Vương Mậu, một người nổi tiếng của nước Ngụy thời cổ Trung Quốc.Ông thông minh tài giỏi ngay từ khi còn bé. Một lần, ông cùng với mấy bạn trẻ trong làng đi chơi xa. Nhóm trẻ vì bận học nên ít có dịp được đi đây đi đó, đến những nơi cảnh đẹp nhưng heo hút, vắng bóng con người, khí hậu mùa hè oi bức rất khó chịu, cả nhóm chơi mãi đến lúc khát khô cả họng không chịu được nữa, liền bảo nhau tìm thứ gì có thể tạm thời giải khát. Người thì đi tìm hàng quán, người thì đi tìm nguồn nước, xem quanh vùng có cái giếng hay con suối có nước có thể uống được hay không? Bất chợt, một anh bạn tinh mắt, phát hiện thấy bên đường có cây mận to, trên cành trĩu quả. Anh ta hồ hởi gọi mọi người chạy nhanh ra hái mận ăn cho đỡ khát. Mọi người chạy đến chỗ cây mận. Mới nhìn thấy cây mận to trĩu quả đã chảy cả nước miếng, tin rằng sẽ được ăn một bụng cho đỡ khát.
Chỉ riêng một mình Vương Mậu đứng im không nhúc nhích, bạn bè liền gọi hỏi: “ Này Vương Mậu, sao không chạy lại đây, ăn mấy quả mận cho đỡ khát? Đứng đực ra đấy làm gì vậy?”
Vương Mậu bình thản trả lời: “ Tùy các cậu ! Nhưng đó là cây mận đắng làm sao ăn được?” Một lúc sau, các bạn chạy trở về, miệng phun phì phì, tay còn cầm mấy quả to nhưng không ăn, nói với Vương Mậu “ Mận này quả thực đắng quá không làm sao nuốt nổi ! Cậu có muốn ăn thử không?” Vương Mậu cứ lắc đầu hoài.
Một anh bạn nhìn Vương Mậu , hỏi : “ Này Vương Mậu ! Hình như cậu đã đến qua vùng này hay sao mà biết đây là cây mận đắng không ăn được?” Vương Mậu thật thà nói : “ Không, mình chưa đến vùng này lần nào. Nhưng các cậu thử nghĩ xem, một cây mận to và sai quả như thế mọc bên vệ đường, lại vô chủ, nếu là cây mận ngon ăn được, thì còn nhiều quả như vậy nữa không, hay là bị người ta vặt trụi ngay từ lúc hãy còn xanh? Đâu còn đợi đến các bạn nữa? Vì thế mình mới nghĩ đó là cây mận đắng, nên không việc gì phải chạy đi hái cho phí sức.
Theo VHTT
Chỉ riêng một mình Vương Mậu đứng im không nhúc nhích, bạn bè liền gọi hỏi: “ Này Vương Mậu, sao không chạy lại đây, ăn mấy quả mận cho đỡ khát? Đứng đực ra đấy làm gì vậy?”
Vương Mậu bình thản trả lời: “ Tùy các cậu ! Nhưng đó là cây mận đắng làm sao ăn được?” Một lúc sau, các bạn chạy trở về, miệng phun phì phì, tay còn cầm mấy quả to nhưng không ăn, nói với Vương Mậu “ Mận này quả thực đắng quá không làm sao nuốt nổi ! Cậu có muốn ăn thử không?” Vương Mậu cứ lắc đầu hoài.
Một anh bạn nhìn Vương Mậu , hỏi : “ Này Vương Mậu ! Hình như cậu đã đến qua vùng này hay sao mà biết đây là cây mận đắng không ăn được?” Vương Mậu thật thà nói : “ Không, mình chưa đến vùng này lần nào. Nhưng các cậu thử nghĩ xem, một cây mận to và sai quả như thế mọc bên vệ đường, lại vô chủ, nếu là cây mận ngon ăn được, thì còn nhiều quả như vậy nữa không, hay là bị người ta vặt trụi ngay từ lúc hãy còn xanh? Đâu còn đợi đến các bạn nữa? Vì thế mình mới nghĩ đó là cây mận đắng, nên không việc gì phải chạy đi hái cho phí sức.
Theo VHTT