Chí Tèo thiếu gia là một hotboy bề ngoài đẹp trai, ruồi thấy cũng phải mê, bề trong văn võ song toàn.
Nói về văn, chàng là tác giả của “tuyển tập những bài làm văn... mắc cười nhất lớp”, “tuyển tập những bản kiểm điểm hay nhất khối”; nói về võ, chàng sở hữu những ngón tuyệt luân như phi thân qua tường khi trễ giờ, cúp tiết, bị ba cầm roi rượt, đặc biệt là về khoản võ... lâm truyền kì, chàng nức tiếng trong giang hồ xưa nay! Ấy thế nhưng ba mẹ Chí Tèo lấy làm rầu lòng hết sức, khi đã bước sang tuổi 22, học đến lớp... 10 mà chàng vẫn chưa hề... có bồ! Dù đã đưa chàng đi đủ các bác sĩ chuyên khoa, ai ai cũng kết luận chàng 100%... không có vấn đề gì! Hai đấng sinh thành hối thúc nhiều lần chàng mới thú nhận, kiếp trước... ăn cháo hành nóng quá, bị phỏng lưỡi, nên kiếp này ăn gì cũng hổng thấy ngon, đặc biệt là con gái bây giờ 99% là hổng biết... nấu ăn, 1% còn lại cũng chỉ rành... luộc trứng, trụng mì, nên e rằng cặp bồ, lấy vợ sẽ sớm nảy sinh mâu thuẫn, bởi ngoài những tài văn võ kể trên, nhu cầu ăn uống trong cuộc đời chàng là vô cùng lớn! Ba mẹ Chí Tèo té ngửa, thì ra con mình xưa nay ăn uống hùng hục... như trâu, chớ vị giác hổng có! Bởi vậy phải tổ chức một cuộc thi nấu ăn, đặng qua đó mà chọn ra ý giai nhân nào thể nâng... tô, sửa... máng cho Chí Tèo mai hậu.
Bảng vừa treo lên, thí sinh lập tức ùn ùn đăng kí, đông chẳng khác gì ứng thí “Ai đồ điểm hẹn”! Cuộc thi bắt đầu. Nàng thứ nhất... ục ịch bước vào, trên tay là một cái hộp giấy. Giám khảo hỏi thức ăn gì? Nàng đáp... gà rán mua ngoài tiệm! Thứ này em ăn bao nhiêu cũng không chán xưa nay! Nàng thứ hai tiếp bước, tay bưng một cái thùng. Giám khảo lại hỏi cái gì. Nàng thưa, mì ống, cái này em thường xuyên kêu điện thoại người ta đưa đến tận nhà! Hết nàng nọ đến nàng kia, cái hàng dài dặc hồi sáng đến trưa đã vơi phân nửa, thế mà người cần tìm vẫn chẳng thấy đâu. Bởi 100% các nàng đều đưa đến toàn “phét phút”, đồ ăn sẵn, hoặc “o đơ” ngoài tiệm! Giám khảo hỏi lớn ra cổng: Bộ con gái bây giờ hết biết nấu ăn rồi sao? Từ phút này, chỉ chấp nhận ai tự tay chế biến! Lập tức đám đông rùng rùng tan biến, chỉ còn trơ lại một nàng, trên tay xách mấy cái bịch ni lông. Tất nhiên nàng được gọi vào. Vừa nếm món ăn được nàng mở ra, mắt Chí Tèo sáng rỡ, môi cháp cháp liên tục, lưỡi liếm tới liếm lui đụng cả chóp mũi: Ta chưa từng được ăn món sơn hào hải vị nào ngon như món này! Tên nó là gì? Có phải chính tay nàng làm không? Nàng nọ gục gặc cái đầu: Món này đúng do tay tui làm, tên nó là cóc ổi dầm! Ba mẹ Chí Tèo từ thềm cao lao xuống, dang tay đón... con dâu vào lòng. Bỗng nàng kia lắc đầu nguầy nguậy: Con hổng lấy anh này đâu, con biết ảnh rồi, ảnh học dưới con 2 lớp ở trường! Con chỉ đi... bán cóc ổi ngang qua, thấy mấy cô kia tệ quá nên vô cho anh này ăn thử. Giờ cô bác cho con xin 10 ngàn tiền cóc ổi ảnh vừa ăn hồi nãy, đặng con đi bán tiếp, chớ... bồ con đang chờ ngoài kia kìa!
Sau lần quê cơ ấy, nghe nói Chí Tèo giờ đây vẫn “văn ôn võ luyện” như xưa. Còn ý định lấy vợ của chàng hổng biết đến bao giờ mới thực hiện được!
Nói về văn, chàng là tác giả của “tuyển tập những bài làm văn... mắc cười nhất lớp”, “tuyển tập những bản kiểm điểm hay nhất khối”; nói về võ, chàng sở hữu những ngón tuyệt luân như phi thân qua tường khi trễ giờ, cúp tiết, bị ba cầm roi rượt, đặc biệt là về khoản võ... lâm truyền kì, chàng nức tiếng trong giang hồ xưa nay! Ấy thế nhưng ba mẹ Chí Tèo lấy làm rầu lòng hết sức, khi đã bước sang tuổi 22, học đến lớp... 10 mà chàng vẫn chưa hề... có bồ! Dù đã đưa chàng đi đủ các bác sĩ chuyên khoa, ai ai cũng kết luận chàng 100%... không có vấn đề gì! Hai đấng sinh thành hối thúc nhiều lần chàng mới thú nhận, kiếp trước... ăn cháo hành nóng quá, bị phỏng lưỡi, nên kiếp này ăn gì cũng hổng thấy ngon, đặc biệt là con gái bây giờ 99% là hổng biết... nấu ăn, 1% còn lại cũng chỉ rành... luộc trứng, trụng mì, nên e rằng cặp bồ, lấy vợ sẽ sớm nảy sinh mâu thuẫn, bởi ngoài những tài văn võ kể trên, nhu cầu ăn uống trong cuộc đời chàng là vô cùng lớn! Ba mẹ Chí Tèo té ngửa, thì ra con mình xưa nay ăn uống hùng hục... như trâu, chớ vị giác hổng có! Bởi vậy phải tổ chức một cuộc thi nấu ăn, đặng qua đó mà chọn ra ý giai nhân nào thể nâng... tô, sửa... máng cho Chí Tèo mai hậu.
Bảng vừa treo lên, thí sinh lập tức ùn ùn đăng kí, đông chẳng khác gì ứng thí “Ai đồ điểm hẹn”! Cuộc thi bắt đầu. Nàng thứ nhất... ục ịch bước vào, trên tay là một cái hộp giấy. Giám khảo hỏi thức ăn gì? Nàng đáp... gà rán mua ngoài tiệm! Thứ này em ăn bao nhiêu cũng không chán xưa nay! Nàng thứ hai tiếp bước, tay bưng một cái thùng. Giám khảo lại hỏi cái gì. Nàng thưa, mì ống, cái này em thường xuyên kêu điện thoại người ta đưa đến tận nhà! Hết nàng nọ đến nàng kia, cái hàng dài dặc hồi sáng đến trưa đã vơi phân nửa, thế mà người cần tìm vẫn chẳng thấy đâu. Bởi 100% các nàng đều đưa đến toàn “phét phút”, đồ ăn sẵn, hoặc “o đơ” ngoài tiệm! Giám khảo hỏi lớn ra cổng: Bộ con gái bây giờ hết biết nấu ăn rồi sao? Từ phút này, chỉ chấp nhận ai tự tay chế biến! Lập tức đám đông rùng rùng tan biến, chỉ còn trơ lại một nàng, trên tay xách mấy cái bịch ni lông. Tất nhiên nàng được gọi vào. Vừa nếm món ăn được nàng mở ra, mắt Chí Tèo sáng rỡ, môi cháp cháp liên tục, lưỡi liếm tới liếm lui đụng cả chóp mũi: Ta chưa từng được ăn món sơn hào hải vị nào ngon như món này! Tên nó là gì? Có phải chính tay nàng làm không? Nàng nọ gục gặc cái đầu: Món này đúng do tay tui làm, tên nó là cóc ổi dầm! Ba mẹ Chí Tèo từ thềm cao lao xuống, dang tay đón... con dâu vào lòng. Bỗng nàng kia lắc đầu nguầy nguậy: Con hổng lấy anh này đâu, con biết ảnh rồi, ảnh học dưới con 2 lớp ở trường! Con chỉ đi... bán cóc ổi ngang qua, thấy mấy cô kia tệ quá nên vô cho anh này ăn thử. Giờ cô bác cho con xin 10 ngàn tiền cóc ổi ảnh vừa ăn hồi nãy, đặng con đi bán tiếp, chớ... bồ con đang chờ ngoài kia kìa!
Sau lần quê cơ ấy, nghe nói Chí Tèo giờ đây vẫn “văn ôn võ luyện” như xưa. Còn ý định lấy vợ của chàng hổng biết đến bao giờ mới thực hiện được!