Chỉ là ảo giác..

Chỉ là ảo giác..

Nó không ngờ...người nó trót yêu qua mạng, chính là hắn -người mà nó vừa chia tay cách đây không lâu

Ngoài giờ học trên lớp, nó chẳng được gặp hắn trên mạng lúc nào cả. Hắn nói hắn không có nick chat, cũng không thích online nhiều để "làm chuyện ruồi bu" như nó, chỉ lên chơi games, và lập trình mà thôi. Người đâu mà nhàm chán thế không biết...Đúng, gặp nhau trên lớp đã là đủ, nhưng vỏn vẹn 30 phút vào giờ giải lao, có phải là tất cả không? Chưa kể nhiều lúc nhắn tin mà hắn không đáp lại, qua hôm sau mới bảo là...hết tiền, có chán không chứ!

Một buổi chiều nọ, không có việc gì làm, nó bèn tạo một cái nick mới, rồi đi dạo quanh các blog của bạn bè để...chọc cho vui. Đi một hồi, bắt gặp một cái blog khá ấn tượng, theme là trang giấy học trò kẻ ô trắng, chữ màu đen rất đẹp, nhạc nền cũng hay nữa. Sẵn thấy nick, nó add và nói chuyện chơi...

"Blog anh đẹp quá!"

"Cảm ơn cô bé!"

"Những entry anh viết cũng hay nữa..."

"Ồ, đó là anh sưu tầm từ web thôi..."

"Thì ra là vậy..."

Hai người nói chuyện với nhau thật vui, cách nói chuyện của anh làm nó ngưỡng mộ, cả về quan điểm sống và kiến thức rộng nữa. Sự chững chạc, lạnh lùng nhưng không hời hợt của anh làm nó cảm thấy có chút gì đó xao xuyến...

************

"Hôm qua lại chat chit nữa à. Hôm nay chưa gì đã ngáp ngắn ngáp dài..."

"Kệ người ta!"

"Chiều nay đi ăn kem không?"

"Bận chat rồi!"

"Đi đi mà! Lâu lâu mới có dịp, này, 2 vé xem phim nữa này..."

"Để cuối tuần đi, hén?"

"Cũng được..., nhớ nha..."bà xã", nếu không giận luôn đó!"

"Dám hông? Xí!"

Nó đánh yêu vào vai hắn, rồi hai đứa lại cắm cúi nói chuyện, miệt mài...

*************

"Ngày mai em có bài thuyết trình trên lớp, không biết làm sao nữa...Em chưa làm gì cả..."

"Để anh tìm cho..."

Anh lúc nào cũng ga lăng và tốt bụng như thế. Có lần, nó và hắn giận nhau cả tuần liền, anh an ủi và phân tích, chỉ ra chỗ sai của nó, nhờ vậy, nó chủ động làm hòa và 2 đứa lại vui vẻ...

Và nó cảm thấy trống vắng vô cùng nếu hôm đó thiếu vắng anh...

Nó thích anh mất rồi....

**************

"Bận rồi".

"Sao dạo này bận hoài vậy? Hai vé xem phim hôm bữa cũng đành tặng cho người khác"

"Thông cảm đi mà..."

"Dạo này chúng ta có vẻ xa cách quá! Gần một tuần liền không gặp mặt bx..."

"Tại bận mà! Này, thôi cái trò gọi bx đi nhá! Có chơi Au bao giờ đâu mà cứ như là..."

"Uhm, không gọi nữa thì không gọi nữa..."

**************

"Em hỏi thật anh nhé, anh...có bạn gái chưa..."

"Rồi em à.."

Nó suy sụp, không thể gõ tay lên bàn phím được nữa...Nhưng vẫn cố nhìn vào màn hình...

"Nhưng dạo này cô ấy thất thường quá, anh không hiểu nổi, có vẻ như chuẩn bị tan vỡ....Còn em, bạn trai dạo này thế nào..?"

"À, đó chỉ là bạn bình thường thôi anh ạ! Cũng không có gì đặc biệt. Thôi anh đừng buồn, em thấy anh ít kể về cô ấy cho em nghe, sao anh không chia sẻ với em?"

"Cô ấy có vẻ khá giống tính cách của em. Thích chat. Nhưng...anh không muốn em nhàm chán khi phải để em ngồi nghe anh tâm sự. Để trong lòng còn bình yên hơn là khơi dậy lại nó..."

"....."

***************

"Chia tay đi!"

"Có thể cho một lý do không?"

"Chúng ta xa nhau dần rồi, với lại, em cũng đã thích người khác.."

"Ai?"

"Em quen trên mạng"...

Hắn suy sụp. Mỉm cười gật đầu: "Nếu em muốn thế!". Khi quay lưng bước đi, nó còn nói với theo: "Nếu anh không quá nhàm chán, và biết quan tâm với em nhiều hơn, thì mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ".

"Tất cả đã kết thúc.", nói rồi hắn bỏ đi, không quay đầu lại. Nó cũng cảm thấy nhói nhói. Nó quá ích kỷ chăng? Nhưng nếu cứ tiếp tục thì có lẽ làm cho cả hai bên đều khổ...

***************

"Em gặp mặt anh được không?"

Tim nó đập rộn ràng. Những tiếng lách cách trên bàn phím như reo vui cùng tâm trạng của nó...

"Ở đâu? Khi nào? Sao lại đường đột quá vậy!"

"Anh đang cần người chia sẻ. Anh đau khổ lắm! Nếu không có em an ủi thì có lẽ anh đã...Anh vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều. Anh cần gặp em..."

"Anh gặp em chỉ vì vừa mới chia tay cô ấy xong sao?"

"Không, anh cần người chia sẻ. Và em là người duy nhất có thể làm được điều đó. Ngay bây giờ, tại quán X, anh mặc áo thun trắng, ngồi ở chiếc bàn cuối cùng cạnh dòng sông. Anh sẽ đợi đến khi nào em đến mới thôi".

"Em sẽ đến"

Nó tắt Yahoo. Chải lại đầu tóc, ăn mặc cho thật đẹp. Nó muốn mình hoàn hảo trong mắt anh. Trên đường đi, tim nó đập rộn ràng...

Và rồi cặp mắt nó kiếm tìm chiếc bàn cuối cùng...

Áo thun trắng, nhưng nó chao đảo. Là...hắn!

*******************

Trời! Sao lại thế chứ? Bình tĩnh lại xâu chuỗi các sự việc, nó mới hoảng hồn! Đúng rồi, mình và hắn vừa mới chia tay...Nhưng....hắn đã từng nói là hắn không chat cơ mà, sao lại thế chứ? Thì ra...anh chính là hắn sao? Ảo và thực sao khác xa nhau quá nhiều...Nó đã chia tay hắn để đến với anh - con người ảo của hắn. Sao lại mâu thuẫn thế này! Hạnh phúc trong tầm tay, sao không tận hưởng, lại đi kiếm tìm những điều quá xa vời...Sự thật quá trớ trêu...Hiện tại phũ phàng, nó còn mặt mũi nào để gặp anh - người nó mới vừa chia tay! Bấy lâu nay, sao nó không nhận ra anh là hắn chứ! Và hắn cũng chẳng bao giờ kể cho nó nghe rằng hắn chat, sao bây giờ mọi chuyện lại....

Anh rút điện thoại ra, bấm rất lâu. Nó đứng sững quan sát. Điện thoại nó rung lên. Một dòng tin nhắn dài: "Em à, dù đã chia tay, nhưng anh vẫn còn yêu em nhiều lắm, lâu nay anh quen được một cô bé trên mạng, anh chưa kể cho em nghe vì sợ em lo lắng, ghen tuông vớ vẩn...Hơn nữa, anh giả vờ không biết chat hòng kéo em ra khỏi thế giới ảo, muốn em hạn chế nói chuyện trên mạng hơn, và gặp mặt anh thật nhiều..."

Một giọt nước mắt rơi xuống. Điện thoại nó rung lần nữa: "Nhưng giờ, anh không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ đến vậy. Hiện giờ anh đang hẹn gặp mặt cô ấy, muốn cô ấy chia sẻ nỗi buồn cùng anh, nhưng anh vẫn không nguôi nhớ về em. Nếu còn tình cảm với anh, hãy đến quán X, chiếc bàn cũ...Sẵn tiện anh cũng sẽ khuyên bảo cô bé không nên đắm chìm vào thế giới ảo quá nhiều, để rồi như anh, như em...Anh đợi tin nhắn của em. Yêu em"....

Còn đủ can đảm để đối diện với anh không? Nó tự hỏi mình...

Và rồi nó quay về, trong ánh hoàng hôn tĩnh lặng...

Điện thoại của anh rung lên. Một dòng tin nhắn: "Anh không cần đợi nữa đâu. Em chính là cô bé anh đã quen trên mạng. Chúng ta không thể hàn gắn được nữa, vì đã sứt mẻ quá nhiều. Đừng đợi em"....

Về nhà, nó tháo cài đặt Yahoo!Messenger...

Từ đó trở đi, không thấy nó online nữa..
 
Cảm ơn Ku Ỉn nhiều nhé, bài viết rất hay:). Hi vọng lịch sử của câu chuyện đó sẽ không lặp lại bởi 1 ai đó, trong chúng ta.
 
Cái nội dung Hắn nhắn tin cho nó - mình thấy ko được logic lắm. Và đoạn kết là đánh vào sự cảm thông của người đọc. Nói tóm lại là từ đầu thấy hay và cuốn hút với 1 nội dung truyện ngắn về để tài tình yêu. Đoạn cuối và kết thì không ổn.
 
Bài viết nay rất hay .Nhưng mà bài viết này rất là vô lí ...
Mạng là nội tâm
Đời sống thật là ngoại tâm
Lên mạng nhìu thì là nội tâm được thể hiện nhiều
Ít lên mạng thì ngoại tâm nhiều hơn
mà tình cảm thật thì có xu hướng nội tâm nhiều hơn
Do vậy tình cảm dễ nảy sinh trên mạng hơn đời thật rất nhiều
Để cân bằng được mọi thứ nên cân bằng các điều này , vì cân bằng rất tốt cho sức khỏe
Đó là ý nghĩ nội tâm của mình
Còn ý nghĩ ngoại tâm của mình thì dĩ nhiên ko thể hiện ở đây được =))
 
Bài viết nay rất hay .Nhưng mà bài viết này rất là vô lí ...
Mạng là nội tâm
Đời sống thật là ngoại tâm
Lên mạng nhìu thì là nội tâm được thể hiện nhiều
Ít lên mạng thì ngoại tâm nhiều hơn
mà tình cảm thật thì có xu hướng nội tâm nhiều hơn
Do vậy tình cảm dễ nảy sinh trên mạng hơn đời thật rất nhiều
Để cân bằng được mọi thứ nên cân bằng các điều này , vì cân bằng rất tốt cho sức khỏe
Đó là ý nghĩ nội tâm của mình
Còn ý nghĩ ngoại tâm của mình thì dĩ nhiên ko thể hiện ở đây được =))

Có thật đâý :|
Không vô lý đâu anh
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top