• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Cánh cửa

Tiền tài, danh vọng rồi cuối cùng cũng về đến yêu thương.

Anh luôn muốn hơn người khác cái này, cái kia. Những người mà anh không giỏi bằng mà anh quen biết, anh cũng muốn giỏi hơn họ ở một cái gì đó. Anh muốn giữ riêng cho mình những bí kíp, không muốn chỉ bài khi kiểm tra mặc dù anh có thể. Anh đã và sẽ đánh mất dần tình bạn... Mặc dù anh biết trên đời còn rất nhiều người tài giỏi hơn anh nhưng khao khát giỏi hơn ai đó là điều khó thay đổi... Nhưng anh sẽ thay đổi từ hôm nay. Bởi anh nghĩ rằng nước Việt Nam ta nói riêng và Nhân loại nói chung, có càng nhiều người tài giỏi để giúp đời thì thế giới này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Và anh sẽ giúp đỡ bạn bè bất cứ cái gì anh có thể giúp (Anh tự biết vụ tiền bạc), để họ có thể giỏi nhất với khả năng của họ. Còn anh, anh chỉ cần anh giỏi nhất với khả năng của mình là lắm mãn nguyện rồi!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Bạn sẽ không bao giờ cảm ơn người nào mà những công việc của người đó làm là để thực hiện một mục đích riêng tư nào đó? Mặc dù là những gì người ấy làm ra hay chia sẻ có chất lượng rất tốt thậm chí tốt hơn cả những người làm vì lí tưởng đóng góp cho công đồng rất cao đẹp?
Dù sao có sự công bằng tức là có cho thì có nhận thì vẫn khiến cả hai vui hơn chứ!
Không có sự ganh đua, tranh đấu, thế giới này không phát triển như vũ bão được. ý tớ nói ở đây là sự ganh đua, tranh đấu lành mạnh. Tình yêu thương nhân ái và lòng nhân hậu, vị tha là không thể thiếu nhưng cũng không nên thiếu sự ganh đua và tranh đấu đúng không?
Tại sao tớ gửi tin nhắn này à? Tại vì đợt trước bạn cảm ơn tớ liên tục, cái gì bình thường cũng cảm ơn!!! Tự nhiên sau khi tớ nói tớ muốn trở thành Thành viên được vinh danh thì bạn không Thanks cái nào???!!! Ý đồ của tin nhắn này không phải đi xin người ta cảm ơn nhé !
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Anh luôn muốn hơn người khác cái này, cái kia. Những người mà anh không giỏi bằng mà anh quen biết, anh cũng muốn giỏi hơn họ ở một cái gì đó. Anh muốn giữ riêng cho mình những bí kíp, không muốn chỉ bài khi kiểm tra mặc dù anh có thể. Anh đã và sẽ đánh mất dần tình bạn... Mặc dù anh biết trên đời còn rất nhiều người tài giỏi hơn anh nhưng khao khát giỏi hơn ai đó là điều khó thay đổi... Nhưng anh sẽ thay đổi từ hôm nay. Bởi anh nghĩ rằng nước Việt Nam ta nói riêng và Nhân loại nói chung, có càng nhiều người tài giỏi để giúp đời thì thế giới này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Và anh sẽ giúp đỡ bạn bè bất cứ cái gì anh có thể giúp (Anh tự biết vụ tiền bạc), để họ có thể giỏi nhất với khả năng của họ. Còn anh, anh chỉ cần anh giỏi nhất với khả năng của mình là lắm mãn nguyện rồi!

Dường như em chưa có suy nghĩ là sẽ so sánh mình với người khác. Mỗi người chúng ta đều có một thế mạnh riêng, họ có thể làm những việc mà người khác không thể làm được, nhưng, chúng ta có được thì người khác cũng phải có được, người khác cũng phải làm được, và điều quan trọng là họ đã làm thế nào và cách họ làm ra sao để có được những điều đó kìa, "không gì là không thể", đúng! Nhưng bạn có thể hay không? Bạn có cách để làm nó có thể hay không? Thì từ đấy, việc chúng ta đi so sánh mình với người khác cũng chẳng còn ăn thua gì nữa, 1 thân người, 2 tay, 2 chân và 1 cái đầu thì ai cũng có, và hơn nữa, những người khuyết tật thì sao, họ vẫn có thể "tạo ra" những kỳ tích! Vậy, chúng ta học được gì? 1 kinh nghiệm từ những thứ đó? Ồ, đúng đấy chứ! Thế so sánh, ganh ghét với họ làm gì nhỉ? Họ là họ, ta là ta, ta không giỏi bằng họ, bởi vì họ có những cách khác với ta, cách của họ "tiến bộ" hơn của ta, thế sao không học hỏi, tìm tòi với nhau để tìm ra cái 'tốt nhất' có thể làm nhỉ? Âm thầm mà đua với người khác thì ích gì, ta một mình ta, còn họ thì cứ tiếp tục tìm cách chinh phục hết đỉnh núi năng lực của mình, họ cố gắng, và lúc ấy.. chúng ta vẫn là chúng ta, họ vẫn là họ, thế đến khi chúng ta đã hơn dc họ thì sao nhỉ? Bởi từ trước họ chưa có ý nghĩ là sẽ đua với mình thì bây giờ họ cũng chẳng có chút.. hụt hẫng nào cả! Học chỉ thất vọng khi họ đã chưa cố gắng hết những gì mình có thể thôi, chứ chẳng ngó ngàng gì tới bạn cả, và lần sau họ sẽ cố gắng hơn :)


Phải chi ai cũng có thể "kiên quyết" tìm ra hết những khả năng mà mình có, và sau đó chia sẻ, hợp tác với người khác để tìm ra hướng đi tốt nhất thì tốt biết mấy nhỉ? :)

Chiến thắng bản thân là chiến thắng hiểm hách nhất!
 

Dường như em chưa có suy nghĩ là sẽ so sánh mình với người khác. Mỗi người chúng ta đều có một thế mạnh riêng, họ có thể làm những việc mà người khác không thể làm được, nhưng, chúng ta có được thì người khác cũng phải có được, người khác cũng phải làm được, và điều quan trọng là họ đã làm thế nào và cách họ làm ra sao để có được những điều đó kìa, "không gì là không thể", đúng! Nhưng bạn có thể hay không? Bạn có cách để làm nó có thể hay không? Thì từ đấy, việc chúng ta đi so sánh mình với người khác cũng chẳng còn ăn thua gì nữa, 1 thân người, 2 tay, 2 chân và 1 cái đầu thì ai cũng có, và hơn nữa, những người khuyết tật thì sao, họ vẫn có thể "tạo ra" những kỳ tích! Vậy, chúng ta học được gì? 1 kinh nghiệm từ những thứ đó? Ồ, đúng đấy chứ! Thế so sánh, ganh ghét với họ làm gì nhỉ? Họ là họ, ta là ta, ta không giỏi bằng họ, bởi vì họ có những cách khác với ta, cách của họ "tiến bộ" hơn của ta, thế sao không học hỏi, tìm tòi với nhau để tìm ra cái 'tốt nhất' có thể làm nhỉ? Âm thầm mà đua với người khác thì ích gì, ta một mình ta, còn họ thì cứ tiếp tục tìm cách chinh phục hết đỉnh núi năng lực của mình, họ cố gắng, và lúc ấy.. chúng ta vẫn là chúng ta, họ vẫn là họ, thế đến khi chúng ta đã hơn dc họ thì sao nhỉ? Bởi từ trước họ chưa có ý nghĩ là sẽ đua với mình thì bây giờ họ cũng chẳng có chút.. hụt hẫng nào cả! Học chỉ thất vọng khi họ đã chưa cố gắng hết những gì mình có thể thôi, chứ chẳng ngó ngàng gì tới bạn cả, và lần sau họ sẽ cố gắng hơn :)


Phải chi ai cũng có thể "kiên quyết" tìm ra hết những khả năng mà mình có, và sau đó chia sẻ, hợp tác với người khác để tìm ra hướng đi tốt nhất thì tốt biết mấy nhỉ? :)

Chiến thắng bản thân là chiến thắng hiểm hách nhất!

Anh đã từng ganh ghét. Anh bảo mình rằng mình không ganh ghét đâu. Anh bị ghò bó, kiệt quệ khi nhỏ bạn cứ 9.5 ,10 anh thì cứ sai này sai kia được có 6, 7. Anh bất lực. Không phải anh không tự có khả năng được 9, 10. Anh chỉ là cẩn thận quá hóa lẩm cẩm như ông già thôi. Bây giờ thì bệnh đó gần khỏi rồi em à.
Anh đã thoát khỏi sự ganh ghét bằng một suy nghĩ: Họ phấn đấu để đạt tới đỉnh cao của họ. Kết quả họ đạt được như vậy là do sự cố gắng của họ. Anh chẳng thể nào ghen tuông với sự cố gắng của họ. Họ xứng đáng được như vậy. Và anh không quan tâm tới họ nữa. Đầu óc anh đã thoát khỏi sự ghò bó, kiệt quệ. Anh đã đứng dậy với một sinh khí mới. Anh suy nghĩ rằng anh chỉ cần cố gắng để đạt tới đỉnh cao của mình là đủ. Mặc kệ người khác. Anh không bận tâm tới họ nữa.
Cách thức, anh nên học hỏi! Nhưng họ yêu cầu phải có sự công bằng. Anh đồng ý chia sẻ tất cả những gì mình biết nhưng họ vẫn luôn muốn giữ cho riêng mình (Chỉ là một vài người vậy thôi). Tuy vậy, bản tính của anh là tự cố gắng, tự mình đạt được mọi thứ. Cơ chế học tập của anh thích hợp với việc tự mày mò hơn. Khi bí quá anh sẽ hỏi.
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top