Họ và tên:Ngô Thị Khánh Hương
Tuổi: 22
Nghề nghiệp: Sinh viên
Có lẽ lời bài bát này đã quá quen thuộc với nhiều người và quen thuộc với gia đình tôi, với tôi.
Nhà tôi ở thôn quê, bán đĩa với đôi ba rổ băng đĩa chứ không nhiều, quanh năm cũng bán lai rai nhưng độ cuối năm là bán chạy lắm. Năm nào cũng thế, cứ 20 tháng chạp, thấy ngoài đường xe cộ đã chạy tấp nập là tôi bắt đầu phụ ba má ba dọn băng đĩa ra trước sân bán, trải luôn cái không khí tết của nhà tôi ra tới nhà bên kia lề đường. Tất nhiên là phải nhờ đến cái dàn âm thanh thử đĩa rồi. Và...
lại cất lên. Cái bài hát tôi mở đầu tiên, cái bài hát mà tôi rất thích, không biết đã thích từ độ xuân nào chỉ nhớ là từ lúc còn nghe ca sĩ Duy Khánh hát, mà mỗi lần nghe... tôi cảm thấy da diết quá, thấy yêu thương quá! Đang mùi mẫn, Anh Tự đi uống cà phê ngang qua nói:
- Sáng mở nhạc dzui dzui nghe chớ răng mở bài buồn rứa Bủm!.
Tôi cười nói lại với anh:
- Phải đợi mọi người trong nhà dzề đủ hết rồi mới dzui được chớ anh Tự.
Bán đĩa, chờ nội,... bữa nay nội tôi không đi chợ, vậy là nhất định ngày mai nội đi rồi. Đúng y thế, gần trưa mai nội tôi ghé, tôi đem cái đĩa bài chòi ra cho nội, nội cười tươi thiệt tươi, khuôn mặt đầy nếp nhăn và nước da đồi mồi của nội rạng ngời, tôi nhìn nội, tôi vui lắm, tôi thương nội quá!...Thương nội tôi bao nhiêu, tôi càng thương ngoại tôi nhiều hơn nữa...
Ngoại tôi không bao giờ hỏi tôi đĩa cải lương hay bài chòi như nội, bởi nhà ngoại đâu có đầu đĩa, tivi gì để coi đâu. Ngoại tôi trẻ hơn nội tôi nhưng yếu hơn nội tôi, nhiều lần tôi cũng nói ngoại sắm tivi, đầu đĩa để nghe cho vui nhà vui cửa mà ngoại nói mắt ngoại mờ rồi, có xem được nhiêu đâu, mua chi cho tốn. Hồi nào ngoại buồn thì qua nhà bà Bốn hay nhà ông Mỹ kế bên, đông người coi xíu cho dzui thôi, ngoại một mực không chịu sắm. Và bây giờ, tôi có muốn hỏi, muốn sắm cho ngoại cũng không được rồi, ngoại mãi xa tôi, xa gia đình tôi vào cái ngày 27 âm năm ngoái, cái ngày mà như thường lệ không khí tết tràn ngập muôn nơi. Thế nhưng tôi đã chả thấy tết đâu cả ngay khi giao thừa tới, tôi cũng chẳng thấy mùa xuân từ lúc cách đó 2 năm má từ bệnh viện về cầm trên tay tờ giấy bệnh ung thư gan của ngoại. Và những mùa xuân sau, tôi thấy như không còn nguyên vẹn,...
Tuổi: 22
Nghề nghiệp: Sinh viên
Chỉ bên gia đình là mùa xuân thôi!...
"Con biết bây giờ mẹ chờ tin con. Khi thấy mai đào nở vàng bên nương....."
Có lẽ lời bài bát này đã quá quen thuộc với nhiều người và quen thuộc với gia đình tôi, với tôi.
Nhà tôi ở thôn quê, bán đĩa với đôi ba rổ băng đĩa chứ không nhiều, quanh năm cũng bán lai rai nhưng độ cuối năm là bán chạy lắm. Năm nào cũng thế, cứ 20 tháng chạp, thấy ngoài đường xe cộ đã chạy tấp nập là tôi bắt đầu phụ ba má ba dọn băng đĩa ra trước sân bán, trải luôn cái không khí tết của nhà tôi ra tới nhà bên kia lề đường. Tất nhiên là phải nhờ đến cái dàn âm thanh thử đĩa rồi. Và...
"Con biết bây chừ mẹ chờ tin con.
Khi thấy mai đào nở vàng bên nương....."
Khi thấy mai đào nở vàng bên nương....."
lại cất lên. Cái bài hát tôi mở đầu tiên, cái bài hát mà tôi rất thích, không biết đã thích từ độ xuân nào chỉ nhớ là từ lúc còn nghe ca sĩ Duy Khánh hát, mà mỗi lần nghe... tôi cảm thấy da diết quá, thấy yêu thương quá! Đang mùi mẫn, Anh Tự đi uống cà phê ngang qua nói:
- Sáng mở nhạc dzui dzui nghe chớ răng mở bài buồn rứa Bủm!.
Tôi cười nói lại với anh:
- Phải đợi mọi người trong nhà dzề đủ hết rồi mới dzui được chớ anh Tự.
"Nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơi
Bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng
Trông bánh chưng ngồi chờ sáng
Đỏ hây hây những đôi má đào..."
Tôi nhanh tay xếp đĩa thành từng loại rõ ràng, làm quen, nhanh nhưng tôi nhớ mặt đĩa lắm, ai hỏi đĩa gì là tôi biết để còn nói người ta chờ. Thanh niên thì nhiều người hỏi nhạc sôi động, nhạc sàn, nhạc phim. Mấy cô chú trung niên thì thường hỏi nhạc xuân, xuân trữ tình có, xuân sôi động có, cũng nhiều người hỏi đĩa hài mà nhiều nhất là hài của chú Hoài Linh. Mấy em nhỏ, ba mẹ dắt theo, bé trai thì đòi một siêu nhân, hai siêu nhân, mấy bé gái thường thích nhạc bé Xuân Mai,...Còn các cụ già, không đợi con mua về, các cụ ra tận nơi mua luôn cho đúng ý mình, các cụ thường hỏi cải lương, tân cổ,... cùng nhạc "xuân hay hay" nói chung. Tôi lựa rồi thử tất tần tật cho các cụ, có cái đĩa bài chòi phố cổ Hội An, tôi mừng quýnh cất riêng cho nội tôi, nội tôi thích bài chòi lắm ,nội cứ hỏi tôi hoài...Bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng
Trông bánh chưng ngồi chờ sáng
Đỏ hây hây những đôi má đào..."
Bán đĩa, chờ nội,... bữa nay nội tôi không đi chợ, vậy là nhất định ngày mai nội đi rồi. Đúng y thế, gần trưa mai nội tôi ghé, tôi đem cái đĩa bài chòi ra cho nội, nội cười tươi thiệt tươi, khuôn mặt đầy nếp nhăn và nước da đồi mồi của nội rạng ngời, tôi nhìn nội, tôi vui lắm, tôi thương nội quá!...Thương nội tôi bao nhiêu, tôi càng thương ngoại tôi nhiều hơn nữa...
Ngoại tôi không bao giờ hỏi tôi đĩa cải lương hay bài chòi như nội, bởi nhà ngoại đâu có đầu đĩa, tivi gì để coi đâu. Ngoại tôi trẻ hơn nội tôi nhưng yếu hơn nội tôi, nhiều lần tôi cũng nói ngoại sắm tivi, đầu đĩa để nghe cho vui nhà vui cửa mà ngoại nói mắt ngoại mờ rồi, có xem được nhiêu đâu, mua chi cho tốn. Hồi nào ngoại buồn thì qua nhà bà Bốn hay nhà ông Mỹ kế bên, đông người coi xíu cho dzui thôi, ngoại một mực không chịu sắm. Và bây giờ, tôi có muốn hỏi, muốn sắm cho ngoại cũng không được rồi, ngoại mãi xa tôi, xa gia đình tôi vào cái ngày 27 âm năm ngoái, cái ngày mà như thường lệ không khí tết tràn ngập muôn nơi. Thế nhưng tôi đã chả thấy tết đâu cả ngay khi giao thừa tới, tôi cũng chẳng thấy mùa xuân từ lúc cách đó 2 năm má từ bệnh viện về cầm trên tay tờ giấy bệnh ung thư gan của ngoại. Và những mùa xuân sau, tôi thấy như không còn nguyên vẹn,...
"Chỉ bên mẹ là mùa xuân thôi!..."
Tôi lại mở bài hát ấy... Tôi thấm thía...Chỉ bên gia đình là mùa xuân thôi! Bên những người thân yêu nhất là mùa xuân thôi!!! Gia đình nhỏ, gia đình lớn, gia đình SOS, đại gia đình Việt Nam thân yêu…
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: