Tôi đứng lại và nhìn con đường vẫn ngược xuôi. Tôi đứng lại, có khi không vì thời tiết ương ngạnh mà vì chân mình cũng đã mỏi. Dừng lại và hít thở. Tôi sẽ không thấy ái ngại trước cánh cửa hiền lành khép kín.
Mái hiên. Nơi chị lao công phe phẩy nón quạt tan giọt mồ hôi giữa trưa nắng, đường phố tăng nhiệt. Nơi anh sinh viên dừng lại xắn tay áo rồi lại dốc sức đạp xe đến trường. Nơi cô gái ăn sương bã bời son phấn mỗi đêm khuya bước về qua, nhìn cánh cửa đóng và trên cao hắt ra một màu đèn ấm cúng, chợt cúi đầu chậm lại bước chân. Nơi khách xa xúm xít hai ba người nhường nhau một chỗ trú mưa. Nơi cuộc sống chậm lại để ngẫm ngợi và giao cảm.
Vân vân và vân vân…
Cánh cửa vẫn đóng.
Chủ nhà đâu? Anh ta có thể đang rong ruổi đâu đó. Có thể cũng đang trú mưa ở một mái hiên khác trên hành trình của mình? Chắc rằng trong đời, cũng nhiều lần anh ta đã tận hưởng cảm giác trú mưa dưới một hàng hiên nào đó.
Anh ta trở thành một người quá ư mơ mộng dù chẳng ai nhận ra sự mơ mộng ấy, cho đến một ngày kia cánh cửa từ từ mở ra. Khách trú mưa là một… cô gái đẹp.
Kết thúc có hậu của một câu chuyện nhiều viển vông trên có thể có thật trong đời sống hôm nay, cũng có thể là sản phẩm của một trí tưởng tượng tồi. Nhưng hẳn nó làm cho nhiều người nghĩ về mái hiên ngôi nhà của mình.
Mái hiên, sự ứng xử với cả những cái duyên vô tình đến và đi với ngôi nhà trong bối cảnh nhà phố đang thu mình vào những chăm chút bên trong. Chăm chút cho sự đầm ấm, tiện nghi bên trong của nhà mặt tiền hay cửa hiệu mà lại bỏ lơi cái duyên từ những mái hiên làm cho các vỉa hè mặt tiền trở nên xơ cứng cảm xúc. Nó làm cho những hàng phố trở nên lạnh lùng và thiếu sự nối kết với bên ngoài.
Ngôi nhà còn là sự giao cảm, hướng ngoại. Một mái hiên cũng rước về cho chủ nhà những thiện cảm của người khác, có khi là những người ta chẳng bao giờ quen, họ đến và đi hết sức vô tình.
Mái hiên. Nơi chị lao công phe phẩy nón quạt tan giọt mồ hôi giữa trưa nắng, đường phố tăng nhiệt. Nơi anh sinh viên dừng lại xắn tay áo rồi lại dốc sức đạp xe đến trường. Nơi cô gái ăn sương bã bời son phấn mỗi đêm khuya bước về qua, nhìn cánh cửa đóng và trên cao hắt ra một màu đèn ấm cúng, chợt cúi đầu chậm lại bước chân. Nơi khách xa xúm xít hai ba người nhường nhau một chỗ trú mưa. Nơi cuộc sống chậm lại để ngẫm ngợi và giao cảm.
Vân vân và vân vân…
Cánh cửa vẫn đóng.
Chủ nhà đâu? Anh ta có thể đang rong ruổi đâu đó. Có thể cũng đang trú mưa ở một mái hiên khác trên hành trình của mình? Chắc rằng trong đời, cũng nhiều lần anh ta đã tận hưởng cảm giác trú mưa dưới một hàng hiên nào đó.
Anh ta trở thành một người quá ư mơ mộng dù chẳng ai nhận ra sự mơ mộng ấy, cho đến một ngày kia cánh cửa từ từ mở ra. Khách trú mưa là một… cô gái đẹp.
Kết thúc có hậu của một câu chuyện nhiều viển vông trên có thể có thật trong đời sống hôm nay, cũng có thể là sản phẩm của một trí tưởng tượng tồi. Nhưng hẳn nó làm cho nhiều người nghĩ về mái hiên ngôi nhà của mình.
Mái hiên, sự ứng xử với cả những cái duyên vô tình đến và đi với ngôi nhà trong bối cảnh nhà phố đang thu mình vào những chăm chút bên trong. Chăm chút cho sự đầm ấm, tiện nghi bên trong của nhà mặt tiền hay cửa hiệu mà lại bỏ lơi cái duyên từ những mái hiên làm cho các vỉa hè mặt tiền trở nên xơ cứng cảm xúc. Nó làm cho những hàng phố trở nên lạnh lùng và thiếu sự nối kết với bên ngoài.
Ngôi nhà còn là sự giao cảm, hướng ngoại. Một mái hiên cũng rước về cho chủ nhà những thiện cảm của người khác, có khi là những người ta chẳng bao giờ quen, họ đến và đi hết sức vô tình.