small star
Moderator
- Xu
- 94
Sài Gòn mùa này chỉ nắng, nắng nhiều đến mức có lúc thấy thèm một chút thôi cái se lạnh của mùa đông. Nơi xa ấy - quê mình giờ chắc là đang se lạnh cô nhỉ?
Phải rồi, đang là mùa đông đấy. Con nhớ đến mùa đông của 5 năm về trước, cái mùa đông lạnh đến khắc nghiệt nhưng thật ấm áp bởi nó chan chứa tình yêu thương.
Có nhớ không, con bé ngây ngô năm nào chân ướt chân ráo lên thị xã nhập học với biết bao điều xa lạ? Sao mà giống quá với bé con 18 tuổi xa nhà hàng nghìn cây số ở nơi Sài Gòn tấp nập này.
Cô biết không, có lúc con từng làm một sự so sánh nho nhỏ giữa con bé 13 tuổi ngày trước với con bé 18 tuổi bây giờ, rồi lại bật cười vì sự so sánh ngốc nghếch ấy.
Năm ấy con cũng xa gia đình, cũng bắt đầu làm quen dần với cuộc sống tự lập nhưng chỉ là cách xa nhà 20 cây số. Thế mà vẫn cứ khóc òa, chỉ bởi con mới còn là trẻ con thôi, mà trẻ con thì có quyền khóc phải không cô?
Còn giờ là cô bé 18 tuổi, không hẳn lớn nhưng cũng chững chạc hơn xưa, cũng đã là "người lớn" rồi đấy. Vậy mà vẫn khóc, có phải là con trẻ con quá?
Nếu mà có cô ở đây thì chắc chắn cô sẽ bảo :"không sao đâu, xa nhà thì phải buồn thôi nhưng rồi con sẽ quen với cuộc sống Sài Gòn thôi mà". Rồi cô lại đùa thêm một câu "Có khi sau này thích Sài Gòn rồi không thèm về quê thăm cô nữa đó" Cô sẽ nói như thế đúng không cô?
Giống như cô từng ở cạnh và an ủi con khi con 13 tuổi, con nhớ, nhớ lắm chiếc xe đạp cũ kĩ cô vẫn thường đạp vào ngõ nhà con mỗi tối đến thăm con. Không phải cô không có xe máy mà chỉ bởi "Đi xe máy vô nhà người ta buổi tối ồn ào làm phiền họ".
Nhớ gói xôi nóng hổi cô đem sang cho con để "ăn mà có sức học bài". Nhớ cô ân cần bảo con: "Con đi học xa nhà, nên cứ coi cô như người trong gia đình vậy, có thiếu thốn gì, bạn bè trên lớp có xích mích gì cứ nói với cô, cô xem con như con cô vậy"
Có biết không, lúc đầu con cứ nghĩ đó chỉ là lời nói suông thôi vì con chẳng tin là cô lại tốt với con đến thế. Cô chỉ mới vừa quen biết con thôi, chỉ là giáo viên chủ nhiệm lớp con thôi mà. Con đâu ngờ cô vẫn luôn đều đặn ghé thăm con, tâm sự với con, lo lắng cho con lúc con đau ốm chỉ vì sợ con buồn, không có ai chăm sóc nơi xa nhà.
Cô còn nói nhỏ với tụi bạn trong lớp đến chơi với con, giúp con học hành, sợ con cô đơn và buồn tẻ, sợ con không bắt kịp bạn bè. Cô còn làm cho con nhiều, nhiều hơn thế nữa, cho con quen dần với một nhịp sống mới.
Và tận đến khi con là cô học sinh 12 rồi, cô vẫn tìm đến tận nơi ở mới của con đem cho con hộp sữa động viên con học hành để thi đại học cho thật tốt. Cô đối với con thật ấm áp vô cùng. Cô cho cái con bé 13 tuổi ngày ấy một tình yêu thương dịu dàng của người mẹ hiền.
Và cũng chính cô đã cho cái con bé 18 tuổi bây giờ niềm tin yêu vào cuộc sống và vào chính bản thân mình.
Trước ngày lên đường vào Sài Gòn, cô trò mình đã trò chuyện thật nhiều cô nhỉ. Cô dạy con sống bằng cái tâm, bằng tình yêu thương, cô bảo con đặt niềm tin vào chính bản thân mình, cố gắng thật nhiều như con đã từng cố gắng từ thuở là con bé 13 tuổi. ..
Còn bản thân con thì tin rằng nơi Sài Gòn xa xôi này con cũng sẽ tìm được những người yêu thương và chở che cho con, như cô đã từng yêu thương con vậy. Để con vững bước đi tiếp trên con đường phía trước. Con có quyền đặt niềm tin như thế phải không cô?
Lại sắp đến ngày 20-11 rồi cô ạ, 20-11 này con không về thăm cô được, cho con gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình đến cô."Cảm ơn cô. Cảm ơn cô về tất cả!"
Muctim. Xuân
Phải rồi, đang là mùa đông đấy. Con nhớ đến mùa đông của 5 năm về trước, cái mùa đông lạnh đến khắc nghiệt nhưng thật ấm áp bởi nó chan chứa tình yêu thương.
Có nhớ không, con bé ngây ngô năm nào chân ướt chân ráo lên thị xã nhập học với biết bao điều xa lạ? Sao mà giống quá với bé con 18 tuổi xa nhà hàng nghìn cây số ở nơi Sài Gòn tấp nập này.
Cô biết không, có lúc con từng làm một sự so sánh nho nhỏ giữa con bé 13 tuổi ngày trước với con bé 18 tuổi bây giờ, rồi lại bật cười vì sự so sánh ngốc nghếch ấy.
Năm ấy con cũng xa gia đình, cũng bắt đầu làm quen dần với cuộc sống tự lập nhưng chỉ là cách xa nhà 20 cây số. Thế mà vẫn cứ khóc òa, chỉ bởi con mới còn là trẻ con thôi, mà trẻ con thì có quyền khóc phải không cô?
Còn giờ là cô bé 18 tuổi, không hẳn lớn nhưng cũng chững chạc hơn xưa, cũng đã là "người lớn" rồi đấy. Vậy mà vẫn khóc, có phải là con trẻ con quá?
Nếu mà có cô ở đây thì chắc chắn cô sẽ bảo :"không sao đâu, xa nhà thì phải buồn thôi nhưng rồi con sẽ quen với cuộc sống Sài Gòn thôi mà". Rồi cô lại đùa thêm một câu "Có khi sau này thích Sài Gòn rồi không thèm về quê thăm cô nữa đó" Cô sẽ nói như thế đúng không cô?
Giống như cô từng ở cạnh và an ủi con khi con 13 tuổi, con nhớ, nhớ lắm chiếc xe đạp cũ kĩ cô vẫn thường đạp vào ngõ nhà con mỗi tối đến thăm con. Không phải cô không có xe máy mà chỉ bởi "Đi xe máy vô nhà người ta buổi tối ồn ào làm phiền họ".
Nhớ gói xôi nóng hổi cô đem sang cho con để "ăn mà có sức học bài". Nhớ cô ân cần bảo con: "Con đi học xa nhà, nên cứ coi cô như người trong gia đình vậy, có thiếu thốn gì, bạn bè trên lớp có xích mích gì cứ nói với cô, cô xem con như con cô vậy"
Có biết không, lúc đầu con cứ nghĩ đó chỉ là lời nói suông thôi vì con chẳng tin là cô lại tốt với con đến thế. Cô chỉ mới vừa quen biết con thôi, chỉ là giáo viên chủ nhiệm lớp con thôi mà. Con đâu ngờ cô vẫn luôn đều đặn ghé thăm con, tâm sự với con, lo lắng cho con lúc con đau ốm chỉ vì sợ con buồn, không có ai chăm sóc nơi xa nhà.
Cô còn nói nhỏ với tụi bạn trong lớp đến chơi với con, giúp con học hành, sợ con cô đơn và buồn tẻ, sợ con không bắt kịp bạn bè. Cô còn làm cho con nhiều, nhiều hơn thế nữa, cho con quen dần với một nhịp sống mới.
Và tận đến khi con là cô học sinh 12 rồi, cô vẫn tìm đến tận nơi ở mới của con đem cho con hộp sữa động viên con học hành để thi đại học cho thật tốt. Cô đối với con thật ấm áp vô cùng. Cô cho cái con bé 13 tuổi ngày ấy một tình yêu thương dịu dàng của người mẹ hiền.
Và cũng chính cô đã cho cái con bé 18 tuổi bây giờ niềm tin yêu vào cuộc sống và vào chính bản thân mình.
Trước ngày lên đường vào Sài Gòn, cô trò mình đã trò chuyện thật nhiều cô nhỉ. Cô dạy con sống bằng cái tâm, bằng tình yêu thương, cô bảo con đặt niềm tin vào chính bản thân mình, cố gắng thật nhiều như con đã từng cố gắng từ thuở là con bé 13 tuổi. ..
Còn bản thân con thì tin rằng nơi Sài Gòn xa xôi này con cũng sẽ tìm được những người yêu thương và chở che cho con, như cô đã từng yêu thương con vậy. Để con vững bước đi tiếp trên con đường phía trước. Con có quyền đặt niềm tin như thế phải không cô?
Lại sắp đến ngày 20-11 rồi cô ạ, 20-11 này con không về thăm cô được, cho con gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình đến cô."Cảm ơn cô. Cảm ơn cô về tất cả!"
Muctim. Xuân