Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Cơ Sở
LỚP 9
Ngữ văn 9
Chiếc lược ngà - Nguyễn Quang Sáng
Cảm nhận về tình cha con trong truyện "Chiếc lược ngà"
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="missyouloveyou" data-source="post: 25841" data-attributes="member: 138284"><p><strong>CẢM NHẬN CỦA EM VỀ TÌNH CHA CON GIỮA ANH SÁU VÀ BÉ THU QUA ĐOẠN TRÍCH “CHIẾC LƯỢC NGÀ” CỦA NGUYỄN QUANG SÁNG</strong></p><p> </p><p> </p><p><strong>Nhà thơ Tố Hữu từng viết:</strong></p><p><strong><em>Tuốt gươm không chịu sống quỳ</em></strong></p><p><strong><em>Tuổi xanh không tiếc sá chi bạc đầu</em></strong></p><p><strong><em>Lớp cha trước lớp con sau</em></strong></p><p><strong><em>Đã thành đồng chí chung câu quân hành</em></strong></p><p><strong>Lớp lớp con cháu Việt Nam đã viết lên những trang sử vàng chói lọi cho một dân tộc anh hùng qua những cuộc kháng chiến chống giặc ngoại xâm cứu nước. Bên cạnh những trang sử vẻ vang ấy là những bài ca thiêng liêng về tình cảm gia đình – bài ca đi cùng năm tháng. Những bài ca đã gắn bó cùng những người chiến sĩ, những bài ca bất tử thiêng liêng trong cái khét nồng mùi bom đạn chiến tranh. Những bài ca ấy, dù đã hòa bình nhưng mỗi lần cất lên vẫn khiến bao tâm hồn bồi hồi cảm xúc. Một trong những bài ca đó là một câu chuyện, câu chuyện về “chiếc lược ngà” thấm đượm tình phụ tử thiêng liêng, cao cả.</strong></p><p> </p><p><strong>Là một thư kí trung thành trong suốt chiều dài kháng chiến đất nước, Nguyễn Quang Sáng đã cất cao khúc ca về tình cha con… Truyện <em>ngắn “Chiếc lược ngà”</em> ra đời vào năm 1966, giữa lúc cuộc kháng chiến chống Mĩ đang đi vào giai đoạn khốc liệt, cam go. Không đi sâu vào những mất mát đau thương của hậu quả bom đạn đế quốc, Nguyễn Quang Sáng – người con ưu tú trên mảnh đất Nam Bộ đã chắp bút viết lên bài ca bất tử về tình cha con trong cảnh ngộ éo le, ngặt nghèo của chiến tranh. Và chính bởi tình cảm thiêng liêng này đã làm động lực thôi thúc nhiều thế hệ con người Việt Nam cất cao khúc quân hành, xả thân vì sự nghiệp giải phóng dân tộc.</strong></p><p> </p><p><strong>Tình phụ tử thiêng liêng sâu nặng trước hết được thể hiện qua nhân vật anh Sáu – một người cha rất mực thương con. Tình yêu thương ấy được thể hiện xúc động trong nỗi niềm khao khát cháy bỏng của anh, khao khát được gặp lại đứa con thơ nơi quê nhà bé nhỏ. Nỗi nhớ con, nhớ gia đình cứ đeo đuổi anh suốt hàng tháng, hàng năm trời, để rồi nỗi nhớ ấy cứ dần một lớn lên, để rồi nỗi nhớ ấy vỡ òa trong ngày về phép…. Chẳng đợi cho chiếc xuồng cập bến, thấy thấp thoáng một đứa bé chừng tám tuổi trước nhà, anh vội vàng hấp tấp <em>“nhún chân nhảy thót lên bờ, xô chiếc xuồng tạt ra”, “bước vội vàng với những bước dài, rồi dừng lại kêu to: Thu! Con!”.</em> Dường như quá xúc động khi thấy trước mắt mình đứa con gái đã bao năm tháng mong ngóng, vết thẹo dài bên má anh lại bất chợt <em>“đỏ ửng”</em> lên, môi anh lặp bặp run run, gọi tên con nghẹn ngào trong tiếng nấc đã bị kìm nén. Vậy mà, những tưởng đứa con ấy sẽ chạy lại ôm chầm lấy anh, những tưởng đứa con ấy sẽ cũng xúc động mà khóc òa trước mặt ba nó… nhưng không, con bé <em>“giật mình, ngơ ngác, lạ lùng”</em> rồi tái mặt, chạy vụt đi với tiếng thét gọi má. Thật chua xót biết bao! Sau tám năm ròng cách biệt yêu thương, tám năm ròng vật vã nôn nao trong nỗi nhớ, để rồi giờ đây, khi sắp sửa thỏa lòng mong mỏi ngóng chờ, cái hành động của bé Thu tựa như một vết cứa đang dần hất tạt đi những tình yêu thương trong trái tim người cha như anh. Người đọc như càng thấm nỗi đau của nhân vật hơn khi trước khung cảnh đớn đau hụt hẫng ấy, hình ảnh anh Sáu với gương mặt <em>“tối sầm lại” và “hai tay buông thõng xuống như bị gãy”.</em></strong></p><p> </p><p><strong>Những ngày sau đó anh Sáu đã cố gắng để bé Thu nhận cha. Điều khiến anh khổ tâm vô cùng chính là điều mà bé Thu không chịu gọi anh là ba. <em>“Suốt ngày anh chẳng đi đâu xa, suốt ngày ở bên con, vỗ về con”.</em> Ở đoạn này, Nguyễn Quang Sáng đã xây dựng lên một tình huống thú vị, khi cần chắt nước cơm, nhẽ ra trong cái thế bí này bé Thu sẽ phải gọi và nhờ ba cho bằng được; đến cả người đọc cũng lầm tưởng cái tính ương ngạnh của con bé sẽ phải chịu thua khi mà nồi cơm cứ sôi lên sùng sục. Nhưng rồi không chỉ độc giả, mà cả anh Sáu cũng bị hành động của bé Thu dập tắt hy vọng gọi một tiếng <em>“ba”.</em> Anh Sáu đau khổ lắm nhưng chỉ <em>“nhìn con vừa khe khẽ lắc đầu vừa cười”;</em> cười vì khổ tâm đến nỗi không khóc được <em>“nên mới phải cười vậy thôi”.</em> Lòng anh chua xót. Niềm hạnh phúc mà anh mong chờ vẫn cứ nằm mãi nơi đáy lòng chẳng chịu trỗi dậy. Anh thầm nghe một tiếng, chỉ một tiếng <em>“ba”</em> thôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi nhưng sao cái ước mơ nhỏ nhoi, vốn gần gũi nay sao bỗng xa vời đến thế. Cứ cơ hội này đến cơ hội khác tới, ngỡ rằng bé Thu sẽ chịu thua, sẽ phải <em>“gọi ba thôi”</em> nhưng biết bao lần gieo hy vọng để rồi đón lại cũng chỉ là thất vọng àm thôi. Phải nói Nguyễn Quang Sáng là một người rất hiểu tâm lí trẻ con. Những cử chỉ, những hành động miêu tả về bé Thu cho thấy đó là một cô bé đáng yêu, vô cùng bướng bỉnh, vô cùng ương ngạng, lì lợm nhưng cũng vô cùng yêu thương người cha của mình. Vì quá cứng đầu nên con bé đã vùng vằng hất miếng trứng ra khỏi chén, vì quá cứng đầu nên con bé mới bị anh Sáu <em>“giận quá không kịp suy nghĩ”</em> đã vung tay đánh mạnh vào mông con. Nhưng rồi độc giả sẽ phải tự hỏi, hỏi tác giả và cũng là hỏi chính bản thân mình, vì sao anh Sáu là cha nó mà nó lại không chịu nhận ba? Phải chăng tại <em>“ba nó đi lâu quá nên nó quên rồi”?</em> Có lẽ là vậy bởi ngày anh Sáu nhập ngũ, bé Thu mới lên một tuổi.</strong></p><p> </p><p><strong>Thế rồi, tình phụ tử thiêng liêng sâu nặng bất chợt trào dâng mạnh mẽ trong ngày chia tay đong đầy nước mắt. Đó là ngày anh Sáu và bác Ba phải trở lại chiến trường. Trước khi đi, anh Sáu nhìn con, nhìn với một cặp mắt <em>“trìu mến lẫn buồn rầu”</em>. Bé Thu đứng nép vào một góc tường rồi cũng nhìn ba, với <em>“đôi mi dài uốn cong và như không bao giờ chớp”</em>, cái nhìn ngơ ngác và lạ lùng viến mất, nó nhìn với “<em>vẻ nghĩ ngợi sâu xa”.</em> Anh Sáu định bước tới ôm con nhưng có một điều gì đó đã ngăn cản bước chân ấy. Có lẽ anh biết, nếu anh bước tới, con bé cũng sẽ giật mình, bước lùi và lại nhìn anh với cặp mắt giận dữ, lạ lùng không quen biết. Anh Sáu không sợ bom đạn kẻ thù, không sợ phải hy sinh, giờ phút này đây anh sợ anh phải đau lòng một lần nữa. Nên anh chỉ đứng yên nhìn từ xa: <em>“Ba đi nghe con!”.</em> Vậy mà ngay lúc ấy, giữa cái cảnh chia li ngập tràn nỗi buồn bỗng chợt vỡ òa ngập tràn niềm vui, hạnh phúc. Bé Thu hét toáng lên, “như tiếng xe, xé cả sự im lặng và rột gan mọi người”: <em>“Ba….a…a!”.</em> Tiếng ”ba” ấy là minh chứng cho cảm xúc bị đè nén trong lòng con bé, tiếng “ba” ấy cũng là tiếng mà bé Thu mong chờ được bật ra khỏi nỗi nhớ bấy lâu… Rồi nó <em>“hôn ba nó cùng khắp”,</em> rồi <em>“nó ôm chặt cổ ba và khóc òa lên”</em> không cho ba đi. Hóa ra vì tình cha trong nó lớn quá nên nó mới không nhận ba. Hóa ra vì hình ảnh ba nó trước kia đã ăn nhập vào trí óc thơ dại và tâm hồn bé nhỏ nó quá rồi nên giờ, khi anh Sáu trở về với chiếc thẹo dài bên má, anh không còn là hình ảnh của anh với tám năm về trước nữa. Phải nói là bé Thu rất yêu ba, yêu cái hình ảnh ba với nỗi nhớ rõ mồn một khuôn mặt ba của tám năm về trước nên con bé không thể chấp nhận và đón lấy cái vết thẹo này. Thế nhưng, lúc bé Thu nhận cha thì cũng là lúc anh Sáu phải ra chiến trường.</strong></p><p> </p><p><strong>Vậy đấy, tình cha con thiêng liêng cao quý những tưởng đã bị vùi lấp bởi bom đạn ác liệt của chiến tranh nay bỗng trào dâng mạnh mẽ. Chính bi kịch chiến tranh đã phá hủy biết bao niềm vui, niềm hạnh phúc của con người. Chính bi kịch chiến tranh đã làm gia đình li tán, xa cách. Bi kịch chiến tranh đã khiến vợ mất chồng, con mất cha. Và giờ, bi kịch chiến tranh đã làm cho bé Thu không đón nhận tình cảm của ba mình, mãi đến lúc nhận cũng là lúc chiến tranh tách rẽ tình yêu thương của họ</strong></p><p> </p><p><strong>Thế nhưng, tình phụ tử cao cả thiêng liêng cho dù có ở chiến trường xa xôi vẫn không hề nguội lạnh. Tình phụ tử cao cả, thiêng liêng được sưởi ấm bằng nỗi nhớ và nỗi hy vọng. Có lẽ cái hành động đánh con là hành động bột phát của nỗi đau bị con khước từ chối bỏ, chỉ biết rằng mỗi ngày những đêm rừng, anh cứ dằn vặt, trăn trở, ân hận sao mình lại đánh con. Nỗi khổ tâm ấy dày vò anh mãi cho đến một hôm anh nhặt được khúc ngà, <em>“mặt anh hớn hở như một đứa trẻ nhận được quà”</em>. Anh tẩn mẩn tỉ mỉ cưa từng chiếc răng lược, <em>“cố công như một người thợ bạc”. </em>Anh vui hơn khi bụi ngà rơi mỗi nhiều, nỗi ân hận và nỗi nhớ như vơi bớt đi. Bao yêu thương anh gửi gắm qua dòng chữ ngọt ngào <em>“Yêu nhớ tặng Thu con của ba”.</em> Anh luôn thao thức, mong chờ ngày gặp lại con, mỗi lần nhớ con anh đưa lược lên ngắm nghía rồi chải, cà lược lên đầu cho thêm bóng. Tình cha con thiêng liêng nồng ấm đến như thế, vậy mà một lần nữa, chiến tranh lại hóa thành tử thần, khiến anh Sáu bị hy sinh trong trần càn của địch. Trong lúc hấp hối, với hơi thở cuối cùng, dường như chỉ có tình yêu thương con vẫn không hề thay đổi và nguội lạnh, anh Sáu móc trong túi áo chiếc lược, đưa cho bác Ba và chỉ nói lên lời trăng trối qua ánh mắt. Cái ánh mắt mà đến giờ nghĩ lại, bác Ba – hay tác giả vẫn thấy nao lòng. Người ta nhận ra trong đôi mắt ấy lời cầu khẩn, lòng biết ơn và sự van xin cho một tình yêu cháy nồng tha thiết, tình cha con. Anh Sáu hy sinh nhưng tình yêu thương con trong anh vẫn không chết, nó sống cùng với chiếc lược ngà và tiếp nối bằng một tình cha con mới giữa bác Ba và bé Thu.</strong></p><p> </p><p><strong>Chiến tranh đã cướp đi biết bao sinh mạng của người dân đất Việt, cướp đi của mảnh đất Nam Bộ một người con ưu tú. Ta bất giác nhớ đến bác sĩ Đặng Thùy Trâm với những lời văn nhuốm đầy lệ: <em>“Xương máu của người dân Nam Bộ chất lên thành đống như những ngọn núi căm hờn đứng sừng sững trước mắt con”.</em></strong></p><p> </p><p><strong>Truyện ngắn <em>“Chiếc lược ngà”</em> ấn tượng không chỉ bởi cốt truyện hấp dẫn, kể chuyện tự nhiên, ngôn ngữ đậm chất Nam Bộ; ấn tượng không chỉ bởi ngòi bút tài tình đã khắc họa tâm lí nhân vật hết sức tinh tế và chính xác; ấn tượng không chỉ bởi lời văn giàu cảm xúc và lựa chọn ngôi kể cùng việc kết hợp nhuần nhuyễn phương thức tự sự, trữ tình; mà ấn tượng còn bởi nội dung sâu sắc và cảm động về tình cha con ấp áp thiêng liêng. Truyện ngắn <em>“Chiếc lược ngà” </em>của Nguyễn Quang Sáng đã gạt vơi dòng nước mắt đau thương của chiến tranh và sưởi ấm tâm hồn người đọc bởi tình phụ tử thiêng liêng, cao cả. Đồng thời qua đó khắc họa bi kịch chiến tranh để làm nổi bật lên tình cha con sâu nặng của nhân vật anh Sáu.</strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="missyouloveyou, post: 25841, member: 138284"] [B]CẢM NHẬN CỦA EM VỀ TÌNH CHA CON GIỮA ANH SÁU VÀ BÉ THU QUA ĐOẠN TRÍCH “CHIẾC LƯỢC NGÀ” CỦA NGUYỄN QUANG SÁNG[/B] [B]Nhà thơ Tố Hữu từng viết:[/B] [B][I]Tuốt gươm không chịu sống quỳ[/I][/B] [B][I]Tuổi xanh không tiếc sá chi bạc đầu[/I][/B] [B][I]Lớp cha trước lớp con sau[/I][/B] [B][I]Đã thành đồng chí chung câu quân hành[/I][/B] [B]Lớp lớp con cháu Việt Nam đã viết lên những trang sử vàng chói lọi cho một dân tộc anh hùng qua những cuộc kháng chiến chống giặc ngoại xâm cứu nước. Bên cạnh những trang sử vẻ vang ấy là những bài ca thiêng liêng về tình cảm gia đình – bài ca đi cùng năm tháng. Những bài ca đã gắn bó cùng những người chiến sĩ, những bài ca bất tử thiêng liêng trong cái khét nồng mùi bom đạn chiến tranh. Những bài ca ấy, dù đã hòa bình nhưng mỗi lần cất lên vẫn khiến bao tâm hồn bồi hồi cảm xúc. Một trong những bài ca đó là một câu chuyện, câu chuyện về “chiếc lược ngà” thấm đượm tình phụ tử thiêng liêng, cao cả.[/B] [B]Là một thư kí trung thành trong suốt chiều dài kháng chiến đất nước, Nguyễn Quang Sáng đã cất cao khúc ca về tình cha con… Truyện [I]ngắn “Chiếc lược ngà”[/I] ra đời vào năm 1966, giữa lúc cuộc kháng chiến chống Mĩ đang đi vào giai đoạn khốc liệt, cam go. Không đi sâu vào những mất mát đau thương của hậu quả bom đạn đế quốc, Nguyễn Quang Sáng – người con ưu tú trên mảnh đất Nam Bộ đã chắp bút viết lên bài ca bất tử về tình cha con trong cảnh ngộ éo le, ngặt nghèo của chiến tranh. Và chính bởi tình cảm thiêng liêng này đã làm động lực thôi thúc nhiều thế hệ con người Việt Nam cất cao khúc quân hành, xả thân vì sự nghiệp giải phóng dân tộc.[/B] [B]Tình phụ tử thiêng liêng sâu nặng trước hết được thể hiện qua nhân vật anh Sáu – một người cha rất mực thương con. Tình yêu thương ấy được thể hiện xúc động trong nỗi niềm khao khát cháy bỏng của anh, khao khát được gặp lại đứa con thơ nơi quê nhà bé nhỏ. Nỗi nhớ con, nhớ gia đình cứ đeo đuổi anh suốt hàng tháng, hàng năm trời, để rồi nỗi nhớ ấy cứ dần một lớn lên, để rồi nỗi nhớ ấy vỡ òa trong ngày về phép…. Chẳng đợi cho chiếc xuồng cập bến, thấy thấp thoáng một đứa bé chừng tám tuổi trước nhà, anh vội vàng hấp tấp [I]“nhún chân nhảy thót lên bờ, xô chiếc xuồng tạt ra”, “bước vội vàng với những bước dài, rồi dừng lại kêu to: Thu! Con!”.[/I] Dường như quá xúc động khi thấy trước mắt mình đứa con gái đã bao năm tháng mong ngóng, vết thẹo dài bên má anh lại bất chợt [I]“đỏ ửng”[/I] lên, môi anh lặp bặp run run, gọi tên con nghẹn ngào trong tiếng nấc đã bị kìm nén. Vậy mà, những tưởng đứa con ấy sẽ chạy lại ôm chầm lấy anh, những tưởng đứa con ấy sẽ cũng xúc động mà khóc òa trước mặt ba nó… nhưng không, con bé [I]“giật mình, ngơ ngác, lạ lùng”[/I] rồi tái mặt, chạy vụt đi với tiếng thét gọi má. Thật chua xót biết bao! Sau tám năm ròng cách biệt yêu thương, tám năm ròng vật vã nôn nao trong nỗi nhớ, để rồi giờ đây, khi sắp sửa thỏa lòng mong mỏi ngóng chờ, cái hành động của bé Thu tựa như một vết cứa đang dần hất tạt đi những tình yêu thương trong trái tim người cha như anh. Người đọc như càng thấm nỗi đau của nhân vật hơn khi trước khung cảnh đớn đau hụt hẫng ấy, hình ảnh anh Sáu với gương mặt [I]“tối sầm lại” và “hai tay buông thõng xuống như bị gãy”.[/I][/B] [B]Những ngày sau đó anh Sáu đã cố gắng để bé Thu nhận cha. Điều khiến anh khổ tâm vô cùng chính là điều mà bé Thu không chịu gọi anh là ba. [I]“Suốt ngày anh chẳng đi đâu xa, suốt ngày ở bên con, vỗ về con”.[/I] Ở đoạn này, Nguyễn Quang Sáng đã xây dựng lên một tình huống thú vị, khi cần chắt nước cơm, nhẽ ra trong cái thế bí này bé Thu sẽ phải gọi và nhờ ba cho bằng được; đến cả người đọc cũng lầm tưởng cái tính ương ngạnh của con bé sẽ phải chịu thua khi mà nồi cơm cứ sôi lên sùng sục. Nhưng rồi không chỉ độc giả, mà cả anh Sáu cũng bị hành động của bé Thu dập tắt hy vọng gọi một tiếng [I]“ba”.[/I] Anh Sáu đau khổ lắm nhưng chỉ [I]“nhìn con vừa khe khẽ lắc đầu vừa cười”;[/I] cười vì khổ tâm đến nỗi không khóc được [I]“nên mới phải cười vậy thôi”.[/I] Lòng anh chua xót. Niềm hạnh phúc mà anh mong chờ vẫn cứ nằm mãi nơi đáy lòng chẳng chịu trỗi dậy. Anh thầm nghe một tiếng, chỉ một tiếng [I]“ba”[/I] thôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi nhưng sao cái ước mơ nhỏ nhoi, vốn gần gũi nay sao bỗng xa vời đến thế. Cứ cơ hội này đến cơ hội khác tới, ngỡ rằng bé Thu sẽ chịu thua, sẽ phải [I]“gọi ba thôi”[/I] nhưng biết bao lần gieo hy vọng để rồi đón lại cũng chỉ là thất vọng àm thôi. Phải nói Nguyễn Quang Sáng là một người rất hiểu tâm lí trẻ con. Những cử chỉ, những hành động miêu tả về bé Thu cho thấy đó là một cô bé đáng yêu, vô cùng bướng bỉnh, vô cùng ương ngạng, lì lợm nhưng cũng vô cùng yêu thương người cha của mình. Vì quá cứng đầu nên con bé đã vùng vằng hất miếng trứng ra khỏi chén, vì quá cứng đầu nên con bé mới bị anh Sáu [I]“giận quá không kịp suy nghĩ”[/I] đã vung tay đánh mạnh vào mông con. Nhưng rồi độc giả sẽ phải tự hỏi, hỏi tác giả và cũng là hỏi chính bản thân mình, vì sao anh Sáu là cha nó mà nó lại không chịu nhận ba? Phải chăng tại [I]“ba nó đi lâu quá nên nó quên rồi”?[/I] Có lẽ là vậy bởi ngày anh Sáu nhập ngũ, bé Thu mới lên một tuổi.[/B] [B]Thế rồi, tình phụ tử thiêng liêng sâu nặng bất chợt trào dâng mạnh mẽ trong ngày chia tay đong đầy nước mắt. Đó là ngày anh Sáu và bác Ba phải trở lại chiến trường. Trước khi đi, anh Sáu nhìn con, nhìn với một cặp mắt [I]“trìu mến lẫn buồn rầu”[/I]. Bé Thu đứng nép vào một góc tường rồi cũng nhìn ba, với [I]“đôi mi dài uốn cong và như không bao giờ chớp”[/I], cái nhìn ngơ ngác và lạ lùng viến mất, nó nhìn với “[I]vẻ nghĩ ngợi sâu xa”.[/I] Anh Sáu định bước tới ôm con nhưng có một điều gì đó đã ngăn cản bước chân ấy. Có lẽ anh biết, nếu anh bước tới, con bé cũng sẽ giật mình, bước lùi và lại nhìn anh với cặp mắt giận dữ, lạ lùng không quen biết. Anh Sáu không sợ bom đạn kẻ thù, không sợ phải hy sinh, giờ phút này đây anh sợ anh phải đau lòng một lần nữa. Nên anh chỉ đứng yên nhìn từ xa: [I]“Ba đi nghe con!”.[/I] Vậy mà ngay lúc ấy, giữa cái cảnh chia li ngập tràn nỗi buồn bỗng chợt vỡ òa ngập tràn niềm vui, hạnh phúc. Bé Thu hét toáng lên, “như tiếng xe, xé cả sự im lặng và rột gan mọi người”: [I]“Ba….a…a!”.[/I] Tiếng ”ba” ấy là minh chứng cho cảm xúc bị đè nén trong lòng con bé, tiếng “ba” ấy cũng là tiếng mà bé Thu mong chờ được bật ra khỏi nỗi nhớ bấy lâu… Rồi nó [I]“hôn ba nó cùng khắp”,[/I] rồi [I]“nó ôm chặt cổ ba và khóc òa lên”[/I] không cho ba đi. Hóa ra vì tình cha trong nó lớn quá nên nó mới không nhận ba. Hóa ra vì hình ảnh ba nó trước kia đã ăn nhập vào trí óc thơ dại và tâm hồn bé nhỏ nó quá rồi nên giờ, khi anh Sáu trở về với chiếc thẹo dài bên má, anh không còn là hình ảnh của anh với tám năm về trước nữa. Phải nói là bé Thu rất yêu ba, yêu cái hình ảnh ba với nỗi nhớ rõ mồn một khuôn mặt ba của tám năm về trước nên con bé không thể chấp nhận và đón lấy cái vết thẹo này. Thế nhưng, lúc bé Thu nhận cha thì cũng là lúc anh Sáu phải ra chiến trường.[/B] [B]Vậy đấy, tình cha con thiêng liêng cao quý những tưởng đã bị vùi lấp bởi bom đạn ác liệt của chiến tranh nay bỗng trào dâng mạnh mẽ. Chính bi kịch chiến tranh đã phá hủy biết bao niềm vui, niềm hạnh phúc của con người. Chính bi kịch chiến tranh đã làm gia đình li tán, xa cách. Bi kịch chiến tranh đã khiến vợ mất chồng, con mất cha. Và giờ, bi kịch chiến tranh đã làm cho bé Thu không đón nhận tình cảm của ba mình, mãi đến lúc nhận cũng là lúc chiến tranh tách rẽ tình yêu thương của họ[/B] [B]Thế nhưng, tình phụ tử cao cả thiêng liêng cho dù có ở chiến trường xa xôi vẫn không hề nguội lạnh. Tình phụ tử cao cả, thiêng liêng được sưởi ấm bằng nỗi nhớ và nỗi hy vọng. Có lẽ cái hành động đánh con là hành động bột phát của nỗi đau bị con khước từ chối bỏ, chỉ biết rằng mỗi ngày những đêm rừng, anh cứ dằn vặt, trăn trở, ân hận sao mình lại đánh con. Nỗi khổ tâm ấy dày vò anh mãi cho đến một hôm anh nhặt được khúc ngà, [I]“mặt anh hớn hở như một đứa trẻ nhận được quà”[/I]. Anh tẩn mẩn tỉ mỉ cưa từng chiếc răng lược, [I]“cố công như một người thợ bạc”. [/I]Anh vui hơn khi bụi ngà rơi mỗi nhiều, nỗi ân hận và nỗi nhớ như vơi bớt đi. Bao yêu thương anh gửi gắm qua dòng chữ ngọt ngào [I]“Yêu nhớ tặng Thu con của ba”.[/I] Anh luôn thao thức, mong chờ ngày gặp lại con, mỗi lần nhớ con anh đưa lược lên ngắm nghía rồi chải, cà lược lên đầu cho thêm bóng. Tình cha con thiêng liêng nồng ấm đến như thế, vậy mà một lần nữa, chiến tranh lại hóa thành tử thần, khiến anh Sáu bị hy sinh trong trần càn của địch. Trong lúc hấp hối, với hơi thở cuối cùng, dường như chỉ có tình yêu thương con vẫn không hề thay đổi và nguội lạnh, anh Sáu móc trong túi áo chiếc lược, đưa cho bác Ba và chỉ nói lên lời trăng trối qua ánh mắt. Cái ánh mắt mà đến giờ nghĩ lại, bác Ba – hay tác giả vẫn thấy nao lòng. Người ta nhận ra trong đôi mắt ấy lời cầu khẩn, lòng biết ơn và sự van xin cho một tình yêu cháy nồng tha thiết, tình cha con. Anh Sáu hy sinh nhưng tình yêu thương con trong anh vẫn không chết, nó sống cùng với chiếc lược ngà và tiếp nối bằng một tình cha con mới giữa bác Ba và bé Thu.[/B] [B]Chiến tranh đã cướp đi biết bao sinh mạng của người dân đất Việt, cướp đi của mảnh đất Nam Bộ một người con ưu tú. Ta bất giác nhớ đến bác sĩ Đặng Thùy Trâm với những lời văn nhuốm đầy lệ: [I]“Xương máu của người dân Nam Bộ chất lên thành đống như những ngọn núi căm hờn đứng sừng sững trước mắt con”.[/I][/B] [B]Truyện ngắn [I]“Chiếc lược ngà”[/I] ấn tượng không chỉ bởi cốt truyện hấp dẫn, kể chuyện tự nhiên, ngôn ngữ đậm chất Nam Bộ; ấn tượng không chỉ bởi ngòi bút tài tình đã khắc họa tâm lí nhân vật hết sức tinh tế và chính xác; ấn tượng không chỉ bởi lời văn giàu cảm xúc và lựa chọn ngôi kể cùng việc kết hợp nhuần nhuyễn phương thức tự sự, trữ tình; mà ấn tượng còn bởi nội dung sâu sắc và cảm động về tình cha con ấp áp thiêng liêng. Truyện ngắn [I]“Chiếc lược ngà” [/I]của Nguyễn Quang Sáng đã gạt vơi dòng nước mắt đau thương của chiến tranh và sưởi ấm tâm hồn người đọc bởi tình phụ tử thiêng liêng, cao cả. Đồng thời qua đó khắc họa bi kịch chiến tranh để làm nổi bật lên tình cha con sâu nặng của nhân vật anh Sáu.[/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Cơ Sở
LỚP 9
Ngữ văn 9
Chiếc lược ngà - Nguyễn Quang Sáng
Cảm nhận về tình cha con trong truyện "Chiếc lược ngà"
Top