Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Cảm xúc Hà Nội
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 6017" data-attributes="member: 1321"><p>[Mùa của yêu thương] Mùa của yêu thương</p><p></p><p>Con ghét mùa đông. Con ghét cái cảm giác đang được quây trong chăn bông ấm áp lại phải chui ra khỏi giường cho kịp giờ đến trường. Con ghét những đợt rét đậm kéo dài, bầu không khí hanh khô làm cho da thịt căng ra nứt nẻ, khó chịu. Đến nụ cười cũng mang dáng hình của một kẻ "hà tiện".</p><p></p><p>Nhưng con đã bắt đầu thấy yêu mùa đông:</p><p></p><p>Đó là khi con nhìn thấy mẹ đi làm về với một giỏ len đủ màu sắc và đôi que đan. Mẹ bảo:</p><p></p><p>- Mẹ sẽ trang bị "vũ khí chống rét" cho cả nhà.</p><p></p><p>Như một con ong chăm chỉ, tối nào mẹ cũng cần mẫn ngồi đan những mũi len và cài vào đó rất nhiều những sợi yêu thương. Con đến trường với chiếc khăn len mới, một chiếc khăn mà con chắc sẽ không "đụng hàng" với bất kỳ đứa con gái nào. Lũ bạn xuýt xoa còn con kênh kiệu:</p><p></p><p>- Hàng "độc" đấy!</p><p></p><p>Trời lạnh buốt như kim châm vào da thịt nhưng con không thấy sợ mỗi khi phải ra ngoài nữa.</p><p></p><p>Đó là khi con nhìn thấy bố ngồi hì hụi cắt tấm bìa cát-tông che chắn những ô cửa thông gió. Nhà mình còn tạm bợ nên gió lùa bốn góc nhà. Rồi bố xoay cái bàn học và kê lại cái giá sách cho con. Bố bảo:</p><p></p><p>- Ngồi quay mặt hướng này sẽ đỡ lạnh con ạ!</p><p></p><p>Đó là khi con không nghe lời mẹ, ăn mặc phong phanh ra ngoài và mang "gió độc" về nhà. Mẹ giã gừng hoà vào rượu đánh gió cho con còn bố bắc cái xoong con lên bếp nấu cho con bát cháo hành hoa, tía tô nóng hổi. Bố mẹ vẫn "thuỷ chung" với bài thuốc dân gian và chỉ ngày hôm sau là con bước ra khỏi giường tung tẩy đến trường.</p><p></p><p>Đó là khi mẹ đưa con đi chợ Đồng Xuân để chọn mua biếu bà một chiếc khăn choàng. Mẹ không có nhiều tiền để mua chiếc khăn mẹ thích nên đành mua chiếc khăn rẻ tiền hơn. Dọc đường về, mẹ cứ lăn tăn:</p><p></p><p>- Chiếc khăn này không được đẹp lắm, hôm nào có tiền nhất định mẹ sẽ mua biếu bà chiếc khăn đẹp nhất.</p><p></p><p>Con nhìn khuôn mặt thoáng chút ưu tư của mẹ thấy thương và con nghĩ chỉ cần biết được tấm lòng thảo thơm của mẹ, bà đã thấy ấm lắm rồi.</p><p></p><p>Đó là khi bố và con về quê giỗ họ, đang trên đường về thì mẹ gọi điện:</p><p></p><p>- Hai bố con về đến đâu rồi để mẹ còn canh giờ nấu canh cá. Canh cá mà để nguội thì ăn mất ngon.</p><p></p><p>Rồi khi băng qua một quãng đường dài hun hút gió, bố và con trở về được sà vào mâm cơm bốc khói của mẹ bao nhiêu mệt nhọc, rét mướt đều tan biến.</p><p></p><p>Đó là khi con thấy bố "lang thang" trên mạng để tìm những bài thuốc chữa xoang cho mẹ, cái bệnh đã bám theo mẹ hàng chục năm nay, nhất là vào mùa đông nó lại làm cho mẹ khổ sở. Nhìn thấy mẹ khổ vì bệnh bố ngủ không yên lòng.</p><p></p><p>Đó là khi con nhìn thấy khuôn mặt hồ hởi của bố vì đã "bí mật" mua cho mẹ một cái máy giặt vào ngày khuyến mại lớn nhất trong năm. Con biết bố xót khi thấy mẹ ngày nào cũng vật lộn với một chậu quần áo. Ngày nắng còn đỡ chứ mùa đông, đôi tay ngâm nước lâu lạnh cóng. Mẹ vất vả quen rồi, đôi tay hay làm lụng cũng quen rồi nên ánh mắt nhìn bố "trách mắng":</p><p></p><p>- Em vẫn còn sức, bố nó mua máy giặt làm gì?</p><p></p><p>- Cứ như em là "kìm hãm" sự phát triển của khoa học, công nghệ đấy.</p><p></p><p>Bố đùa, mẹ cười, còn con đứng lặng yên cảm nhận niềm hạnh phúc đang lan toả trong ngôi nhà bé nhỏ.</p><p></p><p>Với con mùa đông không còn đáng ghét nữa. Đó là mùa của yêu thương.</p><p></p><p>Bùi Thu Hoàn</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 6017, member: 1321"] [Mùa của yêu thương] Mùa của yêu thương Con ghét mùa đông. Con ghét cái cảm giác đang được quây trong chăn bông ấm áp lại phải chui ra khỏi giường cho kịp giờ đến trường. Con ghét những đợt rét đậm kéo dài, bầu không khí hanh khô làm cho da thịt căng ra nứt nẻ, khó chịu. Đến nụ cười cũng mang dáng hình của một kẻ "hà tiện". Nhưng con đã bắt đầu thấy yêu mùa đông: Đó là khi con nhìn thấy mẹ đi làm về với một giỏ len đủ màu sắc và đôi que đan. Mẹ bảo: - Mẹ sẽ trang bị "vũ khí chống rét" cho cả nhà. Như một con ong chăm chỉ, tối nào mẹ cũng cần mẫn ngồi đan những mũi len và cài vào đó rất nhiều những sợi yêu thương. Con đến trường với chiếc khăn len mới, một chiếc khăn mà con chắc sẽ không "đụng hàng" với bất kỳ đứa con gái nào. Lũ bạn xuýt xoa còn con kênh kiệu: - Hàng "độc" đấy! Trời lạnh buốt như kim châm vào da thịt nhưng con không thấy sợ mỗi khi phải ra ngoài nữa. Đó là khi con nhìn thấy bố ngồi hì hụi cắt tấm bìa cát-tông che chắn những ô cửa thông gió. Nhà mình còn tạm bợ nên gió lùa bốn góc nhà. Rồi bố xoay cái bàn học và kê lại cái giá sách cho con. Bố bảo: - Ngồi quay mặt hướng này sẽ đỡ lạnh con ạ! Đó là khi con không nghe lời mẹ, ăn mặc phong phanh ra ngoài và mang "gió độc" về nhà. Mẹ giã gừng hoà vào rượu đánh gió cho con còn bố bắc cái xoong con lên bếp nấu cho con bát cháo hành hoa, tía tô nóng hổi. Bố mẹ vẫn "thuỷ chung" với bài thuốc dân gian và chỉ ngày hôm sau là con bước ra khỏi giường tung tẩy đến trường. Đó là khi mẹ đưa con đi chợ Đồng Xuân để chọn mua biếu bà một chiếc khăn choàng. Mẹ không có nhiều tiền để mua chiếc khăn mẹ thích nên đành mua chiếc khăn rẻ tiền hơn. Dọc đường về, mẹ cứ lăn tăn: - Chiếc khăn này không được đẹp lắm, hôm nào có tiền nhất định mẹ sẽ mua biếu bà chiếc khăn đẹp nhất. Con nhìn khuôn mặt thoáng chút ưu tư của mẹ thấy thương và con nghĩ chỉ cần biết được tấm lòng thảo thơm của mẹ, bà đã thấy ấm lắm rồi. Đó là khi bố và con về quê giỗ họ, đang trên đường về thì mẹ gọi điện: - Hai bố con về đến đâu rồi để mẹ còn canh giờ nấu canh cá. Canh cá mà để nguội thì ăn mất ngon. Rồi khi băng qua một quãng đường dài hun hút gió, bố và con trở về được sà vào mâm cơm bốc khói của mẹ bao nhiêu mệt nhọc, rét mướt đều tan biến. Đó là khi con thấy bố "lang thang" trên mạng để tìm những bài thuốc chữa xoang cho mẹ, cái bệnh đã bám theo mẹ hàng chục năm nay, nhất là vào mùa đông nó lại làm cho mẹ khổ sở. Nhìn thấy mẹ khổ vì bệnh bố ngủ không yên lòng. Đó là khi con nhìn thấy khuôn mặt hồ hởi của bố vì đã "bí mật" mua cho mẹ một cái máy giặt vào ngày khuyến mại lớn nhất trong năm. Con biết bố xót khi thấy mẹ ngày nào cũng vật lộn với một chậu quần áo. Ngày nắng còn đỡ chứ mùa đông, đôi tay ngâm nước lâu lạnh cóng. Mẹ vất vả quen rồi, đôi tay hay làm lụng cũng quen rồi nên ánh mắt nhìn bố "trách mắng": - Em vẫn còn sức, bố nó mua máy giặt làm gì? - Cứ như em là "kìm hãm" sự phát triển của khoa học, công nghệ đấy. Bố đùa, mẹ cười, còn con đứng lặng yên cảm nhận niềm hạnh phúc đang lan toả trong ngôi nhà bé nhỏ. Với con mùa đông không còn đáng ghét nữa. Đó là mùa của yêu thương. Bùi Thu Hoàn [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Cảm xúc Hà Nội
Top