Trong các nhà thơ thì mình thích Xuân Diệu nhất, thơ ông có cái gì đó rất mới lạ, mới về triết lý, mới lạ về cái cảm nhận của tác giả, mới lạ về cách "dùng thơ", mới lạ trong cái mong muốn của sự tận hưởng, của cuộc sống vội vã, sống cuồng nhiệt, như hối hả,... khi đọc thơ Xuân Diệu, có cái gì đó níu lại, nó hơi mong manh tí, cư hư hư ảo ảo trong ta, lưu luyến... cứ nhớ lại cái gì đó thuộc về... thời gian, quá khứ,.. có cái gì đó hơi liên tưởng, tìm ra những thứ mới mẻ của cuộc sống, như hòa vào mình, như có sự đồng cảm... thấy được cái nhiệt huyết sôi sục trong ông ấy, khao khát được sống, khiến mình cũng được học được một vài điều. Nói chung, thơ Xuân Diệu dâng trào cảm xúc, "vội vàng" có, suy tư có, cuống hút có, và cả tâm hồn của chúng ta trong đó.
Ý Thu
Những chút hồ buồn trong lá rụng
Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân
Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng
Chẳng hái mà hoa cũng hết dần
Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve
Thế mà ve đã tắt theo hè
Chắc rằng gió cũng đau thương chứ
Gió vỡ ngoaì kia ai có nghe?
Hôm nay tôi đã chết theo người
Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi
Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ
Cách xa chôn hết nhớ thương rồi
Yên vui xây dựng bởi nguôi quên
Muốn bước trong đơì phải dậm trên
Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng
Nhưng hoa có thể cứ lâu bền
Ờ nhỉ ! Sao hoa lại phải rơi ?
Đã xa, sao lại hứa yêu hoài
Thực là dị quá mà tôi nữa!
Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai?
Yêu
Yêu, là chết ở trong lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?
Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
Những người si theo dõi dấu chân yêu;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
...........