Phần 1: Nhen nhóm
Trạm trung chuyển xe buýt Cầu Giấy.
Chiếc xe 07 tiến đến, kéo Phong ra khỏi những suy nghĩ miên man. Mọi người xung quanh đứng dậy chờ xe Bus mở cửa. Phong kéo chiếc mũ lưỡi trai che kín nửa mặt, rồi hòa vào đám người.
Chiếc xe đi khuất, vẫn cái mũ che ngang mũi, tay hắn đang cầm 1 chiếc điện thoại. Điện thoại của con gái. Phong đoán thế, vì có chiếc móc hình mèo kitty hồng hồng.
Hắn lê bước về phòng trọ. Nhìn thấy hắn từ xa, Quân, cùng trọ với hắn, đã vồn vã:
- Hây, sao rồi, Okie chứ? A chờ chú sốt cả ruột.
- Đây, ngon đấy, chả dưới 1 triệu đâu. Nhờ ơn mày cả đấy.
Phong nhấn vào hai chữ “nhờ ơn” làm Quân bớt sồn sồn.
Ngả người xuống giường, cơn mệt muốn kéo hắn vào giấc ngủ! Nhìn lại cái điện thoại. Nhìn ngon thật. Chỉ ghét con kitty, đúng là đồ con gái.
- Gì thế này...
Hắn thốt lên, đằng sau điện thoại có dán Icon của Chelsea và bên dưới là hàng chữ: I ♥ Chel
“Không thể tin đc, cô bé này cũng thích Chelsea như mình”. Phong bật máy lên, hình nền là ảnh động icon của Chel và hình của F.J.Lampard, bên dưới tên mạng Viettel là dòng chữ Bích Phượng.
“Tên hay đấy chứ!” – Phong nghĩ thầm.
Bỗng “Ting ting, ting ting…” – New message.
“Bạn ơi, làm ơn cho mình chuộc lại chiếc điện thoại đó đi, nó là món quà rất có ý nghĩa với mình, cảm ơn bạn nhiều lắm…”
Phong thấy lạnh người, vội tắt máy. Đây có phải lần đầu tiên lấy đồ của người khác đâu mà lần này lại thế này.
- Quân, nó đâu rồi?
- Kia kia, trên cổng vòm… Sax, thằng này chơi 46.
- Tao hỏi chiếc điện thoại hôm qua đâu? – Phong hét lên và rút phựt phíck cắm máy tính.
-[FONT="] Mày điên à. – Quân hét to hơn và vội cắm điện
[/FONT] Rồi Quân hạ giọng, quay lại nói với Phong:
- Hỏi làm gì nữa, mày không nhớ những lần trước ah, vả lại, mày nợ người ta 1 triệu nữa đấy.
- 1 triệu thì 1 triệu, đừng nói với tao là…
- Đấy, máu lên não rồi đấy.
- Đưa tiền đây!
- Thì kia, được triệu hai đó, ai xén đồng nào của mày đâu mà ầm cả lên. Để mày đi bán có mà được vài trăm thôi, nhá.!.
Vừa nói “nhá!” Quân vừa ấn 3 tờ pô-li-me vào tay Phong.
- Mày cắm ở đâu để tao chuộc...
*********
Phong ôm chiếc điện thoại về, tự dưng mất thêm 100K, thằng lợn Quân, hmmm.
Hắn sẽ trả chiếc điện thoại này cho chủ của nó! Tất nhiên hắn chửa khùng đến mức “khai” ra hắn là người móc túi…
Đêm đến, Chel đá lượt đi với MU.
Bích Phượng đang ôm gối và xem.
Nhạc bài “Đồi hoa mặt trời” vang lên. Hjx, Kiều Mai vừa ra ngoài…
- A lô, Kiều Mai không có nhà, xin gọi lại sau ạ!
- A…lô..Xin lỗi mình không gọi Kiều Mai, mình muốn gặp Bích Phượng…
- Vâng, mình là Phượng đây – Phượng nói nhưng mắt ko rời khỏi màn hình.
- Có phải bạn mới mất điện thoại ko? - Phong nói rành rọt từng chữ.
- Không….không…Hjx, chán thế…
Phong ngạc nhiên, cho đến khi Bích Phượng đính chính:
- Ah xin lỗi bạn, mình đang xem bóng đá! Bạn vừa nói gì ạ? Mình là Phượng đây!
- Bạn đang xem Chel đá ah, bị dẫn ui`.. hjx…
- Ah, mình mới nói là bạn mới bị mất điện thoại phải không. Mình thấy ĐT của bạn trong quán cầm đồ và đã mua nó.
Nghe đến đây, Bích Phượng mới rời mắt khỏi trận đấu.
- Vâng, mình đang nghe. Bạn nói thật chứ ạ? – Phượng sung sướng muốn phát khóc. – Bạn có thể cho mình chuộc không?
- Mình có ý đó nên mới gọi cho bạn, nhưng không phải là chuộc, mà mình sẽ gửi nó lại cho cậu…
- Mình có thể gặp nhau ở đâu?
Phong chưa dứt lời Phượng đã vội hỏi.
– Uh, mình sẽ đến đúng giờ.
[ Phần 2: gặp gỡ. Coming soon...]