Trả lời chủ đề

Tâm là cái gốc nhưng lại rất khó nhìn nhận.Có người thực tâm không thương mình,không muốn giúp mình nhưng vì luật lệ phép tắc bắt phải làm nên người ta mới làm.Như thế hành động đó là do ý thức trách nhiệm chi phối,giúp cho xong trách nhiệm chứ chưa phải là thực tâm muốn giúp.Giả như khi ra ngoài môi trường khác,trong hoàn cảnh khác thì khuôn khổ của luật lệ cũ sẽ không còn tác dụng và người ta lại đối xử với mình theo cách khác vì không còn bị ý thức cũ chi phối nữa.

Có người lính đi đánh giặc,thấy kẻ thù đang bị thương rất nặng anh ta dừng lại đem nước của mình ra cho đối thủ uống.Như vậy chỉ có cái tâm nhân đạo mới làm cho người lính có hành động cao thượng đến thế bởi vì khi xung trận thì ý thức và lòng căm thù giặc là cái chi phối người lính.

Lại có người chọn người yêu lấy tiêu chuẩn khôn khéo,hiểu biết làm cơ bản.Sau đó anh ta nhận ra cô ta không hề có tâm địa tốt,không thực sự yêu mình nhưng cô ta lại quá khéo nên đã làm anh ta tin tưởng,bị lừa dối.Sau đó anh ta chọn cô gái thánh thiện hơn song vụng về,không khéo ăn nói.Anh ta làm đám cưới với cô gái đó,sau đó đào tạo dạy dỗ cô gái được khôn khéo hơn trong cuộc sống,họ sống hạnh phúc.

 

Như vậy cái Tâm là cái nền tảng,cái chân thật nhưng rất khó nhận biết,rất khó uốn nắn.Còn những hành vi ứng xử là cái vẻ bên ngoài giả hợp lại mà thành rất dễ thấy và cũng rất dễ giáo dục:như học ăn,học nói,học mặc,đi lại,chào hỏi,giao tiếp.Người tâm địa xấu mà lại khôn khéo thì rất nguy hại giống như có Tài mà không có Tâm,họ đi hại người khác rất dễ. (Cái Tâm bằng ba cái Tài).Việc đánh giá nhìn nhận con người mà lại quá coi trọng hình thức của một số đông trong xã hội dễ làm khổ cho chính người ta.Nếu như anh quá để ý,kĩ tính chấp chặt những hành vi nhỏ nhặt thì chỉ một câu nói bâng quơ cũng vô tình làm anh phiền não.

 

Nhìn nhận sâu thẳm vào tâm mới là sự đánh giá sâu sắc.Và nếu như bạn đã có cái Tâm sáng rồi mà lại biết cách đối nhân xử thế đúng Đạo lí nhân nghĩa nữa thì bạn vừa hướng thiện cho mình và cả cho người khác nữa.


Top