Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
DIỄN ĐÀN GIÁO DỤC
Xã hội học tập
Chàng trai tật nguyền và 800 bài thơ đời
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="benoinhieu_kg" data-source="post: 40681" data-attributes="member: 10518"><p><span style="font-family: 'Arial'"><strong>Những câu thơ là tiếng lòng của em Nguyễn Hữu Thịnh ở thôn Mậu Duyệt (xã Cẩm Hưng, huyện Cẩm Giàng, Hải Dương) - sinh ra sau chiến tranh nhưng phải gánh chịu nỗi đau, di chứng chất độc da cam/dioxin.</strong></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><strong></strong></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'">Không chịu khuất phục trước số phận nghiệt ngã, chỉ còn một cánh tay phải nhưng với Thịnh, “thơ là đời em - thơ là những gì em có”, chỉ có những vần thơ mới giúp cho những ước mơ của em trở thành hiện thực.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><strong>Sống có ích</strong></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><img src="https://nghilucsong.net/modules/news/uploads/news_images/06_2010/baitho1.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"></span> </p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em><p style="text-align: center">“Thơ là đời em - thơ là những gì em có”. Ảnh: T.G</p><p></em></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'">Năm 1981 cậu bé Nguyễn Hữu Thịnh cất tiếng khóc chào đời, hay ăn chóng lớn, lành lặn. Đến tuổi đi học, Thịnh cắp sách tới trường như bạn bè, thế nhưng đến năm học lớp 2, Thịnh bắt đầu có dấu hiệu của bệnh tật. Toàn bộ cơ xương của em bị biến dạng, chân tay teo đi, co quắp, các đốt sống lưng bị gập, co cơ mặt khiến khả năng giao tiếp của Thịnh rất khó khăn... Từ đó, bệnh của em ngày càng trở nên trầm trọng hơn. Hàng xóm nhìn Thịnh và ái ngại cho gia đình. Ông Nguyễn Xuân Luật, bố của Thịnh chỉ biết đau xót nhìn con khi chất độc kia không những hành hạ ông mà còn gây đau khổ cho con. Từng chiến đấu trong chiến trường Tây Nam Bộ (1973 – 1976), nơi mà quân đội Mỹ đã rải hàng ngàn galông (1 galông = 3,785 lít) chất diệt cỏ. Chiến đấu trong môi trường nhiễm chất độc dioxin nặng, phần nào cơ thể ông Luật cũng bị phơi nhiễm nên thỉnh thoảng chúng lại hành hạ ông.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Những tưởng hạnh phúc tràn đầy khi đứa con lớn lên, nhưng không ngờ đó là lúc cuộc đời ông đau khổ và tuyệt vọng nhất. Ông Luật đưa con chữa chạy từ bệnh viện này sang bệnh viện khác, uống hết thuốc Tây rồi thuốc Bắc, thuốc Nam mà bệnh tình của Thịnh không thuyên giảm.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Thịnh sống trong cô độc, thiệt thòi cả về vật chất lần tinh thần. Không chịu khuất phục trước số phận nghiệt ngã, em tìm mọi cách để cử động được cánh tay phải. “Mỗi ngày em nhích cánh tay từng tí một. Rồi những lúc đau quá không cử động được, em tự nhủ rằng phải làm cho mọi người biết mình không phải là kẻ bỏ đi”, Thịnh chia sẻ.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Gian nan hơn là lúc Thịnh tập nói, tập phát âm lại như trẻ lên ba vậy. Mỗi ngày em tự tập đọc một từ, rồi dần dà em cũng đọc được sách, nói mọi người hiểu. Bàn tay Thịnh ấm áp, như ngọn lửa đang cháy rực trong tâm khảm, đốt cháy bao hi vọng cuộc đời vào những vần thơ.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tố chất thơ văn của Thịnh được bộc lộ từ nhỏ, qua những câu chuyện, lời ca cổ của ông nội, giúp em có cái nhìn cảm quan hơn về cuộc sống, ấp ủ những ước mơ để đời. Thơ đến với Thịnh thật tình cờ, “chỉ nằm một chỗ, chán nản... em viết nỗi lòng của mình lên trang giấy rồi thành thơ lúc nào không hay”. Giờ đây đối với Thịnh, “thơ là đời em – thơ là những gì em có”.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><strong></strong></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><strong>Những vần thơ nâng cánh ước mơ</strong></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><img src="https://nghilucsong.net/modules/news/uploads/news_images/06_2010/baitho2.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em><p style="text-align: center">Bài “Viết gửi Người xa” qua nét bút của Thịnh.</p><p></em></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"> “Ngày 20/11 năm vừa rồi, tôi có nhận được một món quà nhỏ qua một cậu học trò. Đó là 2 tập thơ “Trái tim cô độc” và “Một khúc ca, một cuộc đời” của em Nguyễn Hữu Thịnh gửi tặng với hơn 200 bài thơ. Tôi trao đổi thơ của Thịnh cùng các đồng nghiệp, nhận thấy thơ em có chiều sâu xúc cảm, nỗi niềm và ý chí vươn lên trong cuộc sống”.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span> <p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Arial'"></span></p> <p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Thầy <strong>Lưu Văn Quỳnh </strong></em></span></p> <p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Arial'"><em> (giáo viên Văn Trường THPT Cẩm Giàng)</em></span> </p><p> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'">Thơ của Thịnh là những xúc cảm cuộc sống, mỗi bài thơ là một tiếng lòng - tiếng nói của con tim viết lên khúc ca một cuộc đời. Năm 1997, thôn Mậu Duyệt mở hội làng, thông báo những ai biết làm thơ ra sân đình để giao lưu cùng mọi người. Các cụ bô lão trong làng không khỏi ngạc nhiên khi những vần thơ bay bổng được ngân lên bởi một cậu bé tật nguyền. Hơn thế nữa, hiểu và cảm phục nghị lực phi thường của Thịnh, người dân nơi đây coi em như một hình mẫu về nghị lực vượt khó.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tủ sách của Thịnh có hàng chục cuốn sách thơ văn của các nhà thơ lớn như Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Tế Hanh, Lưu Quang Vũ... hay “Tinh hoa thơ mới bình phẩm và suy ngẫm”, “Tục ngữ và ca dao Việt Nam”...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cuộc sống của Thịnh chỉ quanh quẩn trong căn phòng nhỏ với chiếc máy tính nối mạng cùng những câu chuyện của mọi người trong gia đình, rồi một ngày em biết tới nhà thơ Đỗ Trọng Khơi (người Thái Bình), người có hoàn cảnh giống em, dù liệt đôi chân nhưng trong anh luôn có một hồn thơ bay bổng và ca vang. Vậy là Thịnh viết nên những câu thơ:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>“Nghị lực Người: ôi phép màu </em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>kì diệu</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>cho tôi ước vọng những chân trời</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>...</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Hai mươi năm Tôi ngồi thức thao</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>nay bình minh tên Người toả sáng</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>sáng tâm hồn… khổ đau dĩ vãng </em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Ôi! Người là tấm gương </em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>chiếu đời Tôi”.</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>(Người là tấm gương - </em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Kính tặng chú <strong>Đỗ Trọng Khơi</strong>)</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Hay những phút xao lòng...</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>“Bấy lâu gần xóm chẳng sang chơi</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Khóm trúc bây giờ chắc lớn rồi</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Cô bé nhà bên đã bao tuổi</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Trách mình phận bạc </em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>chẳng sang chơi”. </em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>(<strong>Hàng xóm</strong> – 15/10/1997) </em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>...và trở lại cuộc sống thực tại:</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>“Có một ngày nào đó</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Tôi hoà vào dòng đời</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Một người như mọi người</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Giữa đời thường bình dị” </em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>(<strong>Những ước</strong> – 03/12/2004)</em></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"> Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi qua, nào ngờ số phận đã đem thơ tới cho Thịnh, muốn Thịnh làm thơ để sống có ích cho đời. Qua hơn 20 năm tranh đấu với bệnh tật, Hữu Thịnh đã sáng tác gần 800 bài thơ lưu trong 7 tập thơ. Thơ của Thịnh là những xúc cảm của cuộc sống, “em làm thơ theo cảm xúc, chẳng theo chủ đề nào hết, buồn em cũng làm thơ, vui em cũng vui với thơ. Có khi 3-4 ngày em mới sáng tác được vài câu nhưng có lúc cảm xúc chợt tới là em viết - viết tới khi nào không viết được nữa em mới nghỉ”.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tuy còn gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, gia đình cũng cố gom góp mua cho Thịnh dàn máy vi tính để em tìm kiếm thông tin, có thêm nhiều kiến thức bổ ích. Sau khi mày mò và làm bạn với chiếc máy tính, em thấy thao tác trên máy đỡ mệt hơn khi viết tay, có nhiều bạn biết tới thơ của Thịnh hơn qua những trang web, một số tờ báo... Đọc thơ của Thịnh, đã có hàng trăm độc giả gửi thư tới động viên, tâm sự và đóng góp ý kiến về thơ của em.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Chia tay Thịnh trong cơn mưa chiều, băng qua cánh đồng trên những con đường ngoằn ngoèo, chúng tôi không sao quên được đôi mắt sáng trong khi Thịnh tiễn chúng tôi ra về. Tôi đọc được trong đôi mắt ấy một nghị lực phi thường và một niềm đam mê mãnh liệt.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>“Đã mang lấy kiếp con người </em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Phải vượt lên giữa cuộc đời </em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>bão giông…”</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>(<strong>Nguyễn Hữu Thịnh </strong>) </em></span> </p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"> </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"> </span><p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Arial'">Nguồn Tin: Gia đình</span></p> <p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Arial'"></span> </p></blockquote><p></p>
[QUOTE="benoinhieu_kg, post: 40681, member: 10518"] [FONT=Arial][B]Những câu thơ là tiếng lòng của em Nguyễn Hữu Thịnh ở thôn Mậu Duyệt (xã Cẩm Hưng, huyện Cẩm Giàng, Hải Dương) - sinh ra sau chiến tranh nhưng phải gánh chịu nỗi đau, di chứng chất độc da cam/dioxin. [/B] Không chịu khuất phục trước số phận nghiệt ngã, chỉ còn một cánh tay phải nhưng với Thịnh, “thơ là đời em - thơ là những gì em có”, chỉ có những vần thơ mới giúp cho những ước mơ của em trở thành hiện thực. [B]Sống có ích[/B] [/FONT] [CENTER][FONT=Arial][IMG]https://nghilucsong.net/modules/news/uploads/news_images/06_2010/baitho1.jpg[/IMG] [/FONT] [/CENTER] [FONT=Arial][I][CENTER]“Thơ là đời em - thơ là những gì em có”. Ảnh: T.G[/CENTER] [/I][/FONT] [FONT=Arial] Năm 1981 cậu bé Nguyễn Hữu Thịnh cất tiếng khóc chào đời, hay ăn chóng lớn, lành lặn. Đến tuổi đi học, Thịnh cắp sách tới trường như bạn bè, thế nhưng đến năm học lớp 2, Thịnh bắt đầu có dấu hiệu của bệnh tật. Toàn bộ cơ xương của em bị biến dạng, chân tay teo đi, co quắp, các đốt sống lưng bị gập, co cơ mặt khiến khả năng giao tiếp của Thịnh rất khó khăn... Từ đó, bệnh của em ngày càng trở nên trầm trọng hơn. Hàng xóm nhìn Thịnh và ái ngại cho gia đình. Ông Nguyễn Xuân Luật, bố của Thịnh chỉ biết đau xót nhìn con khi chất độc kia không những hành hạ ông mà còn gây đau khổ cho con. Từng chiến đấu trong chiến trường Tây Nam Bộ (1973 – 1976), nơi mà quân đội Mỹ đã rải hàng ngàn galông (1 galông = 3,785 lít) chất diệt cỏ. Chiến đấu trong môi trường nhiễm chất độc dioxin nặng, phần nào cơ thể ông Luật cũng bị phơi nhiễm nên thỉnh thoảng chúng lại hành hạ ông.[/FONT] [FONT=Arial] Những tưởng hạnh phúc tràn đầy khi đứa con lớn lên, nhưng không ngờ đó là lúc cuộc đời ông đau khổ và tuyệt vọng nhất. Ông Luật đưa con chữa chạy từ bệnh viện này sang bệnh viện khác, uống hết thuốc Tây rồi thuốc Bắc, thuốc Nam mà bệnh tình của Thịnh không thuyên giảm.[/FONT] [FONT=Arial] Thịnh sống trong cô độc, thiệt thòi cả về vật chất lần tinh thần. Không chịu khuất phục trước số phận nghiệt ngã, em tìm mọi cách để cử động được cánh tay phải. “Mỗi ngày em nhích cánh tay từng tí một. Rồi những lúc đau quá không cử động được, em tự nhủ rằng phải làm cho mọi người biết mình không phải là kẻ bỏ đi”, Thịnh chia sẻ.[/FONT] [FONT=Arial] Gian nan hơn là lúc Thịnh tập nói, tập phát âm lại như trẻ lên ba vậy. Mỗi ngày em tự tập đọc một từ, rồi dần dà em cũng đọc được sách, nói mọi người hiểu. Bàn tay Thịnh ấm áp, như ngọn lửa đang cháy rực trong tâm khảm, đốt cháy bao hi vọng cuộc đời vào những vần thơ.[/FONT] [FONT=Arial] Tố chất thơ văn của Thịnh được bộc lộ từ nhỏ, qua những câu chuyện, lời ca cổ của ông nội, giúp em có cái nhìn cảm quan hơn về cuộc sống, ấp ủ những ước mơ để đời. Thơ đến với Thịnh thật tình cờ, “chỉ nằm một chỗ, chán nản... em viết nỗi lòng của mình lên trang giấy rồi thành thơ lúc nào không hay”. Giờ đây đối với Thịnh, “thơ là đời em – thơ là những gì em có”.[/FONT] [FONT=Arial] [B] Những vần thơ nâng cánh ước mơ[/B][/FONT] [FONT=Arial] [/FONT] [CENTER][FONT=Arial][IMG]https://nghilucsong.net/modules/news/uploads/news_images/06_2010/baitho2.jpg[/IMG] [/FONT][/CENTER] [FONT=Arial] [I][CENTER]Bài “Viết gửi Người xa” qua nét bút của Thịnh.[/CENTER] [/I][/FONT] [FONT=Arial] “Ngày 20/11 năm vừa rồi, tôi có nhận được một món quà nhỏ qua một cậu học trò. Đó là 2 tập thơ “Trái tim cô độc” và “Một khúc ca, một cuộc đời” của em Nguyễn Hữu Thịnh gửi tặng với hơn 200 bài thơ. Tôi trao đổi thơ của Thịnh cùng các đồng nghiệp, nhận thấy thơ em có chiều sâu xúc cảm, nỗi niềm và ý chí vươn lên trong cuộc sống”.[/FONT] [FONT=Arial] [/FONT] [RIGHT][FONT=Arial] [I]Thầy [B]Lưu Văn Quỳnh [/B] (giáo viên Văn Trường THPT Cẩm Giàng)[/I][/FONT] [/RIGHT] [FONT=Arial] Thơ của Thịnh là những xúc cảm cuộc sống, mỗi bài thơ là một tiếng lòng - tiếng nói của con tim viết lên khúc ca một cuộc đời. Năm 1997, thôn Mậu Duyệt mở hội làng, thông báo những ai biết làm thơ ra sân đình để giao lưu cùng mọi người. Các cụ bô lão trong làng không khỏi ngạc nhiên khi những vần thơ bay bổng được ngân lên bởi một cậu bé tật nguyền. Hơn thế nữa, hiểu và cảm phục nghị lực phi thường của Thịnh, người dân nơi đây coi em như một hình mẫu về nghị lực vượt khó. Tủ sách của Thịnh có hàng chục cuốn sách thơ văn của các nhà thơ lớn như Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Tế Hanh, Lưu Quang Vũ... hay “Tinh hoa thơ mới bình phẩm và suy ngẫm”, “Tục ngữ và ca dao Việt Nam”...[/FONT] [FONT=Arial] Cuộc sống của Thịnh chỉ quanh quẩn trong căn phòng nhỏ với chiếc máy tính nối mạng cùng những câu chuyện của mọi người trong gia đình, rồi một ngày em biết tới nhà thơ Đỗ Trọng Khơi (người Thái Bình), người có hoàn cảnh giống em, dù liệt đôi chân nhưng trong anh luôn có một hồn thơ bay bổng và ca vang. Vậy là Thịnh viết nên những câu thơ:[/FONT] [FONT=Arial] [/FONT] [CENTER][FONT=Arial][I]“Nghị lực Người: ôi phép màu kì diệu cho tôi ước vọng những chân trời ... Hai mươi năm Tôi ngồi thức thao nay bình minh tên Người toả sáng sáng tâm hồn… khổ đau dĩ vãng Ôi! Người là tấm gương chiếu đời Tôi”. (Người là tấm gương - Kính tặng chú [B]Đỗ Trọng Khơi[/B])[/I][/FONT][/CENTER] [CENTER][FONT=Arial][I]Hay những phút xao lòng... “Bấy lâu gần xóm chẳng sang chơi Khóm trúc bây giờ chắc lớn rồi Cô bé nhà bên đã bao tuổi Trách mình phận bạc chẳng sang chơi”. ([B]Hàng xóm[/B] – 15/10/1997) [/I][/FONT][/CENTER] [CENTER][FONT=Arial][I]...và trở lại cuộc sống thực tại: “Có một ngày nào đó Tôi hoà vào dòng đời Một người như mọi người Giữa đời thường bình dị” ([B]Những ước[/B] – 03/12/2004)[/I][/FONT][/CENTER] [FONT=Arial] Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi qua, nào ngờ số phận đã đem thơ tới cho Thịnh, muốn Thịnh làm thơ để sống có ích cho đời. Qua hơn 20 năm tranh đấu với bệnh tật, Hữu Thịnh đã sáng tác gần 800 bài thơ lưu trong 7 tập thơ. Thơ của Thịnh là những xúc cảm của cuộc sống, “em làm thơ theo cảm xúc, chẳng theo chủ đề nào hết, buồn em cũng làm thơ, vui em cũng vui với thơ. Có khi 3-4 ngày em mới sáng tác được vài câu nhưng có lúc cảm xúc chợt tới là em viết - viết tới khi nào không viết được nữa em mới nghỉ”. Tuy còn gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, gia đình cũng cố gom góp mua cho Thịnh dàn máy vi tính để em tìm kiếm thông tin, có thêm nhiều kiến thức bổ ích. Sau khi mày mò và làm bạn với chiếc máy tính, em thấy thao tác trên máy đỡ mệt hơn khi viết tay, có nhiều bạn biết tới thơ của Thịnh hơn qua những trang web, một số tờ báo... Đọc thơ của Thịnh, đã có hàng trăm độc giả gửi thư tới động viên, tâm sự và đóng góp ý kiến về thơ của em.[/FONT] [FONT=Arial] Chia tay Thịnh trong cơn mưa chiều, băng qua cánh đồng trên những con đường ngoằn ngoèo, chúng tôi không sao quên được đôi mắt sáng trong khi Thịnh tiễn chúng tôi ra về. Tôi đọc được trong đôi mắt ấy một nghị lực phi thường và một niềm đam mê mãnh liệt.[/FONT] [FONT=Arial] [/FONT] [CENTER][FONT=Arial] [I]“Đã mang lấy kiếp con người Phải vượt lên giữa cuộc đời bão giông…” ([B]Nguyễn Hữu Thịnh [/B]) [/I][/FONT] [/CENTER] [FONT=Arial] [/FONT][RIGHT][FONT=Arial]Nguồn Tin: Gia đình [/FONT] [/RIGHT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
DIỄN ĐÀN GIÁO DỤC
Xã hội học tập
Chàng trai tật nguyền và 800 bài thơ đời
Top