn luyện viên. Ðúng hai giờ, trận đấu bắt đầu.
Vô hiệp một, A2 giao bóng nhưng nhiều lần chuyền bóng không chính xác (chắc tại tụi nó chưa bắt nhịp).
Tận dụng cơ hội đó lớp tôi chơi lấn sân, liên tục gây sức ép lên khung thành thủ môn đối phương. Phút thứ 28, sau một pha phối hợp không ăn ý của các cầu thủ đối phương, thằng Thành lấy được bóng, dẫn lên, mở bóng sang phía cánh phải cho tôi. Mặt dù bị kèm rất chặt nhưng tôi đã lừa được hậu vệ đối phương. Tôi dùng "kỹ thuật cá nhân" đi bóng qua một lúc hai hậu vệ. Tai tôi vẫn nghe vang vang tiếng nhỏ hát trên khán đài " Chỉ có một con đường ta phải thắng đối phương....". Bất ngờ tôi tung cú sút rất căng vào góc hẹp khung thành đối phương... Trên khán đài lớp tôi ồ lên "dzô...zô...zô..!". Thằng Thành chạy lại ôm lấy tôi. Thằng Hiếu, thằng Tuấn, thằng Thắng vây quanh tôi y như kiểu " chào mừng bàn thắng" trên tivi ấy. Tôi nhìn nhanh lên khán đài "chiếc răng khểnh" đang vẫy vẫy hai tay, tươi cười hướng xuống sân cỏ.... Trận đấu vẫn tiếp tục. Sau bàn thắng vừa rồi, lớp tôi chơi có phần khởi sắc hơn. Phút thứ 42 sau một pha tranh cướp bóng quyết liệt, tôi cướp được bóng, chuyền dài xuống cho thằng Thành. Nó dẫn bóng vào giữa và sút.... Thủ môn đối phương phải bay người đấm bóng ra chịu quả phạt góc. Thằng Hiếu đá phạt, câu bóng vào giữa, tôi bay người đánh đầu.... bóng vọt xà ngang......
Vô hiệp hai, tụi A2 lấy lại thế cân bằng. Liên tiếp mở những đột tấn công về phía khung thành lớp tôi. Lớp tôi cản phá quyết liệt. Thằng Phương phải vất vả lắm mới cứu được lớp tôi khỏi mấy bàn thua. Phút thứ 70, trong lúc cản phá đường tấn công của đối phương, thằng Thành đã đốn ngã một tiền đạo ngay trong vòng 16m50. Nó bị trọng tài phạt thẻ vàng, lớp tôi bị phạt quả penalty. Thằng Dũng " chuyên gia đá phạt đền A2" (kiểu như Hoàng Bữu của đội tuyển quốc gia) có cú sút như..... trời giáng. Thằng Phương đoán đúng hướng, bay người đẩy bóng ra, nó đã chạm tay được vào bóng nhưng cú sút quá mạnh bóng vẫn cứ bay thẳng vào lưới một cách phủ phàng. Tụi A2 gỡ hòa 1-1.
Chỉ còn vài phút nữa là hết giờ. Lớp tôi sử dụng hết.....mười phần công lực....liên thủ lại....tràn lên tấn công vì.....chỉ có một con đường... phút thứ... 92 (chắc trọng tài trừ giờ chết), sau một pha hỗn loạn trước khung thành thủ môn đối phương, lớp tôi được hưởng quả phạt góc.
Thằng Hiếu chuẩn bị đá phạt. Tôi nhìn nhanh về phía khán đài, lớp tôi đã đứng cả lên, thấy tôi nhìn lên "chiếc răng khểnh" vẫy vẫy tay.... Thằng Hiếu câu bóng vào vòng 16m50, hậu vệ đối phương đánh đầu bóng ra trúng ngay chân thằng Thành. Nó chuyền bóng bổng vào cầu môn, tôi bay người đánh đầu....và lần này cả khán đài như vỡ ra, lớp tôi reo hò:
_ Dzô...zô....dzô....zô...!
_Hồng Sơn muôn năm!
Ðúng lúc đó trọng tài thổi còi kết thúc 90 phút thi đấu. Cả lớp trên khán đài kéo xuống reo hò inh ỏi, dậy cả sân vận động. Cô "huấn luyện viên" tươi cười với vẻ hài lòng tuyên bố với cả lớp:
_Tối nay các em vô nhà cô nấu chè ăn mừng chiến thắng của lớp mình.
Thằng Thành nghe nói đến chè, mắt sáng rỡ:
_ Thiệt hả cô.... thằng Sơn ghi hai bàn thắng dzậy nấu hai nồi chè nghe cô!
Cô chủ nhiệm mỉm cười, gật đầu đồng ý. Cả lớp vui sướng vì sắp được.... ăn chè của cô. Anh Hoàng, phóng viên đài Bến Tre, tranh thủ lại phỏng vấn cầu thủ của hai đội. Anh chưa kịp hỏi thì đã bị thằng Thành phỏng vấn lại:
_ Quay rồi chừng nào chiếu, anh Hoàng?
_ Ờ, khoảng bốn giờ chiều mai như mọi lần.
Nó cầm chai nước ngọt đưa tôi:
_ Chiều mai tao rủ tụi nó dzô nhà mày coi hén.
_ Ừ, coi đông đông mới dzui!
Rồi nó quay lại trả lời phỏng vấn của anh Hoàng.
"Chiếc răng khểnh" và nhỏ lớp trưởng đem nước ngọt đến "phát" cho các cầu thủ. Nhỏ đưa cho tôi một ly, rồi cười nói:
_ Chúc mừng Hồng Sơn!
Tôi cầm ly nước nhưng chưa uống vội:
_Cám ơn Yến nha.... Hồi trưa giờ Yến đã vất vã lo cho các bạn...
_ Ðây là nhiệm vụ của Yến mà.
_ Vậy tối nay Sơn sẽ chở Yến dzô nhà cô ăn chè.
_ Sơn muốn trả công cho Yến phải không?
_ Không, đó là "nhiệm vụ" của Sơn mà!
Nhỏ nhìn tôi và cười. "Chiếc răng khểnh" lúc nào cũng vậy: ít nói nhưng hay cười. Nhỏ cười nghĩa là nhỏ bằng lòng đấy.
Ngoài kia vài chú chim sâu đang chạy nhảy tìm mồi trên sân. Gió nhè nhẹ thổi, mát rượi. Trên cao, một vùng trời đỏ rực màu hoàng hôn, tỏa ánh nắng vàng nhạt, dìu dịu, lung linh trên sân. Hoàng hôn nhẹ hôn lên má, đôi má nhỏ ửng hồng..."chiếc răng khểnh" trông đẹp lạ thường.
_ Hát bậy còn hát hoài nữa. - Tôi nói với nó.
Thằng Thành cãi:
_ Tao hát dzậy đúng rồi, đâu có sai chỗ nào?
_ Mày hát lung tung làm sao nó hiểu được?
_ Tao tỏ tình theo kiểu... lãng mạng mờ!
_ Mày lãng mạng quá coi chừng mai mốt..." đa tình tự tử trên cây mận. Chử hận miên miên sao tự kiềm?!"
_ Mày cũng dzậy có hơn gì tao?
_ Ai bảo mày thế? Nếu tao đến nói chuyện vui vẻ với nhỏ mà không có chuyện gì xảy ra thì mày tính sao?
_ Tao bao mày...một chầu chè bưởi !
_ Quân tử nhất ngôn?
_ OK!
Lúc nhỏ mới đến cũng có mấy thằng định làm quen nhưng đều bị nhỏ... cho rớt đài. Vì vậy thằng Thành rất tự đắc. Chắc nó nghĩ nó sắp có một trận cười thoải mái. Nhưng nó đâu có biết là tôi đã quen nhỏ... hôm qua: Buổi trưa tan học về tôi đạp xe chầm chậm đễ "nghía" quang cảnh trên đường.
Bầu trời về trưa trong xanh, cao vời vợi, không một chút gió. Ánh nắng vàng óng ả như mái tóc nhuộm của con gái chiếu xuống đường trong như một lớp mỡ bóng, nhìn xa xa như có nước đông lại, hư hư thật thật, rất mơ hồ. Tôi đang nhìn trời nhìn đất, ngó ngang ngó dọc, gần đến ngã tư tôi chợt thấy nhỏ đang lúi húi với chiếc xe mini bên lề. Tôi nghĩ chắc xe nhỏ bị hư. Ðây là cơ hội tốt để tôi làm quen nhỏ. Tôi đã để ý nhỏ từ khi nhỏ mới đến trường nhưng chưa có dịp làm quen vì nhỏ rất ít nói. Tôi dừng xe lại hỏi:
_ Xe Yến sao dzậy? Nhỏ ngẩn đầu lên vẻ mặt đầy lo lắng:
_ Xe Yến bi...sút sên rồi.
_ Không sao đâu, để tôi sửa lại cho. Nếu là thằng Thành thì tôi dám chắc là nó cũng sẽ hành động như tôi. Nó sẽ chớp lấy cơ hội này liền. Hơn nữa chẵng lẽ thấy... chết mà không... cứu. Tôi vội xuống xe "ra tay nghĩa hiệp" giúp nhỏ gắn lại sợi sên. Lay hoay một hồi mới gắn được thì... trời ơi cái tay của tôi, cả chiếc áo trắng của tôi nữa, chúng đã bị "oxy hóa" thành ra màu đen lốm đốm. Nhỏ nhìn thấy hoảng hốt:
_ Chết rồi, áo Sơn dơ hết rồi kìa.
_ Không sao đâu tôi về giặt với OMO là sạch liền.
Nhỏ cảm thấy như chính nhỏ có lỗi với... cái áo dính đầy dầu nhớt của tôi:
_ Cho Yến xin lỗi nha! Vì Yến mà áo Sơn bị dơ....
_ Không sao thiệt mà. - Tôi nói cho nhỏ yên tâm.
Nhỏ cám ơn tôi mấy lần và còn hứa ngày mai sẽ đem cho tôi...một lọ thuốc tẩy, rồi mới chịu lên xe về.
Tôi và nhỏ cùng về chung đường. Nhà nhỏ ở phường Một, cũng không xa nhà tôi lắm...Thế là tôi đã quen nhỏ. Lúc trước tôi nghĩ làm quen được với nhỏ còn khó hơn... lên trời nữa, nhưng bây giờ tôi thấy nhỏ rất gần gũi và dễ thương hơn.
Nhỏ đang nói chuyện với nhỏ lớp trưởng, thấy tôi đến, nhỏ cười, nụ cười thật dễ thương với chiếc răng khểnh:
_ Chiếc áo hôm qua... Sơn giặt ra không?
_ Tôi giặt mấy lần mà vẫn còn đen.
Nhỏ đưa cho tôi một cái lọ con, nước trong lọ trong như pha lê:
_ Cho Sơn cái này nè!
_ Cái gì dzậy?
Nhỏ Nhung lẹ miệng:
_ Axit Sunfuaríc đó!
_Ðâu có, thuốc tẩy mà. - Nhỏ nhìn tôi và cười.
_ Cám ơn Yến...
_ Yến phải cám ơn Sơn mới đúng...
Nhỏ chưa nói hết thì nhỏ Nhung thắc mắc:
_ Hai người nói gì mà tui không hiểu gì hết?
Tôi quay sang nhỏ lớp trưởng:
_ Ơ, đâu có chuyện gì.
Nhỏ lớp trưởng vẫn chưa tin:
_ Không có gì mà Yến tặng... thuốc tẩy cho ông?
Tôi chưa kịp giải thích thì nhỏ lớp trưởng lại nói tiếp:
_ Chắc Yến tặng thuốc tẩy cho ông đặng tẩy mấy cái áo thun tuần sau thi đấu chứ gì?
_ Ừ, cũng gần giống như dzậy. - Tôi trả lời đại cho nhỏ lớp trưởng đừng hỏi nữa. Tôi quay qua nói với nhỏ:
_ Tuần sau lớp mình đá với 12A2. Yến nhớ đi coi nghen.
Nhỏ gật đầu:
_ Bữa đó Yến nhất định sẽ đi ủng hộ lớp mình.
Nhỏ Nhung nổ:
_ Sơn là tiền đạo xuất sắc của đội năng khiếu trường mình đó. Mày đừng bỏ lỡ cơ hội... xin chữ ký.
Tôi cười:
_ Yến đừng nghe lời Nhung. Nhung nói chơi đó.
Nhỏ nhìn tôi và cười, lại chiếc răng khểnh... thật dễ thương. Chuông reo vào học, tôi vào lớp. Thằng Thành biết mình thua nhưng nó đã "tâm phục khẩu phục".
Thấy tôi bước vào, ngay lập tức "khẩu phục" của nó "tuôn" ra không chờ được hết tiết năm:
_ Mày giỏi thiệt, nói chuyện với nhỏ suốt giờ chơi mà nhỏ còn cười tươi với mày nữa.
_ Mày mới biết hả. Có muốn thử hôn?
_ Có...có...có....
_ Nhưng trước tiên mày phải "thi hành" lời hứa của mày đã.
_ Ðược rồi mày nhớ chỉ tao vài chiêu nghen?
_ OK ! Ðể tao rủ thằng Hiếu nữa, sẵn bàn với nó "kế hoạch tấn công 12A2" luôn. Hết tiết năm đi. Thằng Thành nhăn nhó, có vẻ không đồng ý, nó sợ... hao nhưng vì muốn học "bí kíp" của tôi nên nó đành "thắt eo buộc bụng" không nói. Thấy vậy chứ nó tốt bụng lắm hay giúp đỡ bạn bè.
Trong lớp nó học vào loại khá giỏi và là một ca sĩ... nghiệp dư trong đội văn nghệ của trường. Nó học giỏi mà đá banh cũng giỏi. Nó tên Thành nên cả lớp gọi nó là Văn Sỷ...Thành. Nó là cầu thủ "dội bom" cừ nhất đội. Lớp tôi có cả một "đội tuyển quốc gia" (củ và mới): Thằng Hiếu được gọi là Vũ Minh Hiếu, thằng Thắng là Ðức Thắng, thằng Tuấn là Lê Ðức Anh Tuấn, thằng Phương là Ðặng Phương Nam... chỉ thiếu một mình Lê Huỳnh Ðức. Còn tôi có cái tên y chang tiền đạo đá cặp với Lê Huỳnh Ðức: Hồng Sơn. Tôi đá banh cũng hay như Hồng Sơn và học cũng rất giỏi. Cả lớp gọi tôi là "vua phá lưới" và từ lâu tôi trở thành "thần tượng" của.... mấy đứa con gái. Mấy nàng bắt tôi tặng ảnh có chữ ký như siêu sao Pele, Maradona, Ronaldo... rồi còn xin chữ ký tùm lum, bắt tôi phải ký muốn... rụng cả tay mà mấy bả cũng không chịu tha...
Không có "Lê Huỳnh Ðức" nên tôi đá với "Văn Sỷ Thành". Thằng Thành đá phối hợp với tôi rất ăn ý. Năm ngoái tôi và nó đã liên tiếp mười lần chọc thủng lưới đối phương mang "chiếc cup" vô địch về cho lớp.
Vậy là tôi và thằng Thành được "Chủ tịch liên đoàn bóng đá " (thầy hiệu trưởng) chọn vào đội năng khiếu của trường. Từ đó thằng Thành và tôi được rất nhiều "khán giả" hâm mô. Tuần tới lớp tôi đấu với 12A2 (một đội bóng mạnh của trường chỉ đứng sau lớp tôi) cho nên tôi phải bàn với thằng Thành và thằng Hiếu để ra "kế hoạch tác chiến" cho cả đội. Ðễ lọt vào trận chung kết này, các cầu thủ đội bóng lớp tôi đã cống hiến hết sức lực của mình ở các trận đấu vòng loại. Ðứa nào cũng bầm dập, thương tích đầy mình, vì vậy lớp tôi quyết tâm bảo vệ chức vô địch năm ngoái. Tôi không biết nhỏ lớp trưởng đã "đưa tôi tới tận trời xanh" ra sao mà "chiếc răng khểnh" rất muốn được xem những cú đá đầu đẹp mắt của tôi. Nhỏ mong cho mau đến ngày thi đấu. Phần tôi cũng muốn lấy lòng nhỏ nên ra sức luyện tập. Tất cả tiền quỹ lớp tôi đều ưu tiên cho bóng đá. Giầy vớ của các cầu thủ trong đội bóng đều được lớp xuất tiền quỹ mua. Ngay cả nón của "cổ động viên" lớp cũng lấy tiền quỹ mua mỗi người một cái, nhìn vào là biết ngay đó là "cổ động viên 12B2". Vào những buổi tập, đưới ánh nắng gay gắt, các cầu thủ đều mệt lả, mồ hôi "tuôn" ra như... mưa. Nhưng nhờ vậy mà tụi con trai được mấy nàng "cưng" hơn. Tự dưng tôi bỗng thấy tụi con gái hiền hơn và dễ thương hơn... Nghỉ giải lao, tôi ra ngồi dưới gốc cây cho mát. Tôi không rủ thằng Thành vì nó đang được các "săn sóc viên" chăm sóc cái chân bị "thương". Tôi đang cuối xuống buộc lại dây giày cho chắc thì nghe như có tiếng của con gái:
_ Sơn uống nước đi cho đỡ mệt.
Tôi ngẩn lên thấy "chiếc răng khểnh" đang tươi cười cầm một ly nước đá đưa cho tôi. Tôi đưa tay đón nhận và uống một hơi đến cạn ly rồi cầm cái ly lắc lắc khen:
_ Nước chanh ngon thiệt. Yến làm phải không?
Nhỏ gật đầu, cười:
_ Yến làm cho Sơn đó.
_ Yến khéo tay thiệt.
"Chiếc răng khểnh" cười. Nhỏ hơi đỏ mặt. Nhỏ Nhung thấy, chọc tôi:
_ Chà, bữa nay chàng Hồng Sơn được Yến Yến cô nương "cưng" dữ há. Tôi giã vờ như không nghe thấy nhỏ Nhung nói. Tôi đưa cái ly... không cho nhỏ:
_ Trời nắng như dzầy vài bữa nữa chắc tui thành...Bao Công mất.
Nhỏ an ủi tôi một câu...mát lòng mát dạ:
_ Kệ, Bao Công cũng không sao. Dù thế nào đi nữa Hồng Sơn vẫn mãi là "thần tượng" của tụi con gái tụi mình mà.
Nhỏ quay sang nhỏ lớp trưởng:
_ Phải hôn Nhung?
_ Ừ, mày nói lúc nào cũng đúng. Nãy giờ hai người chỉ lo nói chuyện với nhau làm như không thấy tui ở đây dzậy?- Nhỏ Nhung ấm ức.
Tôi cười nhìn nhỏ, tia nắng trên cao xuyên wa những tán lá chiếu xuống chỗ nhỏ đứng, đôi má nhỏ ửng hồng, "chiếc răng khểnh" trông đẹp lạ thường. Tôi có cảm giác như được nhỏ tiếp thêm sức mạnh, thôi thúc tôi luyện tập.
Cuối cùng ngày thi đấu cũng đến. Tiết sinh hoạt lớp cuối tuần thật sôi nổi, toàn "nói chuyện chuyên đề" về bóng đá vì chiều nay lớp tôi bắt đầu "ra quân". Cô chủ nhiệm cho lớp tôi về sớm hơn mọi ngày để chuẩn bị cho trận đấu bắt đầu lúc hai giờ. Tôi được cô chủ nhiệm giao cho nhiệm vụ "đặc biệt": đến nhà nhỏ chở hai kết nước ngọt (nhỏ tặng cho lớp; nhà nhỏ là tổng đại lý nước giải khát mà). Tôi rủ thằng Thành và thằng Hiếu đi theo "hộ tống".
Tụi nó đồng ý liền không chút do dự và còn "ngoan ngoãn" nghe theo lời "chỉ huy" của tôi: chở hai kết nước ngọt. Còn tôi chở... nhỏ. Không phải tự nhiên mà tụi nó lại "dể biểu" như vậy. Ngoài lý do làm vì tập thể (và vì bản thân: tụi nó đâu có khoái uống trà đá !), còn một lý do chính khác: tụi nó muốn biết nhà nhỏ í mà!!
Mới 12 giờ tụi nó đã có mặt tại nhà tôi. Ba đứa lại lon ton đạp xe qua nhà nhỏ. Trước khi đi tôi không quên nhắc tụi nó "y lệnh thi hành".
Tụi nó "yes, sir" đàng hoàng như một chiến binh thực thụ. Vậy mà khi tới sân vận động tụi nó lại "méc" cô chủ nhiệm.
Cô cười, nói "Sẳn các em... khởi động luôn, một hồi đá mới hay chứ ". Tụi nó hết...méc luôn. Cả lớp đến sân vận động... mini từ sớm, náo nức chuẩn bị mọi thứ. "Các nàng hậu cần" lo chuẩn bị... trà nước phục vụ cả lớp. Tiếng đập nước đá nghe lốp bốp. Tiếng cười nói vang cả sân vận động. Nhỏ lăng xăng chạy tới chạy lui đem nước uống cho các cầu thủ.
Công việc thật "vất vả" nhưng nụ cười luôn nở trên môi, những lúc nhỏ cười trông càng dễ thương hơn. Thằng Thành thì đang "điều khiển" lớp hát bài "Chỉ có một con đường ta phải thắng đối phương... chỉ có một con đường ta phải thắng... A2... B2... chiến thắng... B2... chiến thắng."
Nhỏ lớp trưởng nói:
_ Một chút lớp mình liên thủ lại hát bài này đặng "áp đảo tinh thần" đối phương.
Thằng Thành tiếp:
_ Ừ, bà nói phải đó, lớp mình mà hát bài này tụi A2 sẽ...té xỉu hết.
_ Còn mười lăm phút nữa tới "giờ hành quyết" ông mang giày vớ xong chưa, ở đó...
_ Yes Madam !
Trước lúc ra sân, cô chủ nhiệm "gom" các cầu thủ lại dặn dò cẩn thận như một huấn luyện viên. Ðúng hai giờ, trận đấu bắt đầu.
Vô hiệp một, A2 giao bóng nhưng nhiều lần chuyền bóng không chính xác (chắc tại tụi nó chưa bắt nhịp).
Tận dụng cơ hội đó lớp tôi chơi lấn sân, liên tục gây sức ép lên khung thành thủ môn đối phương. Phút thứ 28, sau một pha phối hợp không ăn ý của các cầu thủ đối phương, thằng Thành lấy được bóng, dẫn lên, mở bóng sang phía cánh phải cho tôi. Mặt dù bị kèm rất chặt nhưng tôi đã lừa được hậu vệ đối phương. Tôi dùng "kỹ thuật cá nhân" đi bóng qua một lúc hai hậu vệ. Tai tôi vẫn nghe vang vang tiếng nhỏ hát trên khán đài " Chỉ có một con đường ta phải thắng đối phương....". Bất ngờ tôi tung cú sút rất căng vào góc hẹp khung thành đối phương... Trên khán đài lớp tôi ồ lên "dzô...zô...zô..!". Thằng Thành chạy lại ôm lấy tôi. Thằng Hiếu, thằng Tuấn, thằng Thắng vây quanh tôi y như kiểu " chào mừng bàn thắng" trên tivi ấy. Tôi nhìn nhanh lên khán đài "chiếc răng khểnh" đang vẫy vẫy hai tay, tươi cười hướng xuống sân cỏ.... Trận đấu vẫn tiếp tục. Sau bàn thắng vừa rồi, lớp tôi chơi có phần khởi sắc hơn. Phút thứ 42 sau một pha tranh cướp bóng quyết liệt, tôi cướp được bóng, chuyền dài xuống cho thằng Thành. Nó dẫn bóng vào giữa và sút.... Thủ môn đối phương phải bay người đấm bóng ra chịu quả phạt góc. Thằng Hiếu đá phạt, câu bóng vào giữa, tôi bay người đánh đầu.... bóng vọt xà ngang......
Vô hiệp hai, tụi A2 lấy lại thế cân bằng. Liên tiếp mở những đột tấn công về phía khung thành lớp tôi. Lớp tôi cản phá quyết liệt. Thằng Phương phải vất vả lắm mới cứu được lớp tôi khỏi mấy bàn thua. Phút thứ 70, trong lúc cản phá đường tấn công của đối phương, thằng Thành đã đốn ngã một tiền đạo ngay trong vòng 16m50. Nó bị trọng tài phạt thẻ vàng, lớp tôi bị phạt quả penalty. Thằng Dũng " chuyên gia đá phạt đền A2" (kiểu như Hoàng Bữu của đội tuyển quốc gia) có cú sút như..... trời giáng. Thằng Phương đoán đúng hướng, bay người đẩy bóng ra, nó đã chạm tay được vào bóng nhưng cú sút quá mạnh bóng vẫn cứ bay thẳng vào lưới một cách phủ phàng. Tụi A2 gỡ hòa 1-1.
Chỉ còn vài phút nữa là hết giờ. Lớp tôi sử dụng hết.....mười phần công lực....liên thủ lại....tràn lên tấn công vì.....chỉ có một con đường... phút thứ... 92 (chắc trọng tài trừ giờ chết), sau một pha hỗn loạn trước khung thành thủ môn đối phương, lớp tôi được hưởng quả phạt góc.
Thằng Hiếu chuẩn bị đá phạt. Tôi nhìn nhanh về phía khán đài, lớp tôi đã đứng cả lên, thấy tôi nhìn lên "chiếc răng khểnh" vẫy vẫy tay.... Thằng Hiếu câu bóng vào vòng 16m50, hậu vệ đối phương đánh đầu bóng ra trúng ngay chân thằng Thành. Nó chuyền bóng bổng vào cầu môn, tôi bay người đánh đầu....và lần này cả khán đài như vỡ ra, lớp tôi reo hò:
_ Dzô...zô....dzô....zô...!
_Hồng Sơn muôn năm!
Ðúng lúc đó trọng tài thổi còi kết thúc 90 phút thi đấu. Cả lớp trên khán đài kéo xuống reo hò inh ỏi, dậy cả sân vận động. Cô "huấn luyện viên" tươi cười với vẻ hài lòng tuyên bố với cả lớp:
_Tối nay các em vô nhà cô nấu chè ăn mừng chiến thắng của lớp mình.
Thằng Thành nghe nói đến chè, mắt sáng rỡ:
_ Thiệt hả cô.... thằng Sơn ghi hai bàn thắng dzậy nấu hai nồi chè nghe cô!
Cô chủ nhiệm mỉm cười, gật đầu đồng ý. Cả lớp vui sướng vì sắp được.... ăn chè của cô. Anh Hoàng, phóng viên đài Bến Tre, tranh thủ lại phỏng vấn cầu thủ của hai đội. Anh chưa kịp hỏi thì đã bị thằng Thành phỏng vấn lại:
_ Quay rồi chừng nào chiếu, anh Hoàng?
_ Ờ, khoảng bốn giờ chiều mai như mọi lần.
Nó cầm chai nước ngọt đưa tôi:
_ Chiều mai tao rủ tụi nó dzô nhà mày coi hén.
_ Ừ, coi đông đông mới dzui!
Rồi nó quay lại trả lời phỏng vấn của anh Hoàng.
"Chiếc răng khểnh" và nhỏ lớp trưởng đem nước ngọt đến "phát" cho các cầu thủ. Nhỏ đưa cho tôi một ly, rồi cười nói:
_ Chúc mừng Hồng Sơn!
Tôi cầm ly nước nhưng chưa uống vội:
_Cám ơn Yến nha.... Hồi trưa giờ Yến đã vất vã lo cho các bạn...
_ Ðây là nhiệm vụ của Yến mà.
_ Vậy tối nay Sơn sẽ chở Yến dzô nhà cô ăn chè.
_ Sơn muốn trả công cho Yến phải không?
_ Không, đó là "nhiệm vụ" của Sơn mà!
Nhỏ nhìn tôi và cười. "Chiếc răng khểnh" lúc nào cũng vậy: ít nói nhưng hay cười. Nhỏ cười nghĩa là nhỏ bằng lòng đấy.
Ngoài kia vài chú chim sâu đang chạy nhảy tìm mồi trên sân. Gió nhè nhẹ thổi, mát rượi. Trên cao, một vùng trời đỏ rực màu hoàng hôn, tỏa ánh nắng vàng nhạt, dìu dịu, lung linh trên sân. Hoàng hôn nhẹ hôn lên má, đôi má nhỏ ửng hồng..."chiếc răng khểnh" trông đẹp lạ thường.