Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Cảm xúc mưa xuân
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 21504" data-attributes="member: 1321"><p>Mấy hôm nay thành phố như chìm trong một cảm giác ảm đạm. Mưa, không phải là cơn mưa lớn, không phải là mưa bất chợt...</p><p></p><p></p><p> </p><p style="text-align: center"><img src="https://www.muctim.com.vn/article/media/2010/1-21/35353//mua.jpga.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p> <p style="text-align: center"></p> <p style="text-align: center"> </p><p>...là mưa do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, là mưa mà mọi người gọi là mưa xuân. Còn tôi gọi cơn mưa ấy là mưa dầm, mưa dầm có hôm tối mắt tối mũi không thấy cả đường về. </p><p> </p><p>Trời mưa làm cho không khí tết càng đến gần hơn, trời lạnh đến độ chỉ muốn ở nhà trùm chăn cho thật kỹ. Thi cử tới nơi mà lòng cứ vấn vương tính chuyện ngày tết, bước vô siêu thị thấy hàng hóa xanh xanh đỏ đỏ cũng háo hức muốn về nhà. Mưa xuân mà sao buồn thế nhỉ? </p><p>Mưa xuân, mưa của mùa xuân, mưa có biết đâu mỗi một năm mưa như thế, trời lạnh và sương mùa như thế, hàng trăm hecta hoa màu ở quê tôi bị hư hại, đồng nghĩa với nhiều gia đình phải đón một cái tết với nhiều lo âu chật vật. </p><p>Năm nào gần tết gọi điện về nhà hỏi thăm, tôi cũng nghe ba kể những cơn mưa và sương mù làm cho nhiều cây hoa màu đang ra hoa bị rụng hoặc sâu hại nhiều, nói rồi ba lại thở dài. Thương ba và thương cả những cái cây ấy nữa, những bông hoa bé nhỏ sẽ rơi rụng dần vì gió bão, đúng theo quy luật sinh tồn, chỉ những bông hoa thật khỏe mạnh mới có thể trụ lại. </p><p>Tôi thích những cơn mưa thế này, những cơn mưa dầm dề và cái lạnh của gió trời như đang ở mùa đông dù miền Nam chỉ có hai mùa mưa và nắng. Nhưng lại ghét cơn mưa dầm thế này khi ở quê, vì cơn mưa ấy chính là những giọt nước mắt chạy ngược của ba mẹ và của rất nhiều bà con quê tôi. </p><p>Đứng từ tầng bốn của lớp học, nhìn qua lớp cửa kính vươn những hạt mưa, khẽ đút tay vào túi áo, nhớ quê da diết, nhớ cái tết nồng nàn của gia đình biết bao. </p><p>Mưa xuân, à không là mưa dầm chứ, sao mà dễ thương đến lạ. Rủ mấy đưa bạn chung lớp đến quán trà sữa nhâm nhi, bàn chuyện đại sự tương lai, ô hay vậy là cũng sắp đến ngày chia tay rồi đấy. Mưa dễ thương lắm nhưng mưa làm cho tôi buồn cũng thật nhiều. </p><p>Mưa xuân, vậy là tết đang đến gần lắm đây. Tết này muộn hơn tết trước, vậy là mấy cây mai chắc đã trổ bông hết rồi, tết mà không có nhành mai thì tiếc lắm, mai vàng đón lộc xuân sang mà. </p><p>Tết này không được thảnh thơi như mấy cái tết cũ, tết này tôi không được về nhà sớm phụ ba mẹ dọn dẹp nhà cửa, ngồi ngắm mẹ gói bánh tét, trò chuyện với ba khi đốt bếp nấu bánh, cũng không được vào chùa gói lộc xuân. Tết này tôi phải chạy ngược xuôi vì việc học, lo chỗ thực tập, buồn cái buồn của người con xa quê, buồn cái buồn của thời gian. Thoắt cái bây giờ tôi đã thành người lớn, thoắt cái phải chia tay lũ bạn mà gặp nhau vì cái duyên, thoắt cái không còn được vô tư như thuở nhỏ, thoắt cái phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền. </p><p>Phải chẳng đời người là một vòng tròn luân hồi? Sinh ra, lớn lên đến trường, học đỗ thành tài, rồi lại làm việc, có gia đình, sinh con và tiếp tục nuôi chúng lớn lên để chúng lại bắt đầu những việc mà mình đã trải qua. Đó là điều không thay đổi mà người ta vẫn gọi bằng hai từ “số phận”. Con người chúng ta trải qua bao nhiêu cái xuân nhỉ? Bao nhiêu tuổi mới gọi là lớn, bao nhiêu năm mới gọi là đi hết đời người? Tôi không trả lời được, chỉ biết rằng mỗi một cái tết, tôi lại càng phải chin chắn trong suy nghĩ và lối sống, cũng đồng nghĩ với mái tóc ba mẹ ngày một bạc đi. </p><p>21 năm, tôi có bao nhiêu lần đã khóc, cũng bao nhiêu lần tự hứa sẽ phấn đấu nhiều hơn. Rút cuộc, bây giờ tôi vẫn chỉ là một cô bé “thèm thuồng” cái hương vị tết đến lạ, không phải tôi không chịu lớn, tôi cũng không vui khi thấy mọi thứ đều thêm một tuổi, nhưng với tôi mỗi cái tết là một niềm hi vọng, một khởi đầu cho năm mới, tuổi mới, công việc mới và cả suy nghĩ mới. </p><p>Mưa vẫn dầm dề, mưa xuân ơi! Xin hãy mưa nhưng đừng là cơn mưa dầm dề, hãy để cho nhưng bông hoa tiếp tục bám lấy những cành cây, hãy để cho sự vừa đủ làm hài lòng tất cả mọi người. </p><p>Là mưa xuân, mưa phùn chứ không phải mưa dầm dề mưa nhé! </p><p></p><p></p><p></p><p> </p><p style="text-align: right">Chi Lê</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 21504, member: 1321"] Mấy hôm nay thành phố như chìm trong một cảm giác ảm đạm. Mưa, không phải là cơn mưa lớn, không phải là mưa bất chợt... [CENTER][IMG]https://www.muctim.com.vn/article/media/2010/1-21/35353//mua.jpga.jpg[/IMG] [/CENTER] ...là mưa do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, là mưa mà mọi người gọi là mưa xuân. Còn tôi gọi cơn mưa ấy là mưa dầm, mưa dầm có hôm tối mắt tối mũi không thấy cả đường về. Trời mưa làm cho không khí tết càng đến gần hơn, trời lạnh đến độ chỉ muốn ở nhà trùm chăn cho thật kỹ. Thi cử tới nơi mà lòng cứ vấn vương tính chuyện ngày tết, bước vô siêu thị thấy hàng hóa xanh xanh đỏ đỏ cũng háo hức muốn về nhà. Mưa xuân mà sao buồn thế nhỉ? Mưa xuân, mưa của mùa xuân, mưa có biết đâu mỗi một năm mưa như thế, trời lạnh và sương mùa như thế, hàng trăm hecta hoa màu ở quê tôi bị hư hại, đồng nghĩa với nhiều gia đình phải đón một cái tết với nhiều lo âu chật vật. Năm nào gần tết gọi điện về nhà hỏi thăm, tôi cũng nghe ba kể những cơn mưa và sương mù làm cho nhiều cây hoa màu đang ra hoa bị rụng hoặc sâu hại nhiều, nói rồi ba lại thở dài. Thương ba và thương cả những cái cây ấy nữa, những bông hoa bé nhỏ sẽ rơi rụng dần vì gió bão, đúng theo quy luật sinh tồn, chỉ những bông hoa thật khỏe mạnh mới có thể trụ lại. Tôi thích những cơn mưa thế này, những cơn mưa dầm dề và cái lạnh của gió trời như đang ở mùa đông dù miền Nam chỉ có hai mùa mưa và nắng. Nhưng lại ghét cơn mưa dầm thế này khi ở quê, vì cơn mưa ấy chính là những giọt nước mắt chạy ngược của ba mẹ và của rất nhiều bà con quê tôi. Đứng từ tầng bốn của lớp học, nhìn qua lớp cửa kính vươn những hạt mưa, khẽ đút tay vào túi áo, nhớ quê da diết, nhớ cái tết nồng nàn của gia đình biết bao. Mưa xuân, à không là mưa dầm chứ, sao mà dễ thương đến lạ. Rủ mấy đưa bạn chung lớp đến quán trà sữa nhâm nhi, bàn chuyện đại sự tương lai, ô hay vậy là cũng sắp đến ngày chia tay rồi đấy. Mưa dễ thương lắm nhưng mưa làm cho tôi buồn cũng thật nhiều. Mưa xuân, vậy là tết đang đến gần lắm đây. Tết này muộn hơn tết trước, vậy là mấy cây mai chắc đã trổ bông hết rồi, tết mà không có nhành mai thì tiếc lắm, mai vàng đón lộc xuân sang mà. Tết này không được thảnh thơi như mấy cái tết cũ, tết này tôi không được về nhà sớm phụ ba mẹ dọn dẹp nhà cửa, ngồi ngắm mẹ gói bánh tét, trò chuyện với ba khi đốt bếp nấu bánh, cũng không được vào chùa gói lộc xuân. Tết này tôi phải chạy ngược xuôi vì việc học, lo chỗ thực tập, buồn cái buồn của người con xa quê, buồn cái buồn của thời gian. Thoắt cái bây giờ tôi đã thành người lớn, thoắt cái phải chia tay lũ bạn mà gặp nhau vì cái duyên, thoắt cái không còn được vô tư như thuở nhỏ, thoắt cái phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền. Phải chẳng đời người là một vòng tròn luân hồi? Sinh ra, lớn lên đến trường, học đỗ thành tài, rồi lại làm việc, có gia đình, sinh con và tiếp tục nuôi chúng lớn lên để chúng lại bắt đầu những việc mà mình đã trải qua. Đó là điều không thay đổi mà người ta vẫn gọi bằng hai từ “số phận”. Con người chúng ta trải qua bao nhiêu cái xuân nhỉ? Bao nhiêu tuổi mới gọi là lớn, bao nhiêu năm mới gọi là đi hết đời người? Tôi không trả lời được, chỉ biết rằng mỗi một cái tết, tôi lại càng phải chin chắn trong suy nghĩ và lối sống, cũng đồng nghĩ với mái tóc ba mẹ ngày một bạc đi. 21 năm, tôi có bao nhiêu lần đã khóc, cũng bao nhiêu lần tự hứa sẽ phấn đấu nhiều hơn. Rút cuộc, bây giờ tôi vẫn chỉ là một cô bé “thèm thuồng” cái hương vị tết đến lạ, không phải tôi không chịu lớn, tôi cũng không vui khi thấy mọi thứ đều thêm một tuổi, nhưng với tôi mỗi cái tết là một niềm hi vọng, một khởi đầu cho năm mới, tuổi mới, công việc mới và cả suy nghĩ mới. Mưa vẫn dầm dề, mưa xuân ơi! Xin hãy mưa nhưng đừng là cơn mưa dầm dề, hãy để cho nhưng bông hoa tiếp tục bám lấy những cành cây, hãy để cho sự vừa đủ làm hài lòng tất cả mọi người. Là mưa xuân, mưa phùn chứ không phải mưa dầm dề mưa nhé! [RIGHT]Chi Lê[/RIGHT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Cảm xúc mưa xuân
Top