Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Cơ Sở
LỚP 7
Ngữ văn 7
Cảm nghĩ về người mẹ.
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 68452" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> "Vũ trụ có rất nhiều kì quan, nhưng kì quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ". Tôi đã nhiều lần nghe được câu nói này nhưng có lẽ tôi chưa thật sự hiểu hết về nó, bởi nó quá rộng lớn, quá kì vĩ.... Trước đây tôi chỉ biết trái tim người ta được hình thành một khối máu gắn liền với từng nhịp đập, vậy mà giờ nhìn mẹ, nhìn từng nhịp đập trong tim mẹ, tôi còn biềt đc rằng bên trong quả tim ấy còn là cả một tân hồn sâu thẩm, là cả sự tần tảo vất vả của mẹ. Và tôi yêu mẹ- yêu quả tim với từng nhịp đập đã cho tôi sự sống như ngày hôm nay!</em></span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> </em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em></em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em>Cả gia đình tôi dường như sinh tồn được đều là nhờ đồng lương ít ỏi của nghề giáo viên mà mẹ mang về. Còn ba, vì gia cảnh gia đình mà từ nhỏ ba tôi đã không được ăn học thành đạt mà phải bương chải tần tảo với những đồng tiền làm thuê cũng chỉ đủ chi tiêu một phần trong gia đình, và mọi chi tiêu cho việc học hành, sinh hoạt gia đình.. điều oằn nặng trên đôi vai vốn gầy guộc của mẹ.</em></span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Gánh nặng gia đình, con cái, nghề nghiệp…nhưng có bao giờ làm mẹ ngã uỵ , mẹ tuy là người phụ nữ nhỏ bé, nhưng rất giỏi giang, mẹ lo chu toàn cho chúng tôi từ cái cập, cái sách, từ bộ quần áo... cho đến những bữa cơm..., mẹ bao bọc anh em chúng tôi và không để chúng tôi bị thiệt thòi trước mọi người, và bạn bè , để rồi tóc mẹ bạc dần, cái màu bạc trắng của tuổi tác, cái màu bạc của sự vất vả càng làm tôi yêu thương mẹ hơn biết chừng nào. Nhìn vào mắt mẹ đôi lần tôi thấy đầy những ngần đỏ, tôi biết mẹ đã khóc , khóc vì lo cho tương lai của 2 anh em chúng tôi, khóc cho ngày mai không biết mẹ có thể tiếp tục lo cho chúng tôi hay phải ngã uỵ trước sự đời? Nhưng người phụ nữ ấy vẫn sống vì tình yêu con tha thiết mà không chỉ riêng một người mẹ nào có được!</em></span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Theo dòng thời gian, tôi lớn lên và dần hiểu được sự đời, mà không biết bao nhiêu lần tôi đã vấp ngã và dường như ngã quỵ trước số phận, nhưng tôi đã đứng lên, tôi vững bước trên con đường đi vì phía sau lưng tôi hình bóng của mẹ. Hình bóng mẹ thật ấm áp, vòng tay mẹ thật dịu dàng đã che chở na6ng bước tôi trên con đường đời. Và một ngày nào đó, khi tôi vấp ngã, có lẽ mẹ sẽ không nâng tôi dậy nữa và khi ấy chính tôi sẽ tự đứng dậy. Tôi muốn cho mẹ biết rằng con gái mẹ đã lớn khôn, tôi muốn mẹ an tâm về tôi, để mẹ bớt đi phần nào cái lo toan trong cuộc sống.</em></span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Giờ ngồi đây nhẫm nghĩ viết về mẹ, một người mà cả cuộc đời hy sinh cho chúng con, và nếu viết hết về mẹ, cũng chẳng có thứ bút mực nào đủ để viết về mẹ bởi " lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào", Và mẹ có biết rằng: "mẹ trong mắt con thật đẹp" bởi từ khi lọt lòng, tôi đã không thể thiếu dòng sữa ngọt ngào ấm áp từ mẹ, tôi có được vòng tay ôm ấp của mẹ, và những lời ru ầu ơi mà ai trng cuộc đời dù ít dù nhiều cũng có được.Và khi lớn lên cái mẹ làm cho tôi không chỉ là vai trò của một người mẹ mà còn là một người luôn lắng nghe tôi, luôn đồng cảm và san sẻ với tôi.</em></span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Blue"><span style="font-size: 18px"><em>Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc tôi. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì tôi? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một trận đòn đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Tôi chạy 1 mạch vào phòng và...tôi đã khóc,khóc nhiều lắm. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? … </em></span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Blue"><span style="font-size: 18px"><em></em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Blue"><span style="font-size: 18px"><em></em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Blue"><span style="font-size: 18px"><em> Mẹ hy sinh cho tôi nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho t bất cứ lúc nào. “Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ”, nhưng con biết mìh sẽ không đủ can đảm, nhưng me ơi hãy yên lòng vì từ nay con sẽ chứng minh cho mẹ thấy, con sẽ không nói, nhưng con biết theo thời gian, với mọi việc con đã làm, mẹ sẽ hiểu được là con rất yêu mẹ!</em></span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Blue"><span style="font-size: 18px"><em> "Hạnh phúc thay cho người nào được Thượng Đế ban tặng cho một người mẹ hiền" . Thật vậy, tôi đã có được hạnh phúc ấy từ mẹ, tấm lò g mẹ thật bao la …mẹ là cả cuộc đời của tôi nên tôi chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu thương tôi, chăm sóc tôi, an ủi tôi, bảo ban tôi và để t ôi được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẹ là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này, tình cảm ấy đã nuôi tôi trưởng thành, dạy dỗ tôi khôn lớn. Vì vậy, tôi luôn yêu thương mẹ,. Và tôi muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con". </em></span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 68452, member: 50865"] [FONT=Times New Roman][SIZE=5][COLOR=Blue][I] "Vũ trụ có rất nhiều kì quan, nhưng kì quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ". Tôi đã nhiều lần nghe được câu nói này nhưng có lẽ tôi chưa thật sự hiểu hết về nó, bởi nó quá rộng lớn, quá kì vĩ.... Trước đây tôi chỉ biết trái tim người ta được hình thành một khối máu gắn liền với từng nhịp đập, vậy mà giờ nhìn mẹ, nhìn từng nhịp đập trong tim mẹ, tôi còn biềt đc rằng bên trong quả tim ấy còn là cả một tân hồn sâu thẩm, là cả sự tần tảo vất vả của mẹ. Và tôi yêu mẹ- yêu quả tim với từng nhịp đập đã cho tôi sự sống như ngày hôm nay![/I][/COLOR][/SIZE][/FONT][FONT=Times New Roman][SIZE=5][COLOR=Blue][I] Cả gia đình tôi dường như sinh tồn được đều là nhờ đồng lương ít ỏi của nghề giáo viên mà mẹ mang về. Còn ba, vì gia cảnh gia đình mà từ nhỏ ba tôi đã không được ăn học thành đạt mà phải bương chải tần tảo với những đồng tiền làm thuê cũng chỉ đủ chi tiêu một phần trong gia đình, và mọi chi tiêu cho việc học hành, sinh hoạt gia đình.. điều oằn nặng trên đôi vai vốn gầy guộc của mẹ.[/I][/COLOR][/SIZE][/FONT][FONT=Times New Roman][SIZE=5][COLOR=Blue][I] Gánh nặng gia đình, con cái, nghề nghiệp…nhưng có bao giờ làm mẹ ngã uỵ , mẹ tuy là người phụ nữ nhỏ bé, nhưng rất giỏi giang, mẹ lo chu toàn cho chúng tôi từ cái cập, cái sách, từ bộ quần áo... cho đến những bữa cơm..., mẹ bao bọc anh em chúng tôi và không để chúng tôi bị thiệt thòi trước mọi người, và bạn bè , để rồi tóc mẹ bạc dần, cái màu bạc trắng của tuổi tác, cái màu bạc của sự vất vả càng làm tôi yêu thương mẹ hơn biết chừng nào. Nhìn vào mắt mẹ đôi lần tôi thấy đầy những ngần đỏ, tôi biết mẹ đã khóc , khóc vì lo cho tương lai của 2 anh em chúng tôi, khóc cho ngày mai không biết mẹ có thể tiếp tục lo cho chúng tôi hay phải ngã uỵ trước sự đời? Nhưng người phụ nữ ấy vẫn sống vì tình yêu con tha thiết mà không chỉ riêng một người mẹ nào có được![/I][/COLOR][/SIZE][/FONT][FONT=Times New Roman][SIZE=5][COLOR=Blue][I] Theo dòng thời gian, tôi lớn lên và dần hiểu được sự đời, mà không biết bao nhiêu lần tôi đã vấp ngã và dường như ngã quỵ trước số phận, nhưng tôi đã đứng lên, tôi vững bước trên con đường đi vì phía sau lưng tôi hình bóng của mẹ. Hình bóng mẹ thật ấm áp, vòng tay mẹ thật dịu dàng đã che chở na6ng bước tôi trên con đường đời. Và một ngày nào đó, khi tôi vấp ngã, có lẽ mẹ sẽ không nâng tôi dậy nữa và khi ấy chính tôi sẽ tự đứng dậy. Tôi muốn cho mẹ biết rằng con gái mẹ đã lớn khôn, tôi muốn mẹ an tâm về tôi, để mẹ bớt đi phần nào cái lo toan trong cuộc sống.[/I][/COLOR][/SIZE][/FONT][FONT=Times New Roman][SIZE=5][COLOR=Blue][I] Giờ ngồi đây nhẫm nghĩ viết về mẹ, một người mà cả cuộc đời hy sinh cho chúng con, và nếu viết hết về mẹ, cũng chẳng có thứ bút mực nào đủ để viết về mẹ bởi " lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào", Và mẹ có biết rằng: "mẹ trong mắt con thật đẹp" bởi từ khi lọt lòng, tôi đã không thể thiếu dòng sữa ngọt ngào ấm áp từ mẹ, tôi có được vòng tay ôm ấp của mẹ, và những lời ru ầu ơi mà ai trng cuộc đời dù ít dù nhiều cũng có được.Và khi lớn lên cái mẹ làm cho tôi không chỉ là vai trò của một người mẹ mà còn là một người luôn lắng nghe tôi, luôn đồng cảm và san sẻ với tôi.[/I][/COLOR][/SIZE][/FONT][FONT=Times New Roman][COLOR=Blue][SIZE=5][I]Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc tôi. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì tôi? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một trận đòn đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Tôi chạy 1 mạch vào phòng và...tôi đã khóc,khóc nhiều lắm. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? … [/I][/SIZE][/COLOR][/FONT][FONT=Times New Roman][COLOR=Blue][SIZE=5][I] Mẹ hy sinh cho tôi nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho t bất cứ lúc nào. “Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ”, nhưng con biết mìh sẽ không đủ can đảm, nhưng me ơi hãy yên lòng vì từ nay con sẽ chứng minh cho mẹ thấy, con sẽ không nói, nhưng con biết theo thời gian, với mọi việc con đã làm, mẹ sẽ hiểu được là con rất yêu mẹ![/I][/SIZE][/COLOR][/FONT][FONT=Times New Roman][COLOR=Blue][SIZE=5][I] "Hạnh phúc thay cho người nào được Thượng Đế ban tặng cho một người mẹ hiền" . Thật vậy, tôi đã có được hạnh phúc ấy từ mẹ, tấm lò g mẹ thật bao la …mẹ là cả cuộc đời của tôi nên tôi chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu thương tôi, chăm sóc tôi, an ủi tôi, bảo ban tôi và để t ôi được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẹ là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này, tình cảm ấy đã nuôi tôi trưởng thành, dạy dỗ tôi khôn lớn. Vì vậy, tôi luôn yêu thương mẹ,. Và tôi muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con". [/I][/SIZE][/COLOR][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Cơ Sở
LỚP 7
Ngữ văn 7
Cảm nghĩ về người mẹ.
Top