Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Cảm xúc Hà Nội
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 6018" data-attributes="member: 1321"><p><strong>Nhớ</strong></p><p></p><p>Sáng nay mùa đông quay về mà không hẹn trước. Những cơn gió lạnh đầu cứ thổi tung vạt tóc con gái. Bất chợt con gái thấy nhớ mẹ quá chừng.</p><p></p><p>Ngày đó nhà mình nghèo nhất xóm. Trời rét căm căm, mọi người đều tìm cách để sưởi ấm cho mình như giấu mình trong lớp chăn ấm hay xúm xuýt bên những bếp lửa. Nhưng đối với mẹ như không có mùa đông vậy.</p><p></p><p>Giữa cái rét căm căm, dáng mẹ như nhỏ bé hơn trên cánh đồng rộng mênh mông. Mẹ nói “Càng rét cá chạy càng chậm nên dễ bắt hơn”. Bởi vậy nên vào những ngày “rét đậm rét hại” là rất ít khi mẹ ở nhà. Phần lớn thời gian mẹ giam mình trên những đồng nước lạnh cóng như băng. Mỗi ngày cũng chỉ kiếm được chừng mười ngàn đồng nhưng hôm nào không đi được là mẹ tiếc lấy tiếc để.</p><p></p><p>Có hôm con bị ốm, cha bận đi rừng. Sau khi nấu cho con nồi cháo xong mẹ lại xách nhủi (dụng cụ bắt cá) đi ra đồng. Nằm ở nhà môt mình mà nước mắt con gái cứ tuôn ra ướt đầm đìa. Con nghĩ mẹ không không thương con gái nhưng con gái đâu có biết rằng nếu mẹ không đi làm thì không có tiền mua thuốc cho con gái đâu.</p><p></p><p>Con còn nhớ như in dáng mẹ liêu xiêu trên những thuở ruộng. Sau mỗi đường nhủi mẹ lạ lom khom nhặt nhạnh những gì có thể sử dụng được cho vào oi (dụng cụ đựng cá). Những hình ảnh đó như khắc sâu vào tâm khảm con gái. Chỉ cần nhắc tới mùa đông là những hình ảnh đó lại đua nhau tràn về trong kí ức của con gái.</p><p></p><p>Những đêm mùa đông ở quê mình thật khủng khiếp. Nếu không có những gốc cây do cha lấy trên rừng về thì chắc gia đình mình không chống chọi nổi mùa đông phải không mẹ?. Nhưng một điều làm cho đầu óc của một đứa con gái vô tư như con phải suy nghĩ đó là hình như mùa đông không đến với mẹ. Những lúc cha và chị em con ngồi quây quần bên bếp lửa thì mẹ lại đi làm những công việc khác. Chẳng lẽ mẹ không thấy rét? Những lúc chị em con rúc đầu vào nách bố để được sưởi ấm thì mẹ ngồi đan len. Những chiếc áo của chúng con đang mặc là sản phẩm của những đêm đông buốt giá mẹ không ngủ.</p><p></p><p>Con nhớ có lần mẹ mẹ bắt được ba con cà cuống rất to. Mẹ ngồi nướng rồi xẻ thịt cho tụi con ăn. Hai chị em được hai con và mẹ đưa cho cha một con, mẹ bảo “Cha nó làm quai rượu cho ấm bụng” rồi mẹ lặng lẽ quay lại với công việc của mình. Lúc đó không biết do vị cay nồng của con cà cuống hay vì cái gì nhưng tự dưng tôi thấy ánh mắt mình cay xè. Rồi cha cũng để con cà cuống lại cho chúng tôi và lại phụ mẹ. Có lẽ đó là hình ảnh mà tôi sẽ lưu giữ đến suốt đời.</p><p></p><p>Bây giờ con đang ở một nơi không biết đến mùa đông. Những cơn gió se se lạnh chỉ làm người ta thích thú chứ không phải như ở quê mình. Nhưng con sẽ không bao giờ có suy nghĩ như hồi bé nữa. Mẹ là mẹ của con gái! con thấy lạnh thì mẹ cũng lạnh, chỉ có điều tình thương yêu của mẹ dành cho con gái và gia đình lớn hơn tất cả. Chính tình yêu thương của mẹ đã chiến thắng cả mùa đông băng giá. Bây giờ nơi phương trời ấy chắc lạnh lắm phải không mẹ…?</p><p></p><p>Nguyễn Mậu Trường (ĐHKHXH và NV TP HCM)</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 6018, member: 1321"] [b]Nhớ[/b] Sáng nay mùa đông quay về mà không hẹn trước. Những cơn gió lạnh đầu cứ thổi tung vạt tóc con gái. Bất chợt con gái thấy nhớ mẹ quá chừng. Ngày đó nhà mình nghèo nhất xóm. Trời rét căm căm, mọi người đều tìm cách để sưởi ấm cho mình như giấu mình trong lớp chăn ấm hay xúm xuýt bên những bếp lửa. Nhưng đối với mẹ như không có mùa đông vậy. Giữa cái rét căm căm, dáng mẹ như nhỏ bé hơn trên cánh đồng rộng mênh mông. Mẹ nói “Càng rét cá chạy càng chậm nên dễ bắt hơn”. Bởi vậy nên vào những ngày “rét đậm rét hại” là rất ít khi mẹ ở nhà. Phần lớn thời gian mẹ giam mình trên những đồng nước lạnh cóng như băng. Mỗi ngày cũng chỉ kiếm được chừng mười ngàn đồng nhưng hôm nào không đi được là mẹ tiếc lấy tiếc để. Có hôm con bị ốm, cha bận đi rừng. Sau khi nấu cho con nồi cháo xong mẹ lại xách nhủi (dụng cụ bắt cá) đi ra đồng. Nằm ở nhà môt mình mà nước mắt con gái cứ tuôn ra ướt đầm đìa. Con nghĩ mẹ không không thương con gái nhưng con gái đâu có biết rằng nếu mẹ không đi làm thì không có tiền mua thuốc cho con gái đâu. Con còn nhớ như in dáng mẹ liêu xiêu trên những thuở ruộng. Sau mỗi đường nhủi mẹ lạ lom khom nhặt nhạnh những gì có thể sử dụng được cho vào oi (dụng cụ đựng cá). Những hình ảnh đó như khắc sâu vào tâm khảm con gái. Chỉ cần nhắc tới mùa đông là những hình ảnh đó lại đua nhau tràn về trong kí ức của con gái. Những đêm mùa đông ở quê mình thật khủng khiếp. Nếu không có những gốc cây do cha lấy trên rừng về thì chắc gia đình mình không chống chọi nổi mùa đông phải không mẹ?. Nhưng một điều làm cho đầu óc của một đứa con gái vô tư như con phải suy nghĩ đó là hình như mùa đông không đến với mẹ. Những lúc cha và chị em con ngồi quây quần bên bếp lửa thì mẹ lại đi làm những công việc khác. Chẳng lẽ mẹ không thấy rét? Những lúc chị em con rúc đầu vào nách bố để được sưởi ấm thì mẹ ngồi đan len. Những chiếc áo của chúng con đang mặc là sản phẩm của những đêm đông buốt giá mẹ không ngủ. Con nhớ có lần mẹ mẹ bắt được ba con cà cuống rất to. Mẹ ngồi nướng rồi xẻ thịt cho tụi con ăn. Hai chị em được hai con và mẹ đưa cho cha một con, mẹ bảo “Cha nó làm quai rượu cho ấm bụng” rồi mẹ lặng lẽ quay lại với công việc của mình. Lúc đó không biết do vị cay nồng của con cà cuống hay vì cái gì nhưng tự dưng tôi thấy ánh mắt mình cay xè. Rồi cha cũng để con cà cuống lại cho chúng tôi và lại phụ mẹ. Có lẽ đó là hình ảnh mà tôi sẽ lưu giữ đến suốt đời. Bây giờ con đang ở một nơi không biết đến mùa đông. Những cơn gió se se lạnh chỉ làm người ta thích thú chứ không phải như ở quê mình. Nhưng con sẽ không bao giờ có suy nghĩ như hồi bé nữa. Mẹ là mẹ của con gái! con thấy lạnh thì mẹ cũng lạnh, chỉ có điều tình thương yêu của mẹ dành cho con gái và gia đình lớn hơn tất cả. Chính tình yêu thương của mẹ đã chiến thắng cả mùa đông băng giá. Bây giờ nơi phương trời ấy chắc lạnh lắm phải không mẹ…? Nguyễn Mậu Trường (ĐHKHXH và NV TP HCM) [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Cảm xúc Hà Nội
Top