Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Chia tay (truyện ngắn)
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="dunghoi" data-source="post: 655" data-attributes="member: 19"><p>Nước dòng sông lấp loáng chảy. Sông muôn đời vẫn thế. Chẳng vui, chẳng buồn. Dưới ánh trăng một người con gái đang tắm. (Đây là một cảnh không có thực). Thân hình nàng thon thả, trắng ngần, cặp chân thẳng, cổ cao. Mái đầu nhỏ nhắn bết nước. Nước lấm tấm trên cơ thể xoay nghiêng soi rõ khuôn ngực chắc, gọn hướng về phía ánh sáng thành phố. Có tiếng hát thật du dương trong trẻo. Ưu phiền nữa. Nàng ngửa cổ lên trời sao lấp lánh. Tiếng hát vọng lên các Thiên hà, Vũ trụ những lời xa lạ hỏi về đường đời, hỏi về những bí ẩn xa xôi, lại cũng như vô tư lự, như là định mệnh. Định mệnh thì chẳng tránh được. Đường đời thì dài. Những hạnh phúc đớn đau nào đang chờ đợi? Những hạnh phúc não nuột nào sẽ đến một ngày kia? Em đừng cầu xin những lời sắc sảo, nhan sắc lại mời gọi khổ đau. “Lại tìm những chốn đoạn trường…”. Gió thổi trên bãi ngô. Lá ngô vẫy vào nhau. Gió cũng thổi khô mái tóc. Tại sao con người phải ăn, uống, làm tình nhiều thế nhỉ? Ta nghe thấy tiếng khóc ở rất nhiều mảnh đời. Ở chỗ ánh sáng nhộn nhịp kia người ta có khóc không nhỉ? Nàng nhìn xuống chân: đôi chân mình thật đẹp. Mình chỉ biết đi đường thẳng thôi. Mình không phải là người nhưng mình biết vết đau của người. Như cái người đàn ông đang đứng ở chỗ sáng nhìn mình kia kìa. Anh ta thật phiền muộn. Nỗi phiền muộn này rỉ ra từ vết đau ở trong tim. Mình chẳng biết làm thế nào giúp được anh ta. Hay là mình cứ hát lên như khi nãy? Con người thật khốn khổ đuổi theo bao điều phù du, vô nghĩa. Mình không hiểu tình yêu của con người, nhưng mình biết tình yêu chẳng thể lâu bền. Hay là mình bỏ đi để anh ta khỏi nghĩ rằng mình biết chuyện buồn. Nàng bỏ đi. Mái tóc đang đi xa dần về phía ánh sáng. Mái tóc là nguyên nhân của mọi tình yêu. Tình yêu thủa ban đầu thôi. Mình bỏ đi như thế này thì có là tàn nhẫn không? Ánh sáng lọt qua những sợi tóc mờ ảo. Thân hình nàng lập loè vừa như nguyên sơ, hoang dã, vừa như ánh sáng ngái ngủ đô thị. Không thể nhìn được vết chân vì xa quá. Anh ta cứ cố nhìn theo mình. Thật tội, hay là mình quay lại? Nhưng quay lại chỉ càng làm thêm đau khổ cho anh ta. Mình biết vết thương của anh ta, mình động lòng, như thế có phải là tình yêu không nhỉ?… Mái đầu nhỏ nhắn đi thẳng. Những bước chân thật mờ, nông trên cát mịn chắc sẽ chẳng còn đến hôm sau. Sáng hôm sau không phải là sáng hôm nay. Cả đêm mai cũng thế. Đã có nhiều vết chân dẫm đạp gây nên những vết thương buốt hận. Đừng dựa vào cây tật lê.</p><p></p><p>Cây gỗ đã cháy được một đoạn dài. Lửa soi lên cây cột nhà, xà nhà. Mái nhà lợp bằng lá cọ. Cọ bền mà ấm. Phong thuỷ hữu tình. Hoả trên thuỷ dưới. Có núi non, có gió tự do thổi qua phên nứa, phên nứa đan thưa có thừa ánh sáng.</p><p></p><p>Sáng trăng soi vào chiếc đĩa men sứ trên bàn. Đĩa màu trắng. Có dây hoa nhỏ, mảnh, màu sắc nhã viền xung quanh. Đĩa sâu lòng dùng để ăn xúp. Xúp thịt. Đáy đĩa thanh thoát. Nhìn nghiêng giống chiếc bát chiết yêu lớn rộng miệng. Chiếc thìa lớn sáng loáng gác úp lên miệng đĩa như bàn tay vịn gục đầu bám víu. Lại như đầu con rắn tò mò ngó vào chậu nước đặt ngoài sân giữa đêm trăng. Lúc thìa hoạt động lại giống con rắn hổ mang bành ngóc đầu lên theo tiếng sáo ở phiên chợ Ba Tư. Tiếng sáo thật rộn rã. Cô Công chúa cưỡi lạc đà nghe nhạc. Hoang mạc trắng màu voan chỉ còn chừa đôi mắt đen thăm thẳm. Tiếng nhạc lúc êm đềm, lúc rộn rã đưa cô công chúa đi xem chợ rồi đưa cô trở về, vào thành cánh cửa đóng “rầm” một cái sau lưng. Súng thần công không còn công hiệu vì nó chỉ dùng để đột phá những vật cứng, rắn. Dạ dày là nơi tăm tối, ngục thất giam giữ chúng tạm thời cho đến ngày phán xử cuối cùng tất cả.</p><p></p><p>Có tiếng cốc va chạm nhau lanh canh, rời rạc… Tiếng dao thớt âm âm. Tiếng nước dội róc rách. Tiếng thì thầm. Nòng súng hơi đã rút khỏi bụi cây.</p><p></p><p>Súng thần công hai nòng đổ kềnh, vương vãi. Chiếc xẻng công binh-thìa sáng mờ nằm ngửa trên lòng đĩa trắng phau. Những cẳng rau húng tím huơ lên như cành bàng mùa đông. Những cán thuốc lá màu vàng như đống các-tút (cartouches) cắm lổng chổng trong cái gạt tàn Carlsberg mênh mông màu đen. Nhẫn nhục và tận tụy. “Chúng mình sẽ còn gọi điện cho nhau chứ?”. “Vâng”. “Em đang gọi từ đâu thế?”. “Thôi không kịp nữa đâu anh ạ”. Tiếng rì rầm thưa thớt dần. Một vài cái đầu gục xuống bàn. Ngọn lửa thôi không được chăm bẵm đang leo lét. “Vĩnh biệt”.</p><p></p><p>Một buổi sáng mới lờ mờ, rạng dần. Ánh sáng hồng đầu tiên của mặt trời soi qua thành ghế tựa. Những chiếc ghế khác quay đầu vào chiếc bàn tròn khăn trắng để hội ý bằng cách không nói gì. Con người, ai cũng phải ăn. Ăn để mà sống. Sau bữa ăn, bát đũa lại trở về trật tự. Giữa bàn là chiếc gạt tàn đen bóng, sạch sẽ. Đằng xa, một lọ tăm. Ban mai soi qua nắp chụp màu xanh hiện lên những mũi tăm nhọn. Ăn cháo thì chẳng cần tăm. Lúc này có bát cháo hành thì mát ruột. Thị Nở.</p><p></p><p>Có tiếng thở thanh bình. Có tiếng ngáy hiền lành. Có tiếng nước dội. Dội mãi… Trường lưu thủy. Buổi chiều chia tay sao chỉ nhớ đến đôi mắt? Đôi mắt nói lời yêu, đôi mắt cũng nói lời trách giận.</p><p></p><p>Theo Đào Duy Hiệp - Evăn</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="dunghoi, post: 655, member: 19"] Nước dòng sông lấp loáng chảy. Sông muôn đời vẫn thế. Chẳng vui, chẳng buồn. Dưới ánh trăng một người con gái đang tắm. (Đây là một cảnh không có thực). Thân hình nàng thon thả, trắng ngần, cặp chân thẳng, cổ cao. Mái đầu nhỏ nhắn bết nước. Nước lấm tấm trên cơ thể xoay nghiêng soi rõ khuôn ngực chắc, gọn hướng về phía ánh sáng thành phố. Có tiếng hát thật du dương trong trẻo. Ưu phiền nữa. Nàng ngửa cổ lên trời sao lấp lánh. Tiếng hát vọng lên các Thiên hà, Vũ trụ những lời xa lạ hỏi về đường đời, hỏi về những bí ẩn xa xôi, lại cũng như vô tư lự, như là định mệnh. Định mệnh thì chẳng tránh được. Đường đời thì dài. Những hạnh phúc đớn đau nào đang chờ đợi? Những hạnh phúc não nuột nào sẽ đến một ngày kia? Em đừng cầu xin những lời sắc sảo, nhan sắc lại mời gọi khổ đau. “Lại tìm những chốn đoạn trường…”. Gió thổi trên bãi ngô. Lá ngô vẫy vào nhau. Gió cũng thổi khô mái tóc. Tại sao con người phải ăn, uống, làm tình nhiều thế nhỉ? Ta nghe thấy tiếng khóc ở rất nhiều mảnh đời. Ở chỗ ánh sáng nhộn nhịp kia người ta có khóc không nhỉ? Nàng nhìn xuống chân: đôi chân mình thật đẹp. Mình chỉ biết đi đường thẳng thôi. Mình không phải là người nhưng mình biết vết đau của người. Như cái người đàn ông đang đứng ở chỗ sáng nhìn mình kia kìa. Anh ta thật phiền muộn. Nỗi phiền muộn này rỉ ra từ vết đau ở trong tim. Mình chẳng biết làm thế nào giúp được anh ta. Hay là mình cứ hát lên như khi nãy? Con người thật khốn khổ đuổi theo bao điều phù du, vô nghĩa. Mình không hiểu tình yêu của con người, nhưng mình biết tình yêu chẳng thể lâu bền. Hay là mình bỏ đi để anh ta khỏi nghĩ rằng mình biết chuyện buồn. Nàng bỏ đi. Mái tóc đang đi xa dần về phía ánh sáng. Mái tóc là nguyên nhân của mọi tình yêu. Tình yêu thủa ban đầu thôi. Mình bỏ đi như thế này thì có là tàn nhẫn không? Ánh sáng lọt qua những sợi tóc mờ ảo. Thân hình nàng lập loè vừa như nguyên sơ, hoang dã, vừa như ánh sáng ngái ngủ đô thị. Không thể nhìn được vết chân vì xa quá. Anh ta cứ cố nhìn theo mình. Thật tội, hay là mình quay lại? Nhưng quay lại chỉ càng làm thêm đau khổ cho anh ta. Mình biết vết thương của anh ta, mình động lòng, như thế có phải là tình yêu không nhỉ?… Mái đầu nhỏ nhắn đi thẳng. Những bước chân thật mờ, nông trên cát mịn chắc sẽ chẳng còn đến hôm sau. Sáng hôm sau không phải là sáng hôm nay. Cả đêm mai cũng thế. Đã có nhiều vết chân dẫm đạp gây nên những vết thương buốt hận. Đừng dựa vào cây tật lê. Cây gỗ đã cháy được một đoạn dài. Lửa soi lên cây cột nhà, xà nhà. Mái nhà lợp bằng lá cọ. Cọ bền mà ấm. Phong thuỷ hữu tình. Hoả trên thuỷ dưới. Có núi non, có gió tự do thổi qua phên nứa, phên nứa đan thưa có thừa ánh sáng. Sáng trăng soi vào chiếc đĩa men sứ trên bàn. Đĩa màu trắng. Có dây hoa nhỏ, mảnh, màu sắc nhã viền xung quanh. Đĩa sâu lòng dùng để ăn xúp. Xúp thịt. Đáy đĩa thanh thoát. Nhìn nghiêng giống chiếc bát chiết yêu lớn rộng miệng. Chiếc thìa lớn sáng loáng gác úp lên miệng đĩa như bàn tay vịn gục đầu bám víu. Lại như đầu con rắn tò mò ngó vào chậu nước đặt ngoài sân giữa đêm trăng. Lúc thìa hoạt động lại giống con rắn hổ mang bành ngóc đầu lên theo tiếng sáo ở phiên chợ Ba Tư. Tiếng sáo thật rộn rã. Cô Công chúa cưỡi lạc đà nghe nhạc. Hoang mạc trắng màu voan chỉ còn chừa đôi mắt đen thăm thẳm. Tiếng nhạc lúc êm đềm, lúc rộn rã đưa cô công chúa đi xem chợ rồi đưa cô trở về, vào thành cánh cửa đóng “rầm” một cái sau lưng. Súng thần công không còn công hiệu vì nó chỉ dùng để đột phá những vật cứng, rắn. Dạ dày là nơi tăm tối, ngục thất giam giữ chúng tạm thời cho đến ngày phán xử cuối cùng tất cả. Có tiếng cốc va chạm nhau lanh canh, rời rạc… Tiếng dao thớt âm âm. Tiếng nước dội róc rách. Tiếng thì thầm. Nòng súng hơi đã rút khỏi bụi cây. Súng thần công hai nòng đổ kềnh, vương vãi. Chiếc xẻng công binh-thìa sáng mờ nằm ngửa trên lòng đĩa trắng phau. Những cẳng rau húng tím huơ lên như cành bàng mùa đông. Những cán thuốc lá màu vàng như đống các-tút (cartouches) cắm lổng chổng trong cái gạt tàn Carlsberg mênh mông màu đen. Nhẫn nhục và tận tụy. “Chúng mình sẽ còn gọi điện cho nhau chứ?”. “Vâng”. “Em đang gọi từ đâu thế?”. “Thôi không kịp nữa đâu anh ạ”. Tiếng rì rầm thưa thớt dần. Một vài cái đầu gục xuống bàn. Ngọn lửa thôi không được chăm bẵm đang leo lét. “Vĩnh biệt”. Một buổi sáng mới lờ mờ, rạng dần. Ánh sáng hồng đầu tiên của mặt trời soi qua thành ghế tựa. Những chiếc ghế khác quay đầu vào chiếc bàn tròn khăn trắng để hội ý bằng cách không nói gì. Con người, ai cũng phải ăn. Ăn để mà sống. Sau bữa ăn, bát đũa lại trở về trật tự. Giữa bàn là chiếc gạt tàn đen bóng, sạch sẽ. Đằng xa, một lọ tăm. Ban mai soi qua nắp chụp màu xanh hiện lên những mũi tăm nhọn. Ăn cháo thì chẳng cần tăm. Lúc này có bát cháo hành thì mát ruột. Thị Nở. Có tiếng thở thanh bình. Có tiếng ngáy hiền lành. Có tiếng nước dội. Dội mãi… Trường lưu thủy. Buổi chiều chia tay sao chỉ nhớ đến đôi mắt? Đôi mắt nói lời yêu, đôi mắt cũng nói lời trách giận. Theo Đào Duy Hiệp - Evăn [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Chia tay (truyện ngắn)
Top