Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ.

[FONT=&quot]NỤ CƯỜI MẸ [/FONT][FONT=&quot]
(Tặng mẹ kính yêu)
[/FONT]​
[FONT=&quot]
Con yêu ông, yêu bà, yêu cha, yêu em, yêu chị nhưng mẹ có biết người con yêu nhất là ai không? Vâng, người con yêu nhất chính là mẹ. Con yêu vóc dáng gầy gầy của mẹ, yêu mái tóc đã điểm bạc và đặc biệt điều con yêu nhất từ mẹ chính là nụ cười.

Nụ cười của mẹ đẹp lắm! nó đẹp như ánh trăng rằm, đẹp như nước hồ mùa thu. Con nghe bà ngoại kể: " Vừa mới cất tiếng khóc chào đời, cháu đã được nhận món quà rất quý giá mà mẹ con ban tặng. Mặc dù lúc đó mẹ cháu vô cùng mệt mỏi, tưởng như đã kiệt sức nhưng mẹ vẫn đón cháu vào lòng, nở nụ cười yêu thưong trìu mến với con. Nụ cười đó làm sáng lên khuôn mặt xanh xao, đầm đìa mồ hôi của mẹ cháu - Lúc đó mẹ đã rất hạnh phúc khi sinh ra cô bé kháu khỉnh, đáng yêu như cháu".

Cứ mỗi tối khi con học bài xong, ba lại kể cho con nghe hồi bé con đã vui bên mẹ như thế nào, mẹ ạ! "Hồi con bước sang tuổi đời đầu tiên là lúc con biết nói, biết đi. Có lẽ nào năm đó là thời gian con đáng yêu và dễ thương nhất. Cứ mỗi buổi tối trước khi đi ngủ con lại bi ba, bi bô đòi bú sữa. Giọng nói líu lo như con chim non của con khiến cho cha mẹ không khỏi bật cười. Chỉ có mẹ là biết con đòi gì, khi vào thời điểm đó, trong mẹ và con như có một cái gì đó mà chỉ có mẹ mới là người cho con ăn, con ngủ, con chơi. Bàn chân bé xíu non nớt của con cố bám chặt xuống nền gạch của căn phòng khách. Mẹ đặt con ở giữa phòng rồi dần dần lùi ra xa, ra xa. Lúc ấy con cố chập chững bước từng bước đi đầu tiên trong cuộc đời. Con đi được vài bước thì con loạng choạng tưởng chừng như sắp ngã, nhưng không đã có bàn tay mẹ đỡ lấy con, ôm con vào lòng, nở nụ cười tươi động viên con, mong con cố gắng vượt qua "cũng như lần trước mẹ đã ban tặng cho con món quà con coi là quý giá nhất - nụ cười mẹ, con cảm ơn mẹ!
Buổi tối của sáu năm về trước, mẹ đã bận bao lo toan sắm sửa cho con để mai con bước vào lớp Một. Buổi chiều mẹ đã dắt con đi siêu thị, mua biết bao là thứ: nào bút, nào vở, nào phấn, nào bảng... cái gì cũng có cả nhưng con cảm thấy mẹ vẫn lo lắng một điều gì đó. Tối đến mẹ cho biết bao nhiêu thứ vào cặp để con học hành cho tốt, mẹ mua biết bao nhiêu thứ để con bằng bạn bằng bè. Nghĩ đến đó con vui lắm, nhưng sao con vẫn cảm thấy một nỗi buồn, một niềm lo lắng ẩn sâu trong mắt mẹ. Sáng sớm hôm sau mẹ đèo con đến trường, nơi mà con sẽ học ở trong đó, nơi dạy con biết bao kiến thức.
Khi bước đến cổng trường, mẹ cúi xuống hôn con và nói: "Từ tối hôm qua mẹ đã lo lắng, ngày mai con sẽ buồn, sẽ khóc đòi về theo mẹ, nhưng bây giờ mẹ mới thấy con gái mẹ mạnh mẽ biết nhường nào. Con hãy bước qua cánh cổng trường này đi, rồi con sẽ thấy một thế giới đầy thú vị của tri thức, của trí tuệ". Mẹ lại nở nụ cười sung sướng, ôm con vào lòng rồi dắt con bước qua cánh cổng. Nụ cười của mẹ như tiếp thêm sức mạnh cho con, giúp con đủ nghị lực can đảm để vượt qua các thử thách trong cuộc sống, con cảm ơn mẹ!
Con biết sức khỏe của mẹ rất yếu nên mỗi khi trái gió trở trời, mẹ lại mệt, lại yếu. Có một lần mẹ ốm nằm liệt giường, ngủ thiếp đi trong con sốt cao. Khi mẹ ngủ dậy trời đã chập choạng tối, mẹ gọi con vào, ôm con vào lòng, cười nói: "con gái của mẹ mang sách vở ngày hôm nay cho mẹ xem nào. Có bài nào khó nhớ hỏi mẹ nhé"... mẹ biết lúc đó con thương mẹ nhường nào không. Nhìn gò má xanh xao, khuôn mặt gầy con lại càng thương mẹ nhiều hơn. Mẹ ốm như vậy mà vẫn lo lắng cho con, nở nụ cười với con khi mẹ đang bị dày vò vì con sốt cao. Con thấy mẹ thật vĩ đại! cảm ơn mẹ đã sinh ra con để con nhìn thấy nụ cười của mẹ.
Con không biết con phải cám ơn mẹ bao nhiêu lần để cảm ơn công ơn dưỡng dục của mẹ. Con không biết con phải xin lỗi mẹ bao nhiêu lần để mẹ tha lỗi cho những lỗi lầm của con đã gây ra. Con không biết con phải im lặng bao nhiêu lâu để suy nghĩ con yêu mẹ biết chừng nào. Con không biết con sẽ ra sao trên cuộc đời này, nếu không có nụ cười mẹ. Còn bây giờ con chỉ biết nói rằng: Con yêu mẹ và yêu nụ cười mẹ nhiều lắm!
[/FONT]

[FONT=&quot]Nụ cười của mẹ
[/FONT]​
[FONT=&quot]
[/FONT]
[FONT=&quot]Mẹ! Tiếng gọi đầu tiên lúc rời nôi khi còn thơ bé. Mẹ là con đò rẽ nước, xuôi ngược dòng đời, chở gánh nặng qua bao ghềnh thác. Dẫu biết con là gánh nặng của đời mẹ nhưng sao môi kia không ngừng nở nụ cười? Nụ cười ấy đối với tôi là một món quà vô giá, đã tiếp cho tôi thêm niềm tin, sức mạnh và nghị lực để vươn lên trong cuộc sống.[/FONT]
[FONT=&quot]Từ thuở còn thơ, tôi đã có cái may mắn được nhìn thấy nụ cười của mẹ: một nụ cười tràn đầy tình cảm. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trên đời. Thật bất hạnh thay cho bao người không được ngắm nụ cười của mẹ. Đau đớn thay cho những kẻ lại vùi dập, hắt hủi nụ cười ấy. Có ai đó bảo rằng: “Nụ cười làm con người ta được gần nhau hơn”. Vâng, chính nụ cười ấy đã giúp tôi thấu hiểu hết tình thương con vô bờ bến của mẹ, một tình cảm mà không gì có thể mua được. Và nụ cười ấy là cả một vũ trụ bao la mà tôi không khám phá hết được. Nhưng tôi biết nó là sức mạnh dìu tôi đứng dậy mỗi khi vấp ngã, là niềm tin, là lẽ sống của đời tôi.[/FONT]
[FONT=&quot]Nhưng đâu phải lúc nào nụ cười của mẹ cũng giống nhau. Mỗi khi tôi ngoan, mẹ cười, một nụ cười yêu thương, vui vẻ. Nó làm tôi thấy rằng mình đã làm cái gì đó lớn lao cho mẹ. Rồi nụ cười của mẹ động viên, khuyến khích mỗi khi tôi đạt điểm cao. Nụ cười ấy làm cho niềm vui nhân lên gấp bội, làm cho tôi thấy cuộc sống này tươi đẹp biết bao khi có mẹ trên đời. Đôi lúc tôi có chuyện buồn, mẹ vẫn cười nhưng là nụ cười an ủi, vỗ về. Nụ cười ấy như ngọn lửa hồng, sưởi ấm con tim non trẻ đang lo lắng, thổn thức...[/FONT]
[FONT=&quot]Có gì đẹp trên đời hơn thế, khi biết rằng mẹ đang ở bên tôi. Nụ cười mẹ sưởi ấm lòng tôi, đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Nhưng cũng có lúc vắng nụ cười của mẹ! Và khi ấy, tôi càng nhận ra nụ cười mẹ là một “gia tài” lớn đối với tôi...[/FONT]
 
Đề bài: Nêu cảm nghĩ về nụ cười của mẹ.
BÀI LÀM

Tuổi thơ chở đầy cổ tích
Dòng sông lời mẹ ngọt ngào
Đưa con đi cùng đất nước
Chòng chành nhịp võng ca dao.


Lời thơ của Trương Nam Hương luôn vang vọng trong tôi về hình ảnh người mẹ, những câu hát ru hời ngày xưa mẹ hát ru tôi nay tôi vẫn nhớ. Tôi nhớ nhất là nụ cười của mẹ, nụ cười ấy đã làm tâm hồn tôi thêm phong phú.

Từ tuổi ấu thơ, tôi đã nhận ra nụ cười yêu thương mà mẹ đã mang đến cho tôi. Trong nụ cười ấy có gian lao, vất vả, có buồn, vui, hạnh phúc. Khi tôi vững bước những bước chập chững đầu tiên là những nụ cười hạnh phúc nơi mẹ. Nụ cười thể hiện lòng khao khát, nỗi mong chờ hoài vọng thiết tha của tâm hồn mẹ. Sự mong chờ đó đã đến nên mẹ hạnh phúc biết bao. Rồi những giây phút tôi vấp ngã đã làm mẹ lo lắng, tôi đã thấy một sự thay đổi trên khuôn mặt mẹ, tuy có lúc mẹ vẫn gượng cười. Nụ cười ấy lúc như cơn gió mơn man nhè nhẹ để xoa dịu vết đau cho tôi, như lời động viên tôi không nên lùi bước trước những khó khăn trong cuộc sống. Mẹ cười để tôi an tâm vững chắc.

Mỗi chặng đường trưởng thành của tôi đã mang đến cho mẹ một niềm vui bất tận. Khi tôi biết nói đã làm mẹ rất vui, lúc tôi biết cười đã đem đến cho mẹ một niềm hạnh phúc. Những lúc ấy, nụ cười của mẹ thật rạng rỡ, thật gần gũi thân thương. Tôi rất thích nhìn thấy mẹ cười, thích nghe lời mẹ hát ru. Trong lời hát ru hời êm ái đó, tôi nhận ra nụ cười thầm kín trong lòng mẹ.

Tôi nhớ cái ngày đầu tiên tôi đi học, mẹ lo lắng biết bao. Lo lắng mà tươi cười. Mẹ vui lắm khi tôi vào lớp Một. Mẹ vui vì tôi có niềm vui mới - niềm vui đi học. Ngưỡng cửa trường học đang chờ đón tôi, con đường đến trường đang nâng bước tôi đi. Cổng trường mở ra đối với tôi là biết bao niềm vui đến với mẹ. Thế giới kì diệu mở ra trong tôi đã làm mẹ quên hết nhọc nhằn. Nụ cười hiền hòa của mẹ luôn đến với tôi mỗi khi tôi học hành tấn tới. Nụ cười ấy là lời khuyên nhẹ nhàng, là lời động viên, thúc giục để tôi hướng tới ngày mai. Những lúc vắng nụ cười ở mẹ là những lúc mẹ lo âu, phiền muộn. Những lúc tôi mắc lỗi hay những lúc mẹ bận rộn với công việc, căng thẳng trong tâm trí. Những lúc ấy tôi thấy thương mẹ vô cùng và muốn chia sẻ cùng mẹ.

Tôi yêu sao từng nụ cười của mẹ. Tôi cảm thấy nụ cười ấy như vầng hồng của bình minh, như ánh trăng vàng của đêm trăng mười sáu, như ngọn đuốc soi đường trong đêm tối ba mươi. Tôi thật hạnh phúc khi nhìn thấy mẹ cười, mẹ vui. Có nụ cười dịu dàng ở mẹ, tôi cảm thấy căn nhà mình ấm áp. Trong tâm tư tôi, nụ cười của mẹ thật quan trọng, thật có ý nghĩa. Trong cái nhìn tôi, nụ cười của mẹ đẹp hơn tất cả. Tôi mong ngày nào cũng nhìn thấy mẹ cười.

Mẹ ơi! Con sẽ mang niềm vui về cho mẹ từ những cố gắng trong việc học tập của con. Con mong nụ cười của mẹ sẽ mãi mãi đến với con, với mái ấm gia đình mà từ rất lâu mẹ đã gây dựng nên. Con quyết chăm ngoan, học giỏi và làm những việc có ích để luôn đón nhận những nụ cười của mẹ. Đúng như lời thơ của Chế Lan Viên đã viết:

Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn thương con.


Theo Những bài văn hay 7*
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top