Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Chẳng bao giờ cậu hiểu tớ đâu…
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 24423" data-attributes="member: 1321"><p><strong>Khoảng trời riêng</strong></p><p></p><p>Cậu từng hỏi rằng khoảng trời riêng của tớ có bao giờ cậu có thể ở đó được không? </p><p>Tớ suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi của cậu vì tớ chưa từng nghĩ về khoảng trời riêng của mình cả. Và tớ chợt nghĩ, khoảng trời riêng của tớ có thể là... </p><p></p><p></p><p></p><p style="text-align: center"><img src="https://www.muctim.com.vn/article/media/2010/4-15/36964//rieng.jpga.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p> <p style="text-align: center"></p> <p style="text-align: center"></p><p> </p><p><em>Sự cô độc</em>. Tớ nhớ, khi tớ 3 hay 4 tuổi gì đó, tớ bị ngã từ cầu thang xuống đất. Tớ đau lắm, tớ muốn khóc rồi tớ nhận ra rằng lúc đó rất tối và không có bất kì ai xung quanh cả. Và tớ ngồi đó cho đến khi tớ đã hết đau và bắt đầu đi ra ngoài. Và từ đó, tớ bắt đầu ít khóc, khả năng chịu đựng nỗi đau của tớ tăng lên. Vì sao cậu biết không? Theo tớ biết thì đứa trẻ khóc vì muốn sự chú ý của mọi người xung quanh hướng tới mình để tìm sự quan tâm, dỗ dành. Còn tớ, lúc đó tớ đã nhận ra rằng nếu mình có khóc to đến khàn cả giọng thì cũng chẳng có ai chạy tới cả. Từ đó tớ chọn cách sống im lặng. Im lặng để chịu đựng tất cả. </p><p> </p><p>Không ai bên cạnh tớ để hướng dẫn. Đó là khi tớ phải tự đi học trong ngày khai giảng đầu tiên trong đời. Tớ không được học mẫu giáo như các bạn khác, vì vậy, đến trường với tớ là một cái gì đó rất lạ lẫm. Nhưng tớ lại phải đi một mình. Cậu không biết rằng cảm giác thấy bạn bè xung quanh đều có người đưa tới trường đã khiến tớ buồn thế nào đâu. Từ đó, trong tớ có 1 trận chiến xảy ra. Đó là suy nghĩ rằng mình thật mạnh mẽ khi mình có thể một mình làm được những điều mà những đứa trẻ khác không thể. Đó cũng là suy nghĩ tại sao mình không như những đứa trẻ khác, được người thân nắm tay hứơng dẫn cho mình những bước đi đầu tiên. </p><p> </p><p> </p><p><em>Nỗi sợ hãi</em>. Cậu biết không, nhìn bề ngoài tớ có vẻ mạnh mẽ nhưng thật ra tớ là con bé rất nhát. Thậm chí khi tớ học lớp 4, tất cả bạn bè tớ đều biết đi xe đạp nhưng tớ thì vẫn đi bộ đến trường. Tớ nge mọi người xung quanh bảo muốn đi xe đạp thì phải té ngã vài lần, sau đó sẽ tự khắc biết đi thôi. Lí do thứ hai là nhà tớ không có xe đạp nhỏ như của bạn tớ để mà tớ tập, vì thế cứ mỗi lần nhìn chiếc xe đạp to của nhà tớ là bao nhiêu quyết tâm của tớ đều bay biến hết. Và rồi, một lần, tớ lấy hết can đảm dắt chiếc xe đạp to ở nhà ra dốc ruộng để tập. Mọi việc tệ hơn tớ nghĩ, cả xe và tớ đều ngã lăn quay dưới ruộng, ướt nhẹp. Nhưng cũng từ đó, tớ biết đi xe đạp. </p><p> </p><p>Với tình yêu, tớ có thể làm mọi thứ. Đến bây giờ, công việc vĩ đại nhất mà tớ đã từng làm đó là chăm sóc những chú chó con, mèo con mất mẹ. Cậu sẽ không tưởng tượng được 2 bé mèo con và 9 bé chó con nhà tớ tội nghiệp như thế nào khi chỉ mới vừa 2 ngày tuổi đã bị mất mẹ đâu. Chúng chỉ có bé tí, vậy mà… Và tớ đã dẫn chúng nó đi khắp những nhà có chó, mèo mới đẻ để “xin bú nhờ” thế nhưng không “bà mẹ” chó hay mèo nào cho chúng ở chung với con của mình cả. Thế là tớ phải về nhà, lót ổ cho bọn chúng ở trong phòng tớ cho tiện chăm sóc. Hằng ngày, tớ phải đút cho chúng từng muỗng sữa, giặt từng cái “tả” bằng vải vụn cho chúng. Nhìn chúng lớn lên từng ngày, không hề thua kém những bé mèo, bé chó còn mẹ ,tớ đã thật hạnh phúc </p><p> </p><p><em>Và còn nhiều điều nữa hiện hữu trong khoảng trời riêng của tớ. Có thể cậu không có ở đó nhưng tớ hứa tớ sẽ để cho cậu một khoảng nhỏ, mang một cái tên thật đáng yêu trong đó.</em> </p><p> </p><p style="text-align: right">BumBum</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 24423, member: 1321"] [b]Khoảng trời riêng[/b] Cậu từng hỏi rằng khoảng trời riêng của tớ có bao giờ cậu có thể ở đó được không? Tớ suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi của cậu vì tớ chưa từng nghĩ về khoảng trời riêng của mình cả. Và tớ chợt nghĩ, khoảng trời riêng của tớ có thể là... [CENTER][IMG]https://www.muctim.com.vn/article/media/2010/4-15/36964//rieng.jpga.jpg[/IMG] [/CENTER] [I]Sự cô độc[/I]. Tớ nhớ, khi tớ 3 hay 4 tuổi gì đó, tớ bị ngã từ cầu thang xuống đất. Tớ đau lắm, tớ muốn khóc rồi tớ nhận ra rằng lúc đó rất tối và không có bất kì ai xung quanh cả. Và tớ ngồi đó cho đến khi tớ đã hết đau và bắt đầu đi ra ngoài. Và từ đó, tớ bắt đầu ít khóc, khả năng chịu đựng nỗi đau của tớ tăng lên. Vì sao cậu biết không? Theo tớ biết thì đứa trẻ khóc vì muốn sự chú ý của mọi người xung quanh hướng tới mình để tìm sự quan tâm, dỗ dành. Còn tớ, lúc đó tớ đã nhận ra rằng nếu mình có khóc to đến khàn cả giọng thì cũng chẳng có ai chạy tới cả. Từ đó tớ chọn cách sống im lặng. Im lặng để chịu đựng tất cả. Không ai bên cạnh tớ để hướng dẫn. Đó là khi tớ phải tự đi học trong ngày khai giảng đầu tiên trong đời. Tớ không được học mẫu giáo như các bạn khác, vì vậy, đến trường với tớ là một cái gì đó rất lạ lẫm. Nhưng tớ lại phải đi một mình. Cậu không biết rằng cảm giác thấy bạn bè xung quanh đều có người đưa tới trường đã khiến tớ buồn thế nào đâu. Từ đó, trong tớ có 1 trận chiến xảy ra. Đó là suy nghĩ rằng mình thật mạnh mẽ khi mình có thể một mình làm được những điều mà những đứa trẻ khác không thể. Đó cũng là suy nghĩ tại sao mình không như những đứa trẻ khác, được người thân nắm tay hứơng dẫn cho mình những bước đi đầu tiên. [I]Nỗi sợ hãi[/I]. Cậu biết không, nhìn bề ngoài tớ có vẻ mạnh mẽ nhưng thật ra tớ là con bé rất nhát. Thậm chí khi tớ học lớp 4, tất cả bạn bè tớ đều biết đi xe đạp nhưng tớ thì vẫn đi bộ đến trường. Tớ nge mọi người xung quanh bảo muốn đi xe đạp thì phải té ngã vài lần, sau đó sẽ tự khắc biết đi thôi. Lí do thứ hai là nhà tớ không có xe đạp nhỏ như của bạn tớ để mà tớ tập, vì thế cứ mỗi lần nhìn chiếc xe đạp to của nhà tớ là bao nhiêu quyết tâm của tớ đều bay biến hết. Và rồi, một lần, tớ lấy hết can đảm dắt chiếc xe đạp to ở nhà ra dốc ruộng để tập. Mọi việc tệ hơn tớ nghĩ, cả xe và tớ đều ngã lăn quay dưới ruộng, ướt nhẹp. Nhưng cũng từ đó, tớ biết đi xe đạp. Với tình yêu, tớ có thể làm mọi thứ. Đến bây giờ, công việc vĩ đại nhất mà tớ đã từng làm đó là chăm sóc những chú chó con, mèo con mất mẹ. Cậu sẽ không tưởng tượng được 2 bé mèo con và 9 bé chó con nhà tớ tội nghiệp như thế nào khi chỉ mới vừa 2 ngày tuổi đã bị mất mẹ đâu. Chúng chỉ có bé tí, vậy mà… Và tớ đã dẫn chúng nó đi khắp những nhà có chó, mèo mới đẻ để “xin bú nhờ” thế nhưng không “bà mẹ” chó hay mèo nào cho chúng ở chung với con của mình cả. Thế là tớ phải về nhà, lót ổ cho bọn chúng ở trong phòng tớ cho tiện chăm sóc. Hằng ngày, tớ phải đút cho chúng từng muỗng sữa, giặt từng cái “tả” bằng vải vụn cho chúng. Nhìn chúng lớn lên từng ngày, không hề thua kém những bé mèo, bé chó còn mẹ ,tớ đã thật hạnh phúc [I]Và còn nhiều điều nữa hiện hữu trong khoảng trời riêng của tớ. Có thể cậu không có ở đó nhưng tớ hứa tớ sẽ để cho cậu một khoảng nhỏ, mang một cái tên thật đáng yêu trong đó.[/I] [RIGHT]BumBum[/RIGHT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Chẳng bao giờ cậu hiểu tớ đâu…
Top