missyouloveyou
New member
- Xu
- 44
Con đang đi tìm một chân trời sáng cho chính con bởi đôi tay dìu dắt của cha và mẹ. Hạnh phúc biết bao khi trở về nhà có cha có mẹ - những người mà con yêu thương.
Đôi lúc con tự hỏi mình đang phấn đấu vì cái gì? Chợt giật mình nhận ra khi nghe Buratinox: “Sống bon chen giữa chốn phồn hoa – Lợi danh che mắt – Đánh rơi từng giấc mơ hạnh phúc”. Con đang đánh rơi hạnh phúc của chính mình vì những thứ phù phiếm, lạc lối. Lang thang Rock Bụi, gặp lại một góc quá khứ quen thuộc. Quá khứ tốt đẹp mà con đã đánh rơi, con muốn tìm lại một góc cho riêng mình.
“Có một bài ca cha đã viết khi chưa đặt tên con
Giọt máu nóng cha đã ươm chờ mong con mau lớn khôn
Đời hào phóng về xa, nào hãy sống biết ước mơ
Ai cũng có một thời trẻ dại, lửa thử vàng gian nan đo sức mạnh
Nơi kia chân trời sáng"
Bắt gặp một điều thân quen, từng câu hát như lời cha đã nói với con trong mỗi bữa cơm tối. Khoảng thời gian ít ỏi mà cả nhà mình có thể sum vầy. Nhớ những ngày ở nhà mỗi người một công việc bận rộn, con cũng đi tối ngày. Sáng sớm khi cha đi làm thì con chưa ngủ dậy, tối muộn khi con về thì cha đã đi ngủ rồi. Cả con, cả cha đều không có thời gian dành cho nhau. Cố gắng thật nhiều, rồi giật mình nhận ra có những điều còn quý giá hơn những thứ cha và con đang cố gắng. Vì vậy con đã biết trân trọng những giây phút cả nhà sum họp. Dù muộn màng nhưng không phải là quá trễ.
"...Nào hãy nối bước trên đường thênh thang cha đã đi
Và con hãy sống hơn cha đã sống một thời xa
Rồi con sẽ lớn bao niềm vinh quang đang đón chờ
Dòng đời cám dỗ con hãy vững bước bằng đôi chân
Dõi bước con đi và cha mong con nên người."
Con đau nhói khi nhìn thấy giọt nước mắt của cha và mẹ khi tiễn chúng con đi. Con bật khóc ngon lành trong điện thọai. Từ khi con là giọt máu lớn dần theo sự chăm lo của cha mẹ, cha mẹ đã viết cho con những bài ca đẹp nhất, chau chuốt từ cái tên đặt cho con. Yêu thương con hơn chính bản thân mình. Cha dạy con biết ước mơ, biết tranh đấu, biết xấu hổ, biết nhìn vào thực tế. Cha dạy con hãy sống như cha đã từng sống, cái quan trọng là sống thật với chính mình. Sống thanh thản với lương tâm mình, sống có mục đích. Cha dạy con biết đứng dậy sau khi ngã, biết trân trọng những vấp ngã để trân trọng cuộc sống hơn...
Cuộc đời cha đã trải qua nhiều gian nan, nhưng sau bến bờ gian nan ấy là hạnh phúc đích thực. Hạnh phúc mà cha mẹ đã tạo dựng cho chúng con bởi những tháng ngày tranh đấu. Cha dạy con biết đi bằng đôi chân của chính mình, dạy con học cách sống làm người có ích. Dù những đỉnh vinh quang con không với tới được thì cũng hãy ước mơ về một chân trời sáng. Một chân trời sáng của riêng con, ước mơ để rồi khao khát thực hiện ước mơ của mình.
Biết bao niềm vinh quang đón chờ con, chỉ cần con cố gắng. Cố gắng để thành công, cố gắng để vươn lên sau khi ngã. Cố gắng vì con, vì cha, vì bài ca mà cha dành cho riêng con.
“Ai cũng có một thời trẻ dại, Lửa thử vàng gian nan đo sức mạnh” Cha sợ con trai, con gái cha đi lạc lối. Cũng dễ hiểu thôi bởi chúng con được chăm sóc bởi bàn tay yêu thương của cha mẹ. Dù chúng con đã lớn nhưng trong lòng cha mẹ thì em và con luôn là những đứa con bé bỏng, luôn được cha mẹ yêu thương, nâng niu như những ngày còn nằm trong nôi. Con nhớ rất rõ lần đầu tiên xa nhà, cha đã nói rằng: dù con có bước trên đỉnh vinh quang hay không thì con vẫn là con của cha mẹ. Và dù con thất bại khi trở về, vẫn vòng tay yêu thương ấy chào đón con. Con thấy mình hạnh phúc, đi nhiều nơi rồi con thấy một điều: Tiền bạc bao nhiêu rồi cũng hết , chỉ có tình cảm của cha mẹ là còn mãi mãi. Con yêu cha mẹ và gia đình nhỏ bé của mình biết bao…
...Đó là bài ca cha đã viết cho riêng mình con
Trong con có chính ta chờ mong con mau lớn khôn
Đời hào phóng về xa hãy sống biết ước mơ
Cha không mong những lẽ phi thường và cha mong
Con biết sống chân thành
Nơi kia chân trời sáng”
Tối nay, con bật khóc trên Rock Bụi, bởi gặp một bài hát quen và con thấy nhớ gia đình mình vô cùng. Con không chịu được những giọt nước mắt, nhưng chẳng hiểu sao, bao nhiêu người nhìn vào con. Nhưng con cũng chẳng thấy xấu hổ. Café thì đắng như cổ họng con lúc này vậy, con lại thèm muốn và ước ao...
Con đã nghe cả đêm bài hát này. Tiếng guitar hòa cùng tiếng trống quyện từng lời, từng lời mộc mạc mà thấm thía. Lời của Trần Lập khi mới làm cha, nói thay cho biết bao lời người cha yêu thương con. Và con, chợt nhớ đến câu thơ của Hoàng Trung Thông:
“Lời của con hay tiếng sóng thầm thì
Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong ước mơ con”
Vâng! Cha ạ, con muốn sống như cha đã từng sống. Và con muốn đi tiếp trên con đường cha đã đi để thực hiện hết những điều mà cả cha và con đều đang cố gắng. Dù cho cuộc sống cứ chảy trôi theo cách riêng của nó, con không biết mình sẽ ra sao. Nhưng con vẫn sẽ luôn là con gái bé bỏng của cha mẹ, được cha mẹ yêu thương thật nhiều. Để mỗi khi con trở về nhà bao nhiêu nhọc nhằn lo toan của cuộc sống trôi tuột ra khỏi cửa. Chỉ còn lại niềm hạnh phúc, nỗi vui mừng và cảm giác ấm cúng gia đình.
nguồn: entry lưu bút
Đôi lúc con tự hỏi mình đang phấn đấu vì cái gì? Chợt giật mình nhận ra khi nghe Buratinox: “Sống bon chen giữa chốn phồn hoa – Lợi danh che mắt – Đánh rơi từng giấc mơ hạnh phúc”. Con đang đánh rơi hạnh phúc của chính mình vì những thứ phù phiếm, lạc lối. Lang thang Rock Bụi, gặp lại một góc quá khứ quen thuộc. Quá khứ tốt đẹp mà con đã đánh rơi, con muốn tìm lại một góc cho riêng mình.
“Có một bài ca cha đã viết khi chưa đặt tên con
Giọt máu nóng cha đã ươm chờ mong con mau lớn khôn
Đời hào phóng về xa, nào hãy sống biết ước mơ
Ai cũng có một thời trẻ dại, lửa thử vàng gian nan đo sức mạnh
Nơi kia chân trời sáng"
Bắt gặp một điều thân quen, từng câu hát như lời cha đã nói với con trong mỗi bữa cơm tối. Khoảng thời gian ít ỏi mà cả nhà mình có thể sum vầy. Nhớ những ngày ở nhà mỗi người một công việc bận rộn, con cũng đi tối ngày. Sáng sớm khi cha đi làm thì con chưa ngủ dậy, tối muộn khi con về thì cha đã đi ngủ rồi. Cả con, cả cha đều không có thời gian dành cho nhau. Cố gắng thật nhiều, rồi giật mình nhận ra có những điều còn quý giá hơn những thứ cha và con đang cố gắng. Vì vậy con đã biết trân trọng những giây phút cả nhà sum họp. Dù muộn màng nhưng không phải là quá trễ.
"...Nào hãy nối bước trên đường thênh thang cha đã đi
Và con hãy sống hơn cha đã sống một thời xa
Rồi con sẽ lớn bao niềm vinh quang đang đón chờ
Dòng đời cám dỗ con hãy vững bước bằng đôi chân
Dõi bước con đi và cha mong con nên người."
Con đau nhói khi nhìn thấy giọt nước mắt của cha và mẹ khi tiễn chúng con đi. Con bật khóc ngon lành trong điện thọai. Từ khi con là giọt máu lớn dần theo sự chăm lo của cha mẹ, cha mẹ đã viết cho con những bài ca đẹp nhất, chau chuốt từ cái tên đặt cho con. Yêu thương con hơn chính bản thân mình. Cha dạy con biết ước mơ, biết tranh đấu, biết xấu hổ, biết nhìn vào thực tế. Cha dạy con hãy sống như cha đã từng sống, cái quan trọng là sống thật với chính mình. Sống thanh thản với lương tâm mình, sống có mục đích. Cha dạy con biết đứng dậy sau khi ngã, biết trân trọng những vấp ngã để trân trọng cuộc sống hơn...
Cuộc đời cha đã trải qua nhiều gian nan, nhưng sau bến bờ gian nan ấy là hạnh phúc đích thực. Hạnh phúc mà cha mẹ đã tạo dựng cho chúng con bởi những tháng ngày tranh đấu. Cha dạy con biết đi bằng đôi chân của chính mình, dạy con học cách sống làm người có ích. Dù những đỉnh vinh quang con không với tới được thì cũng hãy ước mơ về một chân trời sáng. Một chân trời sáng của riêng con, ước mơ để rồi khao khát thực hiện ước mơ của mình.
Biết bao niềm vinh quang đón chờ con, chỉ cần con cố gắng. Cố gắng để thành công, cố gắng để vươn lên sau khi ngã. Cố gắng vì con, vì cha, vì bài ca mà cha dành cho riêng con.
“Ai cũng có một thời trẻ dại, Lửa thử vàng gian nan đo sức mạnh” Cha sợ con trai, con gái cha đi lạc lối. Cũng dễ hiểu thôi bởi chúng con được chăm sóc bởi bàn tay yêu thương của cha mẹ. Dù chúng con đã lớn nhưng trong lòng cha mẹ thì em và con luôn là những đứa con bé bỏng, luôn được cha mẹ yêu thương, nâng niu như những ngày còn nằm trong nôi. Con nhớ rất rõ lần đầu tiên xa nhà, cha đã nói rằng: dù con có bước trên đỉnh vinh quang hay không thì con vẫn là con của cha mẹ. Và dù con thất bại khi trở về, vẫn vòng tay yêu thương ấy chào đón con. Con thấy mình hạnh phúc, đi nhiều nơi rồi con thấy một điều: Tiền bạc bao nhiêu rồi cũng hết , chỉ có tình cảm của cha mẹ là còn mãi mãi. Con yêu cha mẹ và gia đình nhỏ bé của mình biết bao…
...Đó là bài ca cha đã viết cho riêng mình con
Trong con có chính ta chờ mong con mau lớn khôn
Đời hào phóng về xa hãy sống biết ước mơ
Cha không mong những lẽ phi thường và cha mong
Con biết sống chân thành
Nơi kia chân trời sáng”
Tối nay, con bật khóc trên Rock Bụi, bởi gặp một bài hát quen và con thấy nhớ gia đình mình vô cùng. Con không chịu được những giọt nước mắt, nhưng chẳng hiểu sao, bao nhiêu người nhìn vào con. Nhưng con cũng chẳng thấy xấu hổ. Café thì đắng như cổ họng con lúc này vậy, con lại thèm muốn và ước ao...
Con đã nghe cả đêm bài hát này. Tiếng guitar hòa cùng tiếng trống quyện từng lời, từng lời mộc mạc mà thấm thía. Lời của Trần Lập khi mới làm cha, nói thay cho biết bao lời người cha yêu thương con. Và con, chợt nhớ đến câu thơ của Hoàng Trung Thông:
“Lời của con hay tiếng sóng thầm thì
Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong ước mơ con”
Vâng! Cha ạ, con muốn sống như cha đã từng sống. Và con muốn đi tiếp trên con đường cha đã đi để thực hiện hết những điều mà cả cha và con đều đang cố gắng. Dù cho cuộc sống cứ chảy trôi theo cách riêng của nó, con không biết mình sẽ ra sao. Nhưng con vẫn sẽ luôn là con gái bé bỏng của cha mẹ, được cha mẹ yêu thương thật nhiều. Để mỗi khi con trở về nhà bao nhiêu nhọc nhằn lo toan của cuộc sống trôi tuột ra khỏi cửa. Chỉ còn lại niềm hạnh phúc, nỗi vui mừng và cảm giác ấm cúng gia đình.
nguồn: entry lưu bút