Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Chỉ là vô tình mà thôi
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="thuydung271" data-source="post: 67145" data-attributes="member: 40760"><p><img src="https://photos2.hi5.com/0142/130/957/PROGmL130957-02.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p>Sáng sớm...</p><p></p><p>Trời se lạnh , bất giác mở mắt , bật tung cửa sổ , tự pha một cốc cafe thật nóng ...chỉ để nắm thật chặt và hít cái vị nồng đắng của nó</p><p></p><p>Chiếc di động cứ lặng lẽ trong tay ...nếu mình không vô tình mở máy </p><p></p><p>...Gió cứ thổi</p><p></p><p>...Trời cứ lạnh</p><p></p><p>...Lá cứ bay </p><p></p><p>....mà mình vẫn mỉm cười quên đi cái lạnh chớm đông , vài tin nhắn chúc ngủ ngon từ tối qua , mình đọc và thờ ơ coi như không , chẳng buồn nhắn lại , giờ mới thấy sao mình vô tâm đến thế , 1 tin nhắn chỉ mất 3s mà mình còn không đoái hoài , cứ nghĩ chắc ng ta còn gửi nhiều ng , nhưng ít nhất ng ta còn nghĩ tới mình , thế mà mình lại như thế ...Nếu như không vô tình đọc lại , chắc những lời chúc ngọt ngào ấy cũng chỉ thuộc về dĩ vãng , như 1 trong vô vàn chiếc lá kia , chẳng ai để ý...</p><p><img src="https://photos3.hi5.com/0139/788/018/8kYvGa788018-02.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p></p><p></p><p></p><p></p><p>Miên man nghĩ ngợi , về mình , về ng ấy , về một câu nói hôm qua của ng qua đường , ...</p><p></p><p>Tiếng mẹ gọi giục chuẩn bị đi học , có lẽ rất rất lâu rồi , mình mới dậy sớm một cách vô thức như này , hình dáng mẹ vội vã làm bữa sáng , bất giác thấy sống mũi sao cay cay...</p><p></p><p>Mình vô tình nhận ra điều giản dị ấy nhưng mẹ đâu có vô tình hàng ngày vất vả lo cho gia đình từng chút một...Ôm mẹ thật chặt , chỉ biết nói " con yêu mẹ nhất trên đời " , câu nói đơn giản ấy thấm sao hết sự vô tâm của một con người.</p><p></p><p> </p><p></p><p></p><p><img src="https://photos1.hi5.com/0143/543/520/vZv6yP543520-02.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p></p><p></p><p> </p><p></p><p>Bước tự tin xuống phố...</p><p></p><p>Ngày mới tràn đầy hứng khởi , mình kiêu hãnh không mỉm cười mà trong đầu vô lo , trống rỗng.</p><p></p><p>Bước tới ngã tư , di động khẽ rung , lại là số lạ ấy " E mim cuoi di ,xin hay nhin ve phia ben phai , chi can vay thoi " , cảm giác không còn bực bội , không còn khó chịu như mọi lần khi đều đều một ngày 3 tin của một số lạ , dường như mọi hành động của mình đều bị kiểm soát , mình vẫn không cười , tất nhiên , nhưng vẫn nhìn về phía bên phải , đảo mắt 1 vòng dù biết rắng chắc chắn ng ấy chẳng lộ diện ....</p><p></p><p>... Vô tình , mình bắt gặp hình ảnh vài ng phụ nữ bán hàng rong đang cãi nhau để giành chỗ ngồ nơi ngã tư ồn ào , nếu bình thường , mình cũng chỉ quay đi như đó là chuyện hết sức hiển nhiên của những con người "như thế", nhưng hôm nay , sao mình thấy cảm giác lạ lùng thật sự , thấy họ sao đáng trân trọng đến thế , cũng chỉ vì bát cơm manh áo , lo cho nhưng đứa con như mình , mà họ không ngại xô xát , ko ngại nắng gió... Mình không biết mai này mình có đủ nghị lực và tình yêu thương được như họ không?</p><p></p><p><img src="https://photos3.hi5.com/0136/166/182/9Rnrpe166182-02.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p></p><p> </p><p></p><p>Đến cổng trường , một vài khuôn mặt quen thuộc khẽ mỉm cười , thay vì quay ngoắt bước qua , mình khẽ mỉm cười lại , lại nụ cười của họ ấm áp hơn , mình tự hỏi sao việc làm giản đơn ấy bây giờ mình mới làm được? Có khó gì đâu khi bạn gặp một ai đó , mỉm cười với họ , nói một lời chúc nhẹ nhàng hoặc một lời khen chân thành , bạn sẽ thấy khoảng cách giữa người với người rất gần , gần lắm ấy.</p><p></p><p></p><p></p><p><img src="https://photos1.hi5.com/0138/679/364/GmQHtV679364-02.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p></p><p>Một ngày trôi qua , đủ mệt mỏi để mình muốn được thư giãn ngay lập tức ; đủ trải nghiệm để mình nhận ra vô số điều khi sống với con tim biết mở rộng hơn , với đôi tai biết lắng nghe hơn và với đôi mắt biết nhìn ra xa hơn .</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="thuydung271, post: 67145, member: 40760"] [IMG]https://photos2.hi5.com/0142/130/957/PROGmL130957-02.jpg[/IMG] Sáng sớm... Trời se lạnh , bất giác mở mắt , bật tung cửa sổ , tự pha một cốc cafe thật nóng ...chỉ để nắm thật chặt và hít cái vị nồng đắng của nó Chiếc di động cứ lặng lẽ trong tay ...nếu mình không vô tình mở máy ...Gió cứ thổi ...Trời cứ lạnh ...Lá cứ bay ....mà mình vẫn mỉm cười quên đi cái lạnh chớm đông , vài tin nhắn chúc ngủ ngon từ tối qua , mình đọc và thờ ơ coi như không , chẳng buồn nhắn lại , giờ mới thấy sao mình vô tâm đến thế , 1 tin nhắn chỉ mất 3s mà mình còn không đoái hoài , cứ nghĩ chắc ng ta còn gửi nhiều ng , nhưng ít nhất ng ta còn nghĩ tới mình , thế mà mình lại như thế ...Nếu như không vô tình đọc lại , chắc những lời chúc ngọt ngào ấy cũng chỉ thuộc về dĩ vãng , như 1 trong vô vàn chiếc lá kia , chẳng ai để ý... [IMG]https://photos3.hi5.com/0139/788/018/8kYvGa788018-02.jpg[/IMG] Miên man nghĩ ngợi , về mình , về ng ấy , về một câu nói hôm qua của ng qua đường , ... Tiếng mẹ gọi giục chuẩn bị đi học , có lẽ rất rất lâu rồi , mình mới dậy sớm một cách vô thức như này , hình dáng mẹ vội vã làm bữa sáng , bất giác thấy sống mũi sao cay cay... Mình vô tình nhận ra điều giản dị ấy nhưng mẹ đâu có vô tình hàng ngày vất vả lo cho gia đình từng chút một...Ôm mẹ thật chặt , chỉ biết nói " con yêu mẹ nhất trên đời " , câu nói đơn giản ấy thấm sao hết sự vô tâm của một con người. [IMG]https://photos1.hi5.com/0143/543/520/vZv6yP543520-02.jpg[/IMG] Bước tự tin xuống phố... Ngày mới tràn đầy hứng khởi , mình kiêu hãnh không mỉm cười mà trong đầu vô lo , trống rỗng. Bước tới ngã tư , di động khẽ rung , lại là số lạ ấy " E mim cuoi di ,xin hay nhin ve phia ben phai , chi can vay thoi " , cảm giác không còn bực bội , không còn khó chịu như mọi lần khi đều đều một ngày 3 tin của một số lạ , dường như mọi hành động của mình đều bị kiểm soát , mình vẫn không cười , tất nhiên , nhưng vẫn nhìn về phía bên phải , đảo mắt 1 vòng dù biết rắng chắc chắn ng ấy chẳng lộ diện .... ... Vô tình , mình bắt gặp hình ảnh vài ng phụ nữ bán hàng rong đang cãi nhau để giành chỗ ngồ nơi ngã tư ồn ào , nếu bình thường , mình cũng chỉ quay đi như đó là chuyện hết sức hiển nhiên của những con người "như thế", nhưng hôm nay , sao mình thấy cảm giác lạ lùng thật sự , thấy họ sao đáng trân trọng đến thế , cũng chỉ vì bát cơm manh áo , lo cho nhưng đứa con như mình , mà họ không ngại xô xát , ko ngại nắng gió... Mình không biết mai này mình có đủ nghị lực và tình yêu thương được như họ không? [IMG]https://photos3.hi5.com/0136/166/182/9Rnrpe166182-02.jpg[/IMG] Đến cổng trường , một vài khuôn mặt quen thuộc khẽ mỉm cười , thay vì quay ngoắt bước qua , mình khẽ mỉm cười lại , lại nụ cười của họ ấm áp hơn , mình tự hỏi sao việc làm giản đơn ấy bây giờ mình mới làm được? Có khó gì đâu khi bạn gặp một ai đó , mỉm cười với họ , nói một lời chúc nhẹ nhàng hoặc một lời khen chân thành , bạn sẽ thấy khoảng cách giữa người với người rất gần , gần lắm ấy. [IMG]https://photos1.hi5.com/0138/679/364/GmQHtV679364-02.jpg[/IMG] Một ngày trôi qua , đủ mệt mỏi để mình muốn được thư giãn ngay lập tức ; đủ trải nghiệm để mình nhận ra vô số điều khi sống với con tim biết mở rộng hơn , với đôi tai biết lắng nghe hơn và với đôi mắt biết nhìn ra xa hơn . [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Chỉ là vô tình mà thôi
Top