Chuông đồng hồ đều đặn buông 21 giờ. Màn đêm yên ắng tĩnh mịch lạ thường, Chỉ còn nghe tiếng lá xào xạc ở trước sân. Lúc đó em còn đang làm bài tập, chỉ còn 2 bài Toán nữa thôi cố gắng làm cho hết. Bỗng nhiên nghe tiếng hé mở cửa phòng, thì ra đó là bà nội. Bà còn đang thức đợi em vào..
Bà năm nay tuổi ngoài bảy mươi, dáng bà phúc hậu. Tuy già nhưng bà còn nhanh nhẹn lắm, còn ngồi viết được những trang nhật ký bi sử đời bà là Bác sĩ đã từng du học ở nước ngoài. Hiện nay bà sống với tôi và một đứa em trai nhỏ. Có một hôm bà nằm không ngủ được, bà kể chuyện chiến tranh thời đánh Mỹ. Chiến tranh như thế mà bà không sớn lòng khi nghe tin ông đã mất ngoài chiến trường để bảo vệ độc lập tự do cho đất nước.Ở nhà bà rất bận, mọi người thường đến nhà nhờ bà giúp đỡ. Bà luôn luôn giúp đỡ mọi người trong cơn bệnh ngặt nghèo. Lúc bà rãnh rỗi, bà thường chăm sóc cây hoa cảnh trước sân để làm vui. Có hôm tôi thấy vắng bà, tôi liền đi tìm bà thì thấy bà đang lúi húi cho các con gà con vịt ăn sau hè.Bà thường nhắc nhở:"cố gắng mà học để nói chí bà và ông". Ông và bà đều là Bác sĩ giáo sư từng dạy các Y sinh. Em yêu bà lắm và em mong bà sống thật lâu với tôi và em trai nhỏ. Trong đời em bà là một vòng tay hạnh phúc che chở cho tôi và em tôi nên người hữu dụng cho xã hội.
Tôi thầm hứa nguyện trong thâm tâm là sẽ cố gắng học để thi lấy được bằng tiến sĩ như bà và còn nhiều người mến mộ. Tôi tin rằng bà là một hình ảnh, một tấm gương hi sinh mà tôi và em tôi phải ghi khắc suốt cuộc đời. Dù bão tố ngang trái cũng không phai mờ hình ảnh của bà tôi.
Bảo Châu 7a3
Bà năm nay tuổi ngoài bảy mươi, dáng bà phúc hậu. Tuy già nhưng bà còn nhanh nhẹn lắm, còn ngồi viết được những trang nhật ký bi sử đời bà là Bác sĩ đã từng du học ở nước ngoài. Hiện nay bà sống với tôi và một đứa em trai nhỏ. Có một hôm bà nằm không ngủ được, bà kể chuyện chiến tranh thời đánh Mỹ. Chiến tranh như thế mà bà không sớn lòng khi nghe tin ông đã mất ngoài chiến trường để bảo vệ độc lập tự do cho đất nước.Ở nhà bà rất bận, mọi người thường đến nhà nhờ bà giúp đỡ. Bà luôn luôn giúp đỡ mọi người trong cơn bệnh ngặt nghèo. Lúc bà rãnh rỗi, bà thường chăm sóc cây hoa cảnh trước sân để làm vui. Có hôm tôi thấy vắng bà, tôi liền đi tìm bà thì thấy bà đang lúi húi cho các con gà con vịt ăn sau hè.Bà thường nhắc nhở:"cố gắng mà học để nói chí bà và ông". Ông và bà đều là Bác sĩ giáo sư từng dạy các Y sinh. Em yêu bà lắm và em mong bà sống thật lâu với tôi và em trai nhỏ. Trong đời em bà là một vòng tay hạnh phúc che chở cho tôi và em tôi nên người hữu dụng cho xã hội.
Tôi thầm hứa nguyện trong thâm tâm là sẽ cố gắng học để thi lấy được bằng tiến sĩ như bà và còn nhiều người mến mộ. Tôi tin rằng bà là một hình ảnh, một tấm gương hi sinh mà tôi và em tôi phải ghi khắc suốt cuộc đời. Dù bão tố ngang trái cũng không phai mờ hình ảnh của bà tôi.
Bảo Châu 7a3