Vậy là tháng 8 đã trôi qua thật nhanh anh ạ. Tháng 9 đến rồi lại đi. Mùa thu này sẽ qua rất nhanh. Em vừa mới quen anh, 4 tháng 20 ngày, nhưng sao trong em lại coi anh như là người thân thuộc, chuyện gì em cũng muốn nói với anh, mỗi ngày em lại mong gặp anh, chỉ nhìn thấy anh và mỉm cười cũng được.
Chúng ta gặp nhau cũng không phải do sắp đặt, cũng không phải do tình cờ mà do điều gì anh nhỉ? Nhiều lúc em tự nghĩ tại sao hôm đó em lại không ngồi ở bàn trên như thường lệ để làm bài kiểm tra mà lại xuống tận bàn cuối lớp để giúp đứa bạn và rồi gặp anh. Anh đến muộn, nhưng vẫn rất bình thản trong khi em đang hí hoáy ghi ghi, chép chép rồi vội ngước lên và nói với anh – một người không quen biết “anh ơi, kiểm tra đấy!”. Bởi chúng ta là những thành phần không đặc biệt chăm chỉ của lớp nên đến lúc kết thúc môn học, chúng ta mới biết nhau anh nhỉ, nhưng dù sao em vẫn luôn cảm ơn đứa bạn đã gọi em xuống giúp đỡ làm bài kiểm tra để em được gặp anh và anh coi em như là “một người bạn thực sự để than thở mọi chuyện”, mặc dù em muốn anh coi em không chỉ là người bạn thực sự hay một người bạn thân thiết. Em muốn anh quan tâm tới em, chăm lo cho em hơn mức bình thường anh à.
Em biết điều đó là không thể, vì em là người đến sau, vì bên anh đã có chị ấy, người mà thỉnh thoảng anh vẫn nhắc đến trong các câu chuyện giữa chúng ta. Anh biết không, em gặp anh, quen anh và nói chuyện với anh khi mà em vừa thất bại trong một câu chuyện chưa bắt đầu nhưng đã sớm kết thúc với một người. Em đã từng nghĩ rằng kết thúc là bắt đầu một khởi đầu mới và đã luôn mong như vậy. Anh biết không, em đã rất vui khi nói chuyện với anh, khi được anh quan tâm, khi được anh dành những lời nói nhẹ nhàng và cả những lời khuyên rất thật nữa. Để em biết được rằng cuộc sống này cần phải học hỏi rất nhiều thứ, cần phải kiên nhẫn và cần phải .. Anh biết không những lúc nhận được tin nhắn của anh, dù chỉ là những câu hỏi thăm đơn giản, cũng đủ làm em sung sướng đến nhường nào. Đã có lúc em mong anh là bến đỗ bình yên sau những tháng ngày rong ruổi học hành, công việc và cả sự “trẻ con” trong suy nghĩ của mình. Đã có lúc em nghĩ câu nói ấy là đúng, đã có lúc em ngộ nhận tình cảm anh dành cho em. Để tới lúc anh nói với em rằng “người bạn của anh” thế này, và em hiểu rằng em chỉ đơn thuần là một người bạn, một người bạn theo nghĩa thông thường. Em không buồn mà cũng không vui, không hụt hẫng mà cũng không thấy trống trải, chỉ có một cảm giác là tiếc nuối, tiếc vì không gặp anh sớm hơn.
Em đã quyết định mình phải dừng lại, dừng lại những suy nghĩ, tình cảm dành cho anh, dừng lại những câu chuyện với anh bởi càng thân thiết với anh, làm sao em dứt ra khỏi hình ảnh của anh được. Em không chủ động nhắn tin hay gọi điện cho anh nữa, nhưng em không biết cách từ chối những lần gặp nhau để trao đổi về công việc, về định hướng nghề nghiệp mà anh luôn lo lắng cho em. Gặp anh, em cũng không tươi cười nữa, mà cố mỉm cười và bước qua thật nhanh hay em không dám nhìn thẳng vào mắt anh để rồi sau đó lại muốn ngước lên nhìn lén xem anh có khác đi nhiều không, có còn mệt mỏi sau chuyến đi dài nữa hay không. Em lại nhắn tin chỉ đơn giản là em nhớ anh. Em muốn được nghe những lời hóm hỉnh, đáng yêu và đáng ghét của anh. Rồi sau đó lại dằn vặt mình tại sao vẫn cứ cố tìm kiếm điều không thể. Anh biết không, em vẫn rất lo lắng và quan tâm tới anh. Điều này em không thể giấu và giữ trong lòng mãi được. Em muốn nói với anh, với người bạn thân của em, với đứa em gái để mong được chia sẻ. Nhưng em sợ, sợ anh sẽ cách xa em, sợ người bạn thân sẽ phản đối suy nghĩ của em, sợ đứa em gái sẽ lo lắng cho em. Anh biết không, em sẽ vẫn quan tâm tới anh, sẽ luôn bên cạnh anh, nhưng em sẽ không chờ đợi một điều màu nhiệm hay sự bất ngờ nào nữa đâu. Tối nay, em sẽ không nhắn tin hay gọi điện để nghe giọng nói của anh nữa đâu, em cũng không chờ tin nhắn của anh nữa đâu (mặc dù em vẫn luôn để mắt tới chú dế nhỏ), để em quen dần với sự thay đổi, sự thay đổi mà theo em là tốt cho em và anh, tốt cho chị ấy nữa. Sẽ là khó khăn nhưng em tin là sẽ thoải mái khi em không trở thành người vô tình xen ngang vào câu chuyện của hai người nữa.
Ngày mai, ngày kia, hay một ngày nào đó, anh gặp em, anh sẽ thấy em rất khác, từ ánh mắt nhìn anh tới cả cách nói chuyện nữa anh à, em sẽ nhìn và nói chuyện với anh như một người anh, người bạn bình thường. Mùa thu đến rồi, em sẽ dành thời gian để tản mạn ở Hồ Gươm, sẽ cùng người bạn thân đi dọc phố Phan Đình Phùng, sẽ qua đường Lê Hồng Phong, sẽ nghêu ngao hát bài “Hẹn gặp lại anh”, sẽ tìm lại những cảm xúc của một thời, của ngày xưa, ngày em chưa gặp anh, sẽ tìm một khởi đầu mới sau một….
Quynh
Việt Báo (Theo_NgoiSao)
Chúng ta gặp nhau cũng không phải do sắp đặt, cũng không phải do tình cờ mà do điều gì anh nhỉ? Nhiều lúc em tự nghĩ tại sao hôm đó em lại không ngồi ở bàn trên như thường lệ để làm bài kiểm tra mà lại xuống tận bàn cuối lớp để giúp đứa bạn và rồi gặp anh. Anh đến muộn, nhưng vẫn rất bình thản trong khi em đang hí hoáy ghi ghi, chép chép rồi vội ngước lên và nói với anh – một người không quen biết “anh ơi, kiểm tra đấy!”. Bởi chúng ta là những thành phần không đặc biệt chăm chỉ của lớp nên đến lúc kết thúc môn học, chúng ta mới biết nhau anh nhỉ, nhưng dù sao em vẫn luôn cảm ơn đứa bạn đã gọi em xuống giúp đỡ làm bài kiểm tra để em được gặp anh và anh coi em như là “một người bạn thực sự để than thở mọi chuyện”, mặc dù em muốn anh coi em không chỉ là người bạn thực sự hay một người bạn thân thiết. Em muốn anh quan tâm tới em, chăm lo cho em hơn mức bình thường anh à.
Em biết điều đó là không thể, vì em là người đến sau, vì bên anh đã có chị ấy, người mà thỉnh thoảng anh vẫn nhắc đến trong các câu chuyện giữa chúng ta. Anh biết không, em gặp anh, quen anh và nói chuyện với anh khi mà em vừa thất bại trong một câu chuyện chưa bắt đầu nhưng đã sớm kết thúc với một người. Em đã từng nghĩ rằng kết thúc là bắt đầu một khởi đầu mới và đã luôn mong như vậy. Anh biết không, em đã rất vui khi nói chuyện với anh, khi được anh quan tâm, khi được anh dành những lời nói nhẹ nhàng và cả những lời khuyên rất thật nữa. Để em biết được rằng cuộc sống này cần phải học hỏi rất nhiều thứ, cần phải kiên nhẫn và cần phải .. Anh biết không những lúc nhận được tin nhắn của anh, dù chỉ là những câu hỏi thăm đơn giản, cũng đủ làm em sung sướng đến nhường nào. Đã có lúc em mong anh là bến đỗ bình yên sau những tháng ngày rong ruổi học hành, công việc và cả sự “trẻ con” trong suy nghĩ của mình. Đã có lúc em nghĩ câu nói ấy là đúng, đã có lúc em ngộ nhận tình cảm anh dành cho em. Để tới lúc anh nói với em rằng “người bạn của anh” thế này, và em hiểu rằng em chỉ đơn thuần là một người bạn, một người bạn theo nghĩa thông thường. Em không buồn mà cũng không vui, không hụt hẫng mà cũng không thấy trống trải, chỉ có một cảm giác là tiếc nuối, tiếc vì không gặp anh sớm hơn.
Em đã quyết định mình phải dừng lại, dừng lại những suy nghĩ, tình cảm dành cho anh, dừng lại những câu chuyện với anh bởi càng thân thiết với anh, làm sao em dứt ra khỏi hình ảnh của anh được. Em không chủ động nhắn tin hay gọi điện cho anh nữa, nhưng em không biết cách từ chối những lần gặp nhau để trao đổi về công việc, về định hướng nghề nghiệp mà anh luôn lo lắng cho em. Gặp anh, em cũng không tươi cười nữa, mà cố mỉm cười và bước qua thật nhanh hay em không dám nhìn thẳng vào mắt anh để rồi sau đó lại muốn ngước lên nhìn lén xem anh có khác đi nhiều không, có còn mệt mỏi sau chuyến đi dài nữa hay không. Em lại nhắn tin chỉ đơn giản là em nhớ anh. Em muốn được nghe những lời hóm hỉnh, đáng yêu và đáng ghét của anh. Rồi sau đó lại dằn vặt mình tại sao vẫn cứ cố tìm kiếm điều không thể. Anh biết không, em vẫn rất lo lắng và quan tâm tới anh. Điều này em không thể giấu và giữ trong lòng mãi được. Em muốn nói với anh, với người bạn thân của em, với đứa em gái để mong được chia sẻ. Nhưng em sợ, sợ anh sẽ cách xa em, sợ người bạn thân sẽ phản đối suy nghĩ của em, sợ đứa em gái sẽ lo lắng cho em. Anh biết không, em sẽ vẫn quan tâm tới anh, sẽ luôn bên cạnh anh, nhưng em sẽ không chờ đợi một điều màu nhiệm hay sự bất ngờ nào nữa đâu. Tối nay, em sẽ không nhắn tin hay gọi điện để nghe giọng nói của anh nữa đâu, em cũng không chờ tin nhắn của anh nữa đâu (mặc dù em vẫn luôn để mắt tới chú dế nhỏ), để em quen dần với sự thay đổi, sự thay đổi mà theo em là tốt cho em và anh, tốt cho chị ấy nữa. Sẽ là khó khăn nhưng em tin là sẽ thoải mái khi em không trở thành người vô tình xen ngang vào câu chuyện của hai người nữa.
Ngày mai, ngày kia, hay một ngày nào đó, anh gặp em, anh sẽ thấy em rất khác, từ ánh mắt nhìn anh tới cả cách nói chuyện nữa anh à, em sẽ nhìn và nói chuyện với anh như một người anh, người bạn bình thường. Mùa thu đến rồi, em sẽ dành thời gian để tản mạn ở Hồ Gươm, sẽ cùng người bạn thân đi dọc phố Phan Đình Phùng, sẽ qua đường Lê Hồng Phong, sẽ nghêu ngao hát bài “Hẹn gặp lại anh”, sẽ tìm lại những cảm xúc của một thời, của ngày xưa, ngày em chưa gặp anh, sẽ tìm một khởi đầu mới sau một….
Quynh
Việt Báo (Theo_NgoiSao)