Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Chiếc hộp
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="thoa812" data-source="post: 12795" data-attributes="member: 1331"><p>Đã bao lần, tôi cầm chiếc hộp định đem vứt, nhưng rồi lại không nỡ. Tôi sợ có người khác nhặt được, sợ ai đó sẽ mang nó đi mất, kỷ niệm của tôi. Chần chừ, tôi lại bỏ nó vào túi mang về. </p><p>Chiếc hộp xinh xắn ấy là niềm tin, hy vọng của tôi suốt hai năm qua. Trong chiếc hộp có một cái đồng hồ cát. Ngược thời gian về những năm cấp 3…</p><p> <img src="https://dantri.vcmedia.vn/Uploaded/2009/10/30/donghocat-11109.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p></p><p>Chúng tôi cùng học, cùng chơi, hai đứa có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Theo thời gian chúng tôi lớn lên rồi đỗ đại học. Ngày nhận giấy báo, tôi tràn trề hạnh phúc vì nghĩ rằng hai đứa sẽ lại sánh bước bên nhau.Thế nhưng học hết kỳ một năm thứ nhất, anh lên đường du học. Những ngày cuối bên nhau, chúng tôi đã tâm sự thật nhiều, hứa hẹn thật nhiều. Tôi tin tưởng vào tình yêu của anh, mọi hy vọng của tôi đặt hết nơi anh.</p><p></p><p> </p><p></p><p>Ngày anh đi, tôi bỏ học ra sân bay tiễn, còn gấp tặng anh một hộp sao rất đẹp. Ngồi bên anh trong phòng chờ tôi cố gắng để mình không khóc, nhưng khi anh đưa cho tôi một chiếc hộp và bảo tôi “anh sẽ cố gắng học, đợi anh nhé, anh mãi mãi yêu em” thì tôi òa lên. Anh ôm tôi vào lòng vỗ về. Giây phút ấy tôi như muốn níu lấy anh, không cho anh đi nữa.</p><p> </p><p></p><p>Từ ngày anh đi, tôi luôn cố gắng học hành. Tôi từ chối mọi ánh mắt, sự quan tâm của các bạn nam. Trong trái tim tôi chỉ có anh. Mỗi khi vui, hay buồn chúng tôi đều gửi mail kể cho nhau nghe. Nhưng rồi thời gian dần trôi, anh gửi mail cho tôi ít hơn và bảo anh bận lắm. Cho tới khi không chịu đựng được sự hờ hững của anh, tôi đã hỏi, và anh nói “anh xin lỗi, anh không còn yêu em”. Tôi lặng người, trái tim như tan chảy. </p><p></p><p> </p><p></p><p>Tôi đã khóc thật nhiều, thương cho sự chờ đợi của tôi suốt hai năm, thương cho mối tình đầu của tôi, xót xa khi tình yêu đặt nhầm chỗ…</p><p> </p><p></p><p>Phải rồi, đi học xa, sống xa gia đình, người ta cần lắm một nơi để chia sẻ. Tôi yêu anh nhưng hai đứa cách xa tới nửa vòng trái đất. Còn cô gái đó ở ngay kí túc xá với anh. Cô ấy xinh đẹp, dịu dàng, hai người lại rất hợp, cho nên anh quên tôi, quên bao kỉ niệm tuổi học trò. Vẫn biết đó là sự thật, sao tôi vẫn nhen nhóm một hy vọng nhỏ nhoi, rằng ngày anh về, tôi với anh sẽ lại cùng nhau làm việc, đi bên nhau để nói chuyện, để yêu nhau như ngày xưa.</p><p> </p><p></p><p>Chiếc hộp anh tặng tôi, tôi vẫn giữ. Thỉnh thoảng trong dòng người xuôi ngược, bắt gặp một gương mặt, một dáng quen, tim tôi lại đau nhói, ánh mắt lại dõi theo. Đã ba năm trôi qua, sao tôi vẫn hy vọng, sao tôi vẫn chờ đợi? Phải chăng hình ảnh anh quá đẹp trong tôi, kỷ niệm của tôi với anh quá nhiều? </p><p></p><p> </p><p></p><p>Tôi sống khép mình, tôi không muốn đón nhận tình cảm của ai. Tôi vẫn lặng lẽ dõi theo anh, vẫn tìm kiếm một cái gì đó mơ hồ, xa xăm lắm</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="thoa812, post: 12795, member: 1331"] Đã bao lần, tôi cầm chiếc hộp định đem vứt, nhưng rồi lại không nỡ. Tôi sợ có người khác nhặt được, sợ ai đó sẽ mang nó đi mất, kỷ niệm của tôi. Chần chừ, tôi lại bỏ nó vào túi mang về. Chiếc hộp xinh xắn ấy là niềm tin, hy vọng của tôi suốt hai năm qua. Trong chiếc hộp có một cái đồng hồ cát. Ngược thời gian về những năm cấp 3… [IMG]https://dantri.vcmedia.vn/Uploaded/2009/10/30/donghocat-11109.jpg[/IMG] Chúng tôi cùng học, cùng chơi, hai đứa có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Theo thời gian chúng tôi lớn lên rồi đỗ đại học. Ngày nhận giấy báo, tôi tràn trề hạnh phúc vì nghĩ rằng hai đứa sẽ lại sánh bước bên nhau.Thế nhưng học hết kỳ một năm thứ nhất, anh lên đường du học. Những ngày cuối bên nhau, chúng tôi đã tâm sự thật nhiều, hứa hẹn thật nhiều. Tôi tin tưởng vào tình yêu của anh, mọi hy vọng của tôi đặt hết nơi anh. Ngày anh đi, tôi bỏ học ra sân bay tiễn, còn gấp tặng anh một hộp sao rất đẹp. Ngồi bên anh trong phòng chờ tôi cố gắng để mình không khóc, nhưng khi anh đưa cho tôi một chiếc hộp và bảo tôi “anh sẽ cố gắng học, đợi anh nhé, anh mãi mãi yêu em” thì tôi òa lên. Anh ôm tôi vào lòng vỗ về. Giây phút ấy tôi như muốn níu lấy anh, không cho anh đi nữa. Từ ngày anh đi, tôi luôn cố gắng học hành. Tôi từ chối mọi ánh mắt, sự quan tâm của các bạn nam. Trong trái tim tôi chỉ có anh. Mỗi khi vui, hay buồn chúng tôi đều gửi mail kể cho nhau nghe. Nhưng rồi thời gian dần trôi, anh gửi mail cho tôi ít hơn và bảo anh bận lắm. Cho tới khi không chịu đựng được sự hờ hững của anh, tôi đã hỏi, và anh nói “anh xin lỗi, anh không còn yêu em”. Tôi lặng người, trái tim như tan chảy. Tôi đã khóc thật nhiều, thương cho sự chờ đợi của tôi suốt hai năm, thương cho mối tình đầu của tôi, xót xa khi tình yêu đặt nhầm chỗ… Phải rồi, đi học xa, sống xa gia đình, người ta cần lắm một nơi để chia sẻ. Tôi yêu anh nhưng hai đứa cách xa tới nửa vòng trái đất. Còn cô gái đó ở ngay kí túc xá với anh. Cô ấy xinh đẹp, dịu dàng, hai người lại rất hợp, cho nên anh quên tôi, quên bao kỉ niệm tuổi học trò. Vẫn biết đó là sự thật, sao tôi vẫn nhen nhóm một hy vọng nhỏ nhoi, rằng ngày anh về, tôi với anh sẽ lại cùng nhau làm việc, đi bên nhau để nói chuyện, để yêu nhau như ngày xưa. Chiếc hộp anh tặng tôi, tôi vẫn giữ. Thỉnh thoảng trong dòng người xuôi ngược, bắt gặp một gương mặt, một dáng quen, tim tôi lại đau nhói, ánh mắt lại dõi theo. Đã ba năm trôi qua, sao tôi vẫn hy vọng, sao tôi vẫn chờ đợi? Phải chăng hình ảnh anh quá đẹp trong tôi, kỷ niệm của tôi với anh quá nhiều? Tôi sống khép mình, tôi không muốn đón nhận tình cảm của ai. Tôi vẫn lặng lẽ dõi theo anh, vẫn tìm kiếm một cái gì đó mơ hồ, xa xăm lắm [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Chiếc hộp
Top