Cảm nhận của em khi đọc bài thơ Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh của Lí Bạch.
BÀI LÀM
Lí Bạch là một nhà thơ nặng tình với quê hương, nhất là trong những lúc đi xa quê hương, vào những đêm thanh tĩnh, tình yêu quê hương dấy lên trong lòng ông. Tình cảm ấy đã làm cho Lí Bạch dâng lên một niềm tâm sự, đó là nỗi nhớ quê hương qua bài thơ Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh:
Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương.
Mở đầu bài thơ là cảnh trăng trong đêm khuya. Trăng ở khắp mọi nơi, trăng như dòng suối miên man chảy trong đêm thâu vắng lặng tứ bề. Ánh trăng gợi cảm giác êm đềm của đêm thanh tĩnh, ánh trăng giúp tác giả quên đi cái náo nhiệt, xô bồ ở ban ngày. Ánh trăng đánh thức những kỉ niệm của quá khứ, đánh thức lại tình bạn năm xưa. Ánh trăng kì diệu đã từng bầu bạn với nhà thơ ở quê nhà, nay gặp lại vầng trăng làm tác giả nhớ về cố hương mãnh liệt. Ở quê người, tác giả nhớ tới gia đình, người thân, bạn bè và thờ thơ ấu đẹp đẽ của mình. Ánh trăng dịu dàng và mờ ảo làm nhà thơ liên tưởng mông lung:
Đầu giường nhìn trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương.
Ánh trăng rọi từ nơi đầu giường đã làm cho tác giả cảm hứng mãnh liệt, trăng lảng bảng làm tác giả ngỡ mặt đất phủ một làn sương mờ ảo. Bằng sự tưởng tượng phong phú, tác giả đã nâng ánh trăng đến mức kì diệu. Vầng trăng trở nên mơ màng, hư hư thực thực. Liên tưởng của tác giả chỉ trong khoảnh khắc rồi cũng trở về với ánh trăng thực tại. Có lẽ vì trăng đẹp quá nên đã được nhà thơ đón chào nồng hậu. Tư thế nhìn trăng của thi nhân rất tự nhiên nhưng cũng đầy ngưỡng mộ, tâm hồn hòa quyện với ánh trăng. Nhưng tiếc thay, ánh trăng huyền diệu ấy đang soi sáng ở quê người, soi sáng trong quán trọ trên bước đường phiêu bạt. Phải chăng thi nhân muốn phủ nhận thực tại để trở về với quá khứ. HIện tại và quá khứ ở quê nhà đan xen lẫn nhau trong tâm hồn nhà thơ. Cảnh trăng đẹp và sự nhớ ung sóng đôi và biểu hiện trên một con người:
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương.
Cố hương ở đây là gia đình, người thân, là hàng trên, xóm dưới mà tác giả đã một thời gắn bó. Nỗi nhớ quê hương da diết đã làm nhà thơ dấy lên một nỗi buồn man mác. Dù thực tại có muôn ngàn cảnh đẹp nhưng không làm vơi đi nỗi nhớ quê nhà. Dù quê hương của tác giả là mảnh đất cộc cằn, nghèo khó nhưng nó luôn làm cho nhà thơ thấy nhớ thấy thương. Vĩ nhân đã cúi đầu trước cái đẹp để nghĩ về quê hương yêu dấu, hồi tưởng lại những kì niệm nơi cố hương mà thi nhân đã cất giữ nơi tận đáy lòng. Đây chính là tình cảm mà nhà thơ đã biểu hiện trong cảnh thơ mộng của đêm trăng yên tĩnh. Tình yêu quê hương như dồn nén rất lâu trong tâm hồn tác giả.
Bài thơ thật sống động với những nét tả cảnh, tả tình đan xen, hòa quyện, nó như một bản tình ca sâu lắng, là khúc nhạc chan chứa tình quê. Bài thơ là tiếng lòng của "thi tiên Lí Bạch", nó đánh thức độc giả tình yêu quê hương, đất nước, hướng về cội nguồn dân tộc. Và tất nhân những ai không yêu quê hương thì sẽ không lớn nổi thành người.
Theo Những bài văn hay 7*