LinhTran2942
New member
- Xu
- 0
Anh ôm lấy eo tôi rồi kéo sát tôi lại fía anh . Ánh mắt anh xoáy vào tâm trí tôi , tôi cười thay cho lời đồng ý ! Không mất thời gian để chờ đợi .. anh hôn tôi dịu dàng jốg như cái hôn đầu tiên còn bỡ ngỡ của anh , nhưg tôi dám chắc đây chẳg fải lần đầu anh hôn 1 cô gái ... cũg như cái cák anh nói yêu tôi cách đây vài jây !
Rời môi ! Tôi nhìn anh dịu dàng và ghé sát má gần tai anh ... Tôi cảm thấy hơi thở anh như dừg lại .
- Nhạt quá - Tôi thì thầm
Tôi nhìn anh cùng ánh mắt dịu dàng và nụ cười yêu thg " công nghiệp " của mình rồi khẽ đẩy anh ra quay đi . Có lẽ việc anh đứng chôn chân tại chỗ nhìn tôi là cák nói lên câu " *** hiểu con này nghĩ gì ? "
Tôi quay đi và nụ cười tắt hẳn ! Mất 1 phút im lặng nghĩ về việc từ chối anh tôi lại tiếp tục cười , nhưng lần này nụ cười của mình thật là đểu [)] Anh ấy nên nhớ ! Có được tôi chưa chắc có đc tình yêu đủ vị của tôi . Anh ta làm tôi thấy nhạt nhẽo , nụ hôn ấy làm tôi mất đi hứng thú với anh ta cák đó vài jây .
.....
Tôi bước vào phòg , mệt mỏi đá văg đôi guốc rời khỏi chân thay cho việc đưa tay tháo nó ra .. Tôi lăn ra đất thay cho việc bò lên cái jườg chỉ cák chỗ tôi nằm 3 bước chân !
" Baby baby .. When we first met I never felt something so strong ..You were like my lover and my best friend ..All wrapped in one with a ribbon on it .. "
Rehad của Rihana . Tôi thík bài hát này fát điên và nó là nhạc chuông điện thoại của tôi . Tôi biết là Phong gọi . Chắc cũng chẳg fải nghe làm gì , tôi biết là anh sẽ lại ỉ ôi là tại sao tôi ko quan tâm đến anh , sao k nhắn tin , sao k gọi điện cho anh ? Ngày nào cũng vậy , tối nào cũng vậy ! Anh là 1 trong những người được gọi là " người yêu tôi " nhưng đối với tôi " người tôi yêu " thì là cái quái j trog cái thế jới này mà tôi lại ko nhìn ra nổi !
Tiếng chuôg điện thoại vẫn dồn dập . Còn tôi thì uể oải đứng dậy để ra mở cửa .. K biết ai đến tìm mình lúc 10h đêm !
- Sao em k nghe điện thoại - Phong vẫn cầm cái điện thoại trong tay và đang call cho tôi
- Anh vào đi - Tôi coi như k có gì xảy ra trước câu hỏi của Phong quay vào nhà như nói " Anh tự dẫn xác đến thì tự lê xác vào k cần tôi fải mời chứ "
Phong âm thầm đi sau tôi vào nhà . Đây là lần đầu tiên tôi để anh vào nhà tôi , vì tôi sống 1 mình nên dù có ba lăng nhăng thế nào tôi cũng k dẫn zai về nhà bao jờ .
- Sao e lúc nào cũng như k cần đến anh thế - Phong ngồi cạnh tôi dưới thành jường
- E vẫn như thế , anh chưa thấy quen à - Tôi cầm điều khiển bật play để đầu chạy nhạc
- Em có yêu anh ko thế ? Phong tựa vào thàh jườg rồi ngửa mặt lên trần nhà
- A yêu em là đủ rồi - Tôi bóc bim bim ăn rồi dán mắt vào tivi
- Chia tay nhé - Phong bốc bimbim trog gói nói rồi đứng dậy đi như ko cần chờ câu trả lời của tôi .
Anh đóng cửa lại . Tôi vẫn k nhìn theo anh . Tôi k biết là mình k quan tâm hay là ra vẻ k quan tâm . Hôm nay tôi vừa từ chối 1 người và chia tay 1 người . Tôi cúi mặt lắc đầu cười và tiếp tục ăn bim bim xem tivi .
Sáng hôm sau thức dậy . Dường như mọi chuyện vẫn bình thường đối với tôi . Chỉ có cái khác là tôi ko cần fải đọc tin nhắn từ đêm hôm trước của Phong rồi cười vì sự quan tâm nhớ nhung trẻ con của anh nữa !
Tôi lôi hộp đồ làm nail của mình ra và bắt đầu ngồi jiết thời jan . Tự nhiên hôm nay tôi k muốn sơn màu j cả , sơn 2 lớp sơn bóg rồi tự đíh những hạt cườm lên phía fải đầu móg .. nhìn nó qua fía ánh ság cửa sổ tôi cười và bắt đầu lao đầu vào máy tính . Mở lap , việc đầu tiên ko fải là Sing in YH mà là bật bài Rehad của Rihana [:-X] .. Ngồi rep cm trên FB rồi chơi vài trò lố lăng trên đó tự làm mình cười .
Tôi hỏi thầy bói " Thật ra con có yêu Phong ko ? "
Ông jà í trả lời " Không như con tưởng đâu "
Tôi bật cười . Thằng già này định chơi khó nhau bằng câu trả lời chung chung à ?
Chán ! Gập Lap lại . Tôi sák cặp đến lớp . Hôm nay thấy tự do lạ thường , có lẽ là do dạo này tôi đã ít nghĩ đến chuyện đồng í tất cả nhữg lời yêu của mấy đứa con trai chỉ biết ăn và yêu ko biết làm gì cả . Xinh đủ dùng , sắc sảo đủ dùng , jỏi jag vừa để k bị ai nói là đẹp mà ngu .. nhưng tôi chắc sẽ có nhiều người muốn xin tôi 1 chút lạnh trong tình cảm . Tôi k chắc mình có mạh mẽ hay k ? Nhưng sau mỗi cuộc chia tay , tôi chưa bao jờ đau khổ vật vã trở về vật vã ra đi như mấy con bé bạn [)] hay cũng là tại vì tôi chưa bao jờ nhìn thấy " người tôi yêu " thay cho việc chỉ nhìn thấy " ng iêu mình "
Tôi tạm dừng nhữg suy nghĩ lại trog khi mải suy nghĩ tôi suýt đâm vào 1 cái lưng rộng đứng jữa lối .
- Gọn vào - Tôi nói nhẹ nhàg xong lại mag kiểu khó chịu
- Tự tránh đi - Anh ta vẫn đứng im 1 chỗ
Tôi thấy chẳng fải mất thời jan với nhữg thằg điên , tôi rẽ sang và thằng đó cũng đi sang chỗ tôi rẽ , nhưg lần này nó quay mặt về fía tôi . Chẳng cần suy nghĩ nữa tôi quăg cả cái cặp vào mặt nó và cuối cùng nó cũg rẽ sag cho tôi đi . Là thằng Tuấn ái bạn tôi thôi mà . Nó có hứng với đàn ông , xong nó sâu sắc và hiểu chuyện hơn nhiều đứa con gái mà tôi biết .. Tôi xem nó như là con gái và là đứa bạn gái thân của mình .
- Mày với anh Phong đẹp trai sao rồi [:-?] Tuấn xoa xoa mũi nhìn tôi
- Chia tay rồi - Tôi bật nhạc ngồi 1 góc đeo phone 1 tai để vừa nghe nhạc vừa nghe Tuấn nói
- ơ ! bố con điên này , chia tay bao giờ ? - Tuấn sồn sồn lên
- Tối qua - Tôi nhìn vào list nhạc trong phone
- Mày nỡ bỏ anh đẹp zai í à [:-(] - Tuấn thở dài như tiếc nuối
- Phong bỏ tao
- Thật ko ? - Tuấn cười ẩn í
- *** đùa - Tôi vẫn bìh thườg
- Sao mày coi như ko thế [:-<] - Tuấn chán huýk tay tôi 1 cái
- Ơ thế tao fải chạy theo ôm chân cầu xin nó à - Tôi ngước lên nhìn Tuấn
- Thế là mày ko yêu anh í r` ; [;-)]
- Tao *** care - Tôi lại jảm jọg
- Thế để tao - Tuấn cười fá lên làm tôi cũg buồn cười kiểu nch của nó
Tôi đưa tai phone còn lại cho Tuấn , 2 đứa nghe nhạc 1 tí chờ vào lớp .
Hôm nay hội trường của trường , mấy anh chị khoá trên tổ chức chương trình " Thay lời trái tim " .. Tuấn rủ tôi đi xem cùg để học hỏi , trường Thanh Nhạc mà .. mặt khác nó bảo khoá trên nhiều anh đẹp trai lắm , chẳng hứng thú mấy , nhưng nó muốn đi thế thì tôi đi cùng []
Tự nhiên hôm nay hội trường đông kì lạ . Mọi lần cũng có chương trình này kia cũng đâu đông như vậy .
- Sao lắm người thế ? - Tôi nhăn nhó
- Mày ko biết là hôm nay các anh đẹp trai nhất khoá trên hát à [)] - Tuấn hí hửng
- Ừ ! hát hay mà xấu cũng k hứg - tôi nói cho có r` ngồi xuống .
Đèn hội trườg tự nhiên vụt tắt . Thằng Tuấn với 1 vài con dở hơi khác hét lên .
Đèn trên sân khấu đột nhiên chiếu ság 1 khoảg tròn jữa sân khấu ... Tôi hơi sững sờ 1 chút trước cảnh tượng ấy . Người con trai đang ôm 1 người con gái đag quay lưg lại fía mình . Nhưng rồi cô gái gỡ tay người con trai ra rồi bước đi vào fía bóg tôi , Có lẽ vì ngồi ngay hàg đầu nên tôi nhìn thấy rõ , jọt nước mắt của anh ta rơi xuốg .. Thật đến bất ngờ , tôi k tin vào mắt mình ..
- Ủa ơi đẹp trai thế - Thằng Tuấn rên rỉ
- Anh ấy khóc fải ko ? - Tôi hỏi
- Diễn đạt vl - Tuấn vẫn rên rỉ
tôi thấy tim mình đập mạnh lên ! Khó thở và bắt đầu nóg mặt ..
Tiếng nhạc vang lên . Anh ý đứng trên sân khấu , tôi k rõ ánh mắt a ấy đag hướg đi đâu nhưg dườg như nó dừg lại fía tôi .. Anh ấy cười , nụ cười mà tôi nhìn rõ thấy lẫn trog đôi mắt ánh nước ... Cười đau khổ .
- Ôi đm diễn đạt thế - Tuấn lay tay tôi làm tôi dừg nghĩ
Tôi biết đây là bài " Sẽ để em ra đi " của Trịnh Thăng Bình . Lần đầu tiên tôi thấy có người để tâm trạng mình trong bài hát thật đến thế . Hay đó là thật sự là cảm xúc của anh ấy . Có fải tôi đang bị hút k . Tôi bật cười cúi mặt lắc đẩu fủ nhận .
" Lí do vì anh quá khờ tưởg chừg như có thể đổi thay được em . Lí do vì anh kém người chẳng thể đủ sức jữ nổi em cạnh bên . Chắc anh fải cố gắng quên dù rằng anh biết sẽ khổ đau từ đây ... "
Lời bài hát đoạn này anh ấy ngồi xuốg nhìn thẳg vào tôi . ánh mắt anh ấy thật sự làm tôi thấy mình như chính là người vừa gây ra lỗi . Gây tổn thương cho anh ấy . Tôi hoảng loạn . " Anh ta là ai vậy ? " . Tiếng nhạc vẫn vang lên , tiếng mọi người xì xào và trước mắt tôi .. Anh ấy đang làm tôi bối rối !
- Nhìn mày đấy à - Tuấn lấy tay ẩy đầu tôi có vẻ tức tối
- Tao ko chắc - Tôi vẫn nhìn về fía sân khấu
- Anh ấy qua tay mày rồi đấy à ? - Tuấn ngã đầu vào vai tôi như thất vọg
- Tao chưa từng gặp ai jống thế
- Sao mày lại nỡ bỏ anh ấy
- Mày có thôi ko ? - Tôi quay sag nhìn Tuấn
Tuấn lấy tay kéo miệng như khóa lại ... Bài hát kết thúc , tôi đứng dậy bỏ ra jữa chừng .. Tuấn ú ớ hỏi nhưg k đi theo tôi , nó mê zai lắm .. nó sẽ mặc kệ tôi ngay !
Tôi đi ra ngoài . Tự nhiên thấy khó chịu về bài hát vừa rồi và đột nhiên tôi nhớ đến Phong 1 cách kì lạ . Tôi cười bởi suy nghĩ ngớ ngẩn của mìh ... Tự nhiên tôi cảm thấy tất cả trống trải vô cùng ! Tôi đang nhớ Phong à ?
- Này em - 1 tiếng nói vang lên
Tôi quay lại . Là cái người đã hát bài hát ấy ! Lúc này trông anh ta k trước ánh đèn sân khấu nữa trông thật khác .
- Em tên gì vậy
- Để làm gì ? - Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta
- Anh hỏi xem lúc nãy anh nhìn có đúng người ko [:-D] - Anh ta thản nhiên
- Lúc nãy đúg là nhìn em à ? - Tôi k lấy làm lạ
- Em có phải Hương ko ? - Anh ta hỏi lại
- Sao ?
- Đúng là em lạh nhạt thật - Anh ta nói rồi quay đi
- Đừng tỏ ra jở hơi thế - Tôi hơi cáu vì kiểu làm trò í
- Bài vừa rồi anh hát thay Phong ấy [;-)] - anh ta quay ra nhìn tôi cười
- Buồn cười - Tôi cười khẩy rồi quay lưng bỏ đi mặc kệ anh ta , tôi k quan tâm anh ta nói ra điều đó để làm j ? Và tôi k quan tâm Phog cần anh ta hát bài đó trc mặt rồi nhìn tôi như thế để làm j ? Tôi thấy việc này thật vớ vẩn !
Nhưng đó là suy nghĩ của tôi lúc ấy thôi ! Tự nhiên tôi lại cứ muốn gọi điện cho Phog để hỏi về chuyện đó . Mà thôi , chắc anh ta làm thế để khiến tôi có cảm jác này và gọi điện cho anh ta . Đấy nhé , điều anh muốn làm đc rồi ấy nhưng tôi kiềm chế đc cảm xúc của mình nên anh đừg mơ là tôi sẽ gọi điện cho anh . Cáu lên tôi tháo bin điện thoại cho vào ngăn kéo khoá lại rồi đáp chìa khoá đi .
Bật lap lên ! tôi để nó tự chạy bài hát ... Nhưg k hiêủ sao tôi lại k nghe Rehad nữa .. như kiểu bị điều khiển í .. tôi lại bật bài hát vừa rồi , " Sẽ để em ra đi " Tôi nằm ườn ra đệm nhìn lên trần nhà , nghĩ vu vơ theo lời bài hát ! Ừ ... không chối cãi được , nó như là nhữg điều Phong muốn nói với tôi vậy ! Phong đã từng muốn đổi thay đc tôi [] .. Nhưng tôi ko chắc là Phong có đau khổ hay ko khi lời chia tay anh nói rất nhẹ nhàg và bìh tĩh k có j là mog chờ lời đồg í hay là từ chối từ tôi . Sao tự nhiên tôi nhớ Phong quá ! Ko phủ nhận đc nữa .. Tôi bật dậy lao đi tìm cái chìa khoá ngăn kéo .. Tìm khắp phòg tôi k nhớ là đã đáp đi đâu . Tôi ngồi đần mặt ra . Thì lại nhảy lên jườg vồ lấy cái Lap .. Sing in YH .
Nick Phong sáng . Nhưng tôi lại k dám buzz . Cứ ngồi nhìn rồi nghĩ xem fải nói cái j ? Nhưng lại chẳg biết nói cái j . Nhìn dòng tút của anh " Hãy xem tình yêu chúng ta như chưa bao giờ em nhé ! " ... Tôi biết là câu này nằm trong bài hát ấy []
Buzz
Phong : Em khoẻ không
[:-X] [:-X] [:-X] : ờk khoẻ [:-D]
Tôi ngạc nhiên và suýt nữa thì mừg fát khóc vì Phong Buzz tôi
Phong : mới k nch gần 1 ngày nhỉ
[:-X] [:-X] [:-X] : ờk [:-D]
Tôi chẳng biết nói j nữa [:-(] ko biết fải nói j vì cảm xúc đang lẫn lộn
Phong : Em k có j nói với anh à ?
[:-X] [:-X] [:-X] : nói j giờ []
Phong : Hỏi lí do chia tay ?
[:-X] [:-X] [:-X] : Khôg quan trọg đâu ^^
Tôi lơ đi !
Phong : Thôi anh out đây []
[:-X] [:-X] [:-X] : ờk [:-D]
Phong : ngủ sớm nhé
[:-X] [:-X] [:-X] : ok []
Phong out !
Tôi ngồi đần mặt 1 lần nữa nhìn màn hình Lap với nhữg dòng mess vừa rồi ! Tôi tự đập đầu vào bàn fím . " Sao mình ko dám hỏi nhở ? " Tôi lại nằm ngửa mặt nhìn trần nhà .. " Thật ra mình có yêu Phong ko ? " Cứ nghĩ miên man mãi ! Tôi lại ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết []
- Dậy đi con này
Tuấn lay tôi dậy .
- Mày vào kiểu j đấy - Tôi quay người sag
- Mày có khoá cửa đâu , may cho mày là tao k có hứg với đàn bà đấy [)]
Tôi cười nhạt vẫn nhắm mắt .
- Này chìa khoá j ở chỗ jày dép này
- Đâu - Tôi bật dậy ngay
- Đây ! vừa cởi jày bố mày nhìn thấy đấy - Tuấn vứt xuốg đệm
Tôi vồ lấy cái chìa khoá . Vội vàng mở cái ngăn kéo lấy cục pin lắp vào đt . Tuấn nhìn tôi khó hiểu . Nó k nói j . Tôi bật đt . tôi k biết là mog cái j khi bật đt nữa [] Nhưg khi tất cả tn và cuộc gọi nhớ k mang tên Phong tôi lại quẳng cái đt đi .
- Mày chờ đt ai à ?- Tuấn nằm xuốg cạh tôi
- Tự nhiên tao cứ nghĩ đến Phong
- Ơ *** mẹ mày ! Lạh nhạt cho lắm vào - Tuấn bật dậy
- Nhưng mà tao nghĩ là tại bài hát hqa thôi - Tôi chối
- Ko fải anh ấy là người đầu tiên nói chia tay trước à ?
- Ờ ! Nhưg mà tao thấy hụt hẫg
- Gọi cho anh ấy đi !
- Như thế ko fải tao - Tôi quay người đi
- Thế thì chết mẹ mày đi , bố con hâm - Tuấn càu nhàu
Nằm 1 lúc . Tuấn dục tôi thay đồ để đi chơi với nó . 2 đứa ăn uốg chán chê thì đến quán cafe quen để ngồi thư jãn .. Ở đây hay mở nhữg bài hát nhẹ nhàg .. Tôi thík chỗ này vì nó khiến tôi thoải mái .
- Anh Phong kìa - Tuấn huýk mạnh tay tôi .
- Kả anh hát bài j j hôm qa nữa - Nó tiếp tục
Tôi jả vờ như k nhìn thấy . Tôi nhìn ra ngoài cửa kíh nhìn ra ngoài coi như là k nhìn thấy
- Ờ ! anh Phong đi với gái rồi - Tuấn nói khík
Chẳng cần jả vờ tôi ngoái lại nhìn và thấy rõ là cô gái xih xắn ấy đag ngồi cạh Phog rất tìh cảm . Tôi quay đi .
- Thả nào nói chia tay mà k cần câu trả lời của tao
- Thế mày chưa trả lời à - Tuấn tò mò
- Thì Phog nói là chia tay nhé xog bỏ đi luôn
- Là anh ấy chưa nghe mày nói đồg í hay ko ?
- Ừk ! Tao đã nói là k care mà []
Tôi thực sự thấy k care thật ko ? Sao lúc này tôi thấy khó chịu và khó thở .
- Đi chỗ khác đi mày - Tuấn nhìn tôi
- Sao ? - Tôi khó hiểu
- Tao nhìn còn ngứa huốg j là mày - Tuấn đặt tay lên má tôi
- Tao bảo k care mà - Tôi cười
- Mắt mày đỏ kia kìa - Tuấn ẩy trán tôi
Tôi im lặng . Tôi k rõ sao mắt tôi đỏ nữa ! Nhưg mũi cay ! Tuấn đứng dậy kéo tôi đi . Đi qua chỗ Phong . Tôi bơ đi và ra ngoài trước đợi Tuấn thanh toán . Tôi k biết Phong có nhìn thấy tôi ko ? Tôi cũng k rõ là Phong đang nghĩ j ? Nhưg qua lớp cửa kíh , trộm nhìn tôi thấy ... " Em mất anh rồi " ... Tự nhiên nc mắt tôi rơi xuống , cảm jác như ai vừa tát mạnh vào mặt làm tôi chợt tỉnh . Tôi vội quay đi . Tôi k muốn Tuấn thấy tôi như thế này ! Tôi bỏ đi trước . Tôi chạy qua đường xong vẫn nghe rõ tiếng Tuấn gọi tên tôi .
Tôi lững thữg đi trên vỉa hè !
- Này lên xe tao đèo về nhah con điên - Tuấn phi tới
- Ok - Tôi cười như k có j xảy ra
Cả ngày hôm đó tôi lại dốt mình trong nhà ! Tuấn fải đi 1 mìh , chắc nó tức tôi lắm nhưg nó hiểu tôi lúc này chắc k có hứg đi đâu . Thật ra 1 fần tôi k muốn đi đâu , 1 fần tôi sợ gặp Phong ! Giờ tôi biết , cảm xúc dàh cho Phong bjờ ! Tôi k kiềm chế lại đc !
" Có bao jờ em đã nghĩ là tìh yêu ta đã đến lúc fải lìa xa .. Có bjờ em nghĩ là mìh đã cố gắg xoá hết chuỗi ngày qua ... "
Nhạc chuông điện thoại mới của tôi !
Phong gọi !
Tôi ngồi dậy sau cả tối nằm uể oải nghe nhạc ! Ko biết có lên nghe hay ko ? Vì đâu có j để nói nữa đâu ! Hoặc tôi k biết fải nói j luôn !
Nhưg tôi lại muốn biết Phog muốn nói j ?
- Alô
- E ko đi chơi à ? - Phog nói
- E k khoẻ
- Tối qua còn khỏe mà - Phog cười
- Giờ em thík k khoẻ - tôi thở dài
- Em sao vậy ?
- Anh đến thăm em đi - Tự nhiên nc mắt tôi rơi xuống
- Lần đầu tiên em chủ độg bảo anh đến - Phog ngạc nhiên
- Thôi em đùa ấy - Tôi cười nhạt
- Ừ ! anh cũg nghĩ là em đùa
- À! Bạn anh hát hay lắm - Cuối cùg tôi cũg nói
- Ờ ! Em thík là đc rồi
- Sao k fải là anh hát ?
- Đó là điều cuối cùng anh có thể cho em
- Thôi em ngủ đây , bye anh - Tôi cúp máy
Tôi ko muốn nghe tiếp đến từ cuối cùg ! Lau nước mắt tôi mỉm cười và bật lại bài hát ấy ! Rồi tự trìm vào jấc ngủ ! Tôi ước , tôi mơ gặp Phong ... và rồi ...
.....
Sáng uể oải ! Tôi mệt thật sự ! Jả vờ k khoẻ jờ ốm thật r . Tuấn bảo tôi ở nhà nghỉ ! Tan học nó qua với tôi . Tuần này tôi nghỉ 2 buổi r . Chán . Ko cái j ra hồn cả ! Tôi xuốg bếp nấu bát mì ăn để uốg thuốc !
Lại quên ! Hết mì .
Tôi đã k mua mì từ khi iêu Phong ! vì mỗi lần tôi đói là anh đều đến đưa tôi đi ăn , có khi jữa đêm anh mang đến nhà cho tôi rồi về .. Anh nói anh vui mỗi khi tôi nói : Anh ơi , em đói ; [;-)]
Tôi cười . Mở tủ lạh lấy hộp sữa ra uốg rồi uốg thuốc cảm !
Chắc hộp sữa k đủ liều , jờ bụg cồn cào . Thấy ng cứ oải đi , Tôi đứg dậy địh vào nhà vệ sih thì mắt hoa lên ... Tôi ngồi xuồg cạh jườg , ôm bụg tựa đầu vào jườg .. Tự nhiên 1 lần nữa tôi lại khóc , tôi nhớ đến Phong . Lúc này dù đang bận tíu tít đi làm . anh vẫn gọi điện bảo tôi fải ăn như nào . uốg thuốc như nào . nghỉ ngơi như nào . thậm chí nhờ ai đó mua cháo mag đến cho tôi ! Tôi nhớ anh đến quên cả bụg đau . Tôi nằm dưới đất khóc mãi ... Tôi k thấy thươg mìh mà thươg anh đã iêu 1 đứa ngag bướg như tôi , chắc anh đã buồn nhiều lắm ! Nền nhà lạh quá , thuốc làm tôi buồn ngủ quá .. Mệt ! mọi thứ nhoà đi .. Tôi cũg thiếp đi !
- Hươg ơi ! Hươg ...
Tôi lim rim mở mắt .. Là Tuấn !
- Mày đừg tự tử nhé [(] - Tuấn nước mắt ngắn nước mắt dài
- Hương ơi - Tiếng 1 người khác
Tôi quay sang mà k nhìn rõ là ai . Mắt tôi ríu lại , mệt quá tôi lại thiếp đi . Trước khi thiếp đi tôi còn nghe rõ tiếng thằng Tuấn " Hương ơi mày đừg chết " =))
Tôi ngồi dậy , Tôi đag ở bệh viện ! Có chuyện j vậy nhỉ, k quan tâm tôi đứng dậy đi ra ngoài hàh lag đứg . Người vẫn thấy oải ! Nhưg tự nhiên ko khí làh lạh hôm nay làm tôi thấy thoải mái .
- Cẩn thận jó đấy em
Phog khoác áo cho tôi .
- Sao anh ở đây - Tôi ngạc nhiên
- Lần sau bị cảm thì đừg nằm dưới đất nhé - Phog cười
- Vậy à ? - Tôi k nhìn Phong
- Tuấn nó nghĩ là em tự tử đấy - Phog cười
- Lí do j mà fải tự tử - tôi bật cười nhạt nhẽo
- Vì anh à ? - Phong nhìn tôi
- Nếu anh ôm hết tiền của em đi thì em sẽ tự tử
- Thế còn trái tim ?
- Em k đùa đâu [] - Tôi vẫn k nhìn Phong
- Ừk ^^! -.Phog im lặng
Hôm ấy tôi xuất viện . Phong và Tuấn đưa tôi về nhà .
Về nhà thật sung sướng . Tôi lại vồ ngay lấy cái Lap .
- Mày ko đc tự tử nữa đâu đấy - Tuấn ngồi nhìn tôi
- Bố mày k tự tử [>] - tôi cười
- Thế sao k ăn j mà dám uốg thuốc cảm [:-S]
- Tao tưởg k cần ăn nhiều []
- Mày chết chắc tao chết theo [:-(]
- Nói lih tih bố đá chết bh
Phong chỉ ngồi nhìn bọn tôi cười ! 1 lúc sau anh nói là về ! tuấn ở với tôi cả buổi ! Cả ngày hôm ấy , Tuấn chăm sóc tôi như là con gái nó [:">] ... Tôi chỉ ngồi trên jườg và bảo muốn ăn cái này , uốg cái kia .. tôi ôm Lap cả buổi chơi game và nghe nhạc . Gần tối Tuấn lăn ra ngủ . Chắc nó mệt quá !
8h tối . Đang ngủ Tuấn bật dậy vì nghe tiếng gõ cửa . Là Phong , nhưg k chỉ Phog mà cả anh bạn hát hôm nọ và 1 cô gái nữa ! Tuấn có vẻ cũg k thík . Nó chỉ thík sự có mặt của anh chàg đẹp trai kia , Mọi người mag bág gatô đến .. hoa quả .. như kiểu liên hoan chúc mừg tôi tự tử thất bại như Tuấn nói !
Tôi thấy khó chịu vì sự xuất hiện của đứa con gái kia ! Tôi lên jườg nằm trùm chăn .
- Này k ăn đi à ? - Tuấn hỏi
- Moi người cứ ăn đi , ăn xog thì về - Tôi mặc kệ
- Anh Phong bảo chị í lạh nhạt k sai - Con bé kia lên tiếng
- Trật tự - Tuấn hét lên
- Thôi bọn anh về - Phong nói
Tôi mặc kệ ! Tính tôi xấu vậy đấy ... k chịu đc thì thôi !
1 lúc sau tôi thấy đèn tắt đi . Chắc Tuấn cũg về rồi . Lúc này tôi Mới ngồi dậy , thở dài
- Sao lại thở dài thế
- Ai đấy - Tôi jật mìh bật đèn ngủ lên
- Anh k muốn về - Phog cười , anh đag ngồi tựa lưg dưới jườg
- Anh ở lại làm j ?
- Sợ e tự tử lần nữa - phog cười
- Để bạn gái về 1 mìh à - Tôi coi như k có j
- Bạn gái nào ? - Phong nhìn tôi
- Đừng hỏi lại
- À ! Nó là ny thằg kia k fải anh - Phog cúi mặt cười
- Ừk ! sao cũg đc
- Em ghen à
- Như thế nào là ghen
- Như thế là ghen
- Ko rảnh mà ghen
- Em có iêu anh ko ? - Phong ngồi lên đệm nhìn tôi
- điều đó quan trọg bjờ à
- Thì mình chưa chia tay mà - Phog vẫn nhìn tôi như thế
- Anh nói chia tay r còn j - tôi thắc mắc
- Em có đồg í đâu - Phog quay đi
- Tại anh k nghe em nói bỏ đi luôn mà
- Anh sợ nghe em nói " ok " - Phog lại cười
....
Tôi im lặng ! Lúc này .. Tôi thấy mình cần Phong đến như thế nào , tôi chỉ muốn lao đến ôm Phong .
- Anh bật đèn nhà lên nhé
- Ko cần đâu !
- Ừk ! Thế a về đây
- Đừg về - Tôi buột miệg [:-S] s
- Tại sao ?
- Em sợ ma :-"
- Ma nó k sợ e thì thôi =))
- em đág sợ thế à ? [/]
- Ừ ! [)]
- Thật ra là ...
- là sao ; [;-)]
- là k có j` ? [:-<]
- Thế anh về - Phong đứng lên
- Anh có đi mất luôn k ? - Tôi kéo tay Phog
Anh nhìn tôi ngạc nhiên ! Vì đây là lần đầu tiên , tôi nói 1 câu đủ chủ vị và có í nghĩa hay ho !
Phong ngồi xuống nhìn tôi mỉm cười nhưng lại k hề nói j cả []
- Cấm anh k đc chia tay em - Tôi cúi mặt trog bóg tối
- Em nói thế mà nghe đc à
- thế nói như nào ?
- anh k biết - Phong nhìn tôi hiền hơn nữa
Chẳng nghĩ j cả ! Tôi hôn Phong !
Bỗng ! Đèn nhà bật ság lên . Tiếg Tuấn hét lên
- Á à ! Bắt quả tang đag yêu nhau nhớ =))
Cái cảm giác gượng cười ............ khó chịu
lắm ! Có ai biết được cái cảm giác của cười
gượng
có ai biết được cái cảm giác đau khổ mà
vẫn phải cười
đau lắm ......... xót lắm ............
....... nhưng tại sao ........ ...tại ..... sao ....... vẫn ....... phải ........
làm ...... như vậy
che giấu
ừh ..... đơn giản vậy thôi
che giấu đi những nét buồn trên mặt
che giấu đi vẻ mặt đau khổ đang hiện hữu
.....cười ......
nhạt nhẽo
đáng ghét
nhưng vẫn cứ phải cười .....
ở đây kó mấy ai mà chưa bao giờ cười gượng chứ
khi muốn tỏ ra mạnh mẽ ...... khi muốn
tỏ ra mình không yếu đuối
thì phải cười
cười bất cứ mọi chuyện
giẫm đạp lên kái đau khổ để mà nở 1 nụ cười giả tạo
àk ùk thì mạnh mẽ
được cái jì chứ
phải ôm lấy cái sự thất vọng .... chán
nản .....
cứ ôm lấy 1 mình thế nhé...... chẳng ai chia sẻ cả
chẳng một ai bên cạnh
biết là vậy đấy ..... biết nó giả tạo như vậy
đấy ..... mà đôi khi vẫn phải làm
chỉ vì không muốn mọi người biết mình
buồn....mà thương hại đau khổ ........ một chút thôi mà .....
cười buồn ........ hơi hơi thôi ......
mấy ai hiểu được chứ .........
Cười ừk thì cười nhưng có ai hiểu đằng
sau những nụ cười rạng rỡ ý là những
giọt nước mắt..nước mắt trong lòng... từng giọt rơi lạnh lùng..đau lắm xót
lắm...
nhưng có ai hiểu chứ...
lảnh cảm lạnh lùng...1 sự trống trải cô
đơn khủng khiếp...
cười gượng .............. nhưng lại làm như vui vẻ
ừk thì cố mà cười
cười............................. ?
Tớ vẫn cố cười..cười đơn giản chỉ là
cười...và bây giờ tớ vẫn gượng cười..hì
Đôi khi muốn biến mình thành 1 con người khác......
MẠNH MẼ hơn
YÊU ĐỜI hơn.
Nhưng sao khó quá!!!!....
Cuối cùg thì vẫn thế!......
vẫn KHÓC vẫn BUỒN trước mọi chiện KHÓ KHĂN
vẫn VẤP NGÃ
Để rồi lại ĐAU....
lại KHÓC....
lại thấy mình VẪN NHƯ XƯA.......
Vẫn ko thể THỜ Ơ trước những chiện buồn xảy ra với mình.....
vẫn tự mình nhầm tưởng rằng đó là:
HAPPY
Sự thực thì
Vẫn ko biết đc.!!
Vì...... chưa đủ khôn để hiểu chính mình
chưa rút được bài học gì sau những lần
vấp ngã.
Vẫn NGU NGỐC
vẫn LẦM TƯỞNG
để rồi từ SAI LẦM đó dẫn đến những SAI LẦM khác, để rồi tự nhận lấy ĐAU ĐỚN về
mình.
Cuối cùng thì chẳng còn ai bên cạnh......
chỉ có mình vs những NỖI BÙN - những
NỖI BÙN KO TÊN
ĐAU Ko thể làm gì
ko biết phải nói với ai
chỉ 1 mình chịu đựng.
Hôm nay vẫn thế
vẫn phải BUỒN
vẫn phải KHÓC. Nhưng bây giờ ......Cố gắng cười ..
Vì bây giờ , cười là tốt nhất để ko fải
khóc..
Cười ....
Vẫn đang cố gắng cười..
Dù đó chỉ là giả tạo.. Dù đó chỉ là miễn cưỡng..
Nhưng thà cười còn hơn phải khóc..
Rời môi ! Tôi nhìn anh dịu dàng và ghé sát má gần tai anh ... Tôi cảm thấy hơi thở anh như dừg lại .
- Nhạt quá - Tôi thì thầm
Tôi nhìn anh cùng ánh mắt dịu dàng và nụ cười yêu thg " công nghiệp " của mình rồi khẽ đẩy anh ra quay đi . Có lẽ việc anh đứng chôn chân tại chỗ nhìn tôi là cák nói lên câu " *** hiểu con này nghĩ gì ? "
Tôi quay đi và nụ cười tắt hẳn ! Mất 1 phút im lặng nghĩ về việc từ chối anh tôi lại tiếp tục cười , nhưng lần này nụ cười của mình thật là đểu [)] Anh ấy nên nhớ ! Có được tôi chưa chắc có đc tình yêu đủ vị của tôi . Anh ta làm tôi thấy nhạt nhẽo , nụ hôn ấy làm tôi mất đi hứng thú với anh ta cák đó vài jây .
.....
Tôi bước vào phòg , mệt mỏi đá văg đôi guốc rời khỏi chân thay cho việc đưa tay tháo nó ra .. Tôi lăn ra đất thay cho việc bò lên cái jườg chỉ cák chỗ tôi nằm 3 bước chân !
" Baby baby .. When we first met I never felt something so strong ..You were like my lover and my best friend ..All wrapped in one with a ribbon on it .. "
Rehad của Rihana . Tôi thík bài hát này fát điên và nó là nhạc chuông điện thoại của tôi . Tôi biết là Phong gọi . Chắc cũng chẳg fải nghe làm gì , tôi biết là anh sẽ lại ỉ ôi là tại sao tôi ko quan tâm đến anh , sao k nhắn tin , sao k gọi điện cho anh ? Ngày nào cũng vậy , tối nào cũng vậy ! Anh là 1 trong những người được gọi là " người yêu tôi " nhưng đối với tôi " người tôi yêu " thì là cái quái j trog cái thế jới này mà tôi lại ko nhìn ra nổi !
Tiếng chuôg điện thoại vẫn dồn dập . Còn tôi thì uể oải đứng dậy để ra mở cửa .. K biết ai đến tìm mình lúc 10h đêm !
- Sao em k nghe điện thoại - Phong vẫn cầm cái điện thoại trong tay và đang call cho tôi
- Anh vào đi - Tôi coi như k có gì xảy ra trước câu hỏi của Phong quay vào nhà như nói " Anh tự dẫn xác đến thì tự lê xác vào k cần tôi fải mời chứ "
Phong âm thầm đi sau tôi vào nhà . Đây là lần đầu tiên tôi để anh vào nhà tôi , vì tôi sống 1 mình nên dù có ba lăng nhăng thế nào tôi cũng k dẫn zai về nhà bao jờ .
- Sao e lúc nào cũng như k cần đến anh thế - Phong ngồi cạnh tôi dưới thành jường
- E vẫn như thế , anh chưa thấy quen à - Tôi cầm điều khiển bật play để đầu chạy nhạc
- Em có yêu anh ko thế ? Phong tựa vào thàh jườg rồi ngửa mặt lên trần nhà
- A yêu em là đủ rồi - Tôi bóc bim bim ăn rồi dán mắt vào tivi
- Chia tay nhé - Phong bốc bimbim trog gói nói rồi đứng dậy đi như ko cần chờ câu trả lời của tôi .
Anh đóng cửa lại . Tôi vẫn k nhìn theo anh . Tôi k biết là mình k quan tâm hay là ra vẻ k quan tâm . Hôm nay tôi vừa từ chối 1 người và chia tay 1 người . Tôi cúi mặt lắc đầu cười và tiếp tục ăn bim bim xem tivi .
Sáng hôm sau thức dậy . Dường như mọi chuyện vẫn bình thường đối với tôi . Chỉ có cái khác là tôi ko cần fải đọc tin nhắn từ đêm hôm trước của Phong rồi cười vì sự quan tâm nhớ nhung trẻ con của anh nữa !
Tôi lôi hộp đồ làm nail của mình ra và bắt đầu ngồi jiết thời jan . Tự nhiên hôm nay tôi k muốn sơn màu j cả , sơn 2 lớp sơn bóg rồi tự đíh những hạt cườm lên phía fải đầu móg .. nhìn nó qua fía ánh ság cửa sổ tôi cười và bắt đầu lao đầu vào máy tính . Mở lap , việc đầu tiên ko fải là Sing in YH mà là bật bài Rehad của Rihana [:-X] .. Ngồi rep cm trên FB rồi chơi vài trò lố lăng trên đó tự làm mình cười .
Tôi hỏi thầy bói " Thật ra con có yêu Phong ko ? "
Ông jà í trả lời " Không như con tưởng đâu "
Tôi bật cười . Thằng già này định chơi khó nhau bằng câu trả lời chung chung à ?
Chán ! Gập Lap lại . Tôi sák cặp đến lớp . Hôm nay thấy tự do lạ thường , có lẽ là do dạo này tôi đã ít nghĩ đến chuyện đồng í tất cả nhữg lời yêu của mấy đứa con trai chỉ biết ăn và yêu ko biết làm gì cả . Xinh đủ dùng , sắc sảo đủ dùng , jỏi jag vừa để k bị ai nói là đẹp mà ngu .. nhưng tôi chắc sẽ có nhiều người muốn xin tôi 1 chút lạnh trong tình cảm . Tôi k chắc mình có mạh mẽ hay k ? Nhưng sau mỗi cuộc chia tay , tôi chưa bao jờ đau khổ vật vã trở về vật vã ra đi như mấy con bé bạn [)] hay cũng là tại vì tôi chưa bao jờ nhìn thấy " người tôi yêu " thay cho việc chỉ nhìn thấy " ng iêu mình "
Tôi tạm dừng nhữg suy nghĩ lại trog khi mải suy nghĩ tôi suýt đâm vào 1 cái lưng rộng đứng jữa lối .
- Gọn vào - Tôi nói nhẹ nhàg xong lại mag kiểu khó chịu
- Tự tránh đi - Anh ta vẫn đứng im 1 chỗ
Tôi thấy chẳng fải mất thời jan với nhữg thằg điên , tôi rẽ sang và thằng đó cũng đi sang chỗ tôi rẽ , nhưg lần này nó quay mặt về fía tôi . Chẳng cần suy nghĩ nữa tôi quăg cả cái cặp vào mặt nó và cuối cùng nó cũg rẽ sag cho tôi đi . Là thằng Tuấn ái bạn tôi thôi mà . Nó có hứng với đàn ông , xong nó sâu sắc và hiểu chuyện hơn nhiều đứa con gái mà tôi biết .. Tôi xem nó như là con gái và là đứa bạn gái thân của mình .
- Mày với anh Phong đẹp trai sao rồi [:-?] Tuấn xoa xoa mũi nhìn tôi
- Chia tay rồi - Tôi bật nhạc ngồi 1 góc đeo phone 1 tai để vừa nghe nhạc vừa nghe Tuấn nói
- ơ ! bố con điên này , chia tay bao giờ ? - Tuấn sồn sồn lên
- Tối qua - Tôi nhìn vào list nhạc trong phone
- Mày nỡ bỏ anh đẹp zai í à [:-(] - Tuấn thở dài như tiếc nuối
- Phong bỏ tao
- Thật ko ? - Tuấn cười ẩn í
- *** đùa - Tôi vẫn bìh thườg
- Sao mày coi như ko thế [:-<] - Tuấn chán huýk tay tôi 1 cái
- Ơ thế tao fải chạy theo ôm chân cầu xin nó à - Tôi ngước lên nhìn Tuấn
- Thế là mày ko yêu anh í r` ; [;-)]
- Tao *** care - Tôi lại jảm jọg
- Thế để tao - Tuấn cười fá lên làm tôi cũg buồn cười kiểu nch của nó
Tôi đưa tai phone còn lại cho Tuấn , 2 đứa nghe nhạc 1 tí chờ vào lớp .
Hôm nay hội trường của trường , mấy anh chị khoá trên tổ chức chương trình " Thay lời trái tim " .. Tuấn rủ tôi đi xem cùg để học hỏi , trường Thanh Nhạc mà .. mặt khác nó bảo khoá trên nhiều anh đẹp trai lắm , chẳng hứng thú mấy , nhưng nó muốn đi thế thì tôi đi cùng []
Tự nhiên hôm nay hội trường đông kì lạ . Mọi lần cũng có chương trình này kia cũng đâu đông như vậy .
- Sao lắm người thế ? - Tôi nhăn nhó
- Mày ko biết là hôm nay các anh đẹp trai nhất khoá trên hát à [)] - Tuấn hí hửng
- Ừ ! hát hay mà xấu cũng k hứg - tôi nói cho có r` ngồi xuống .
Đèn hội trườg tự nhiên vụt tắt . Thằng Tuấn với 1 vài con dở hơi khác hét lên .
Đèn trên sân khấu đột nhiên chiếu ság 1 khoảg tròn jữa sân khấu ... Tôi hơi sững sờ 1 chút trước cảnh tượng ấy . Người con trai đang ôm 1 người con gái đag quay lưg lại fía mình . Nhưng rồi cô gái gỡ tay người con trai ra rồi bước đi vào fía bóg tôi , Có lẽ vì ngồi ngay hàg đầu nên tôi nhìn thấy rõ , jọt nước mắt của anh ta rơi xuốg .. Thật đến bất ngờ , tôi k tin vào mắt mình ..
- Ủa ơi đẹp trai thế - Thằng Tuấn rên rỉ
- Anh ấy khóc fải ko ? - Tôi hỏi
- Diễn đạt vl - Tuấn vẫn rên rỉ
tôi thấy tim mình đập mạnh lên ! Khó thở và bắt đầu nóg mặt ..
Tiếng nhạc vang lên . Anh ý đứng trên sân khấu , tôi k rõ ánh mắt a ấy đag hướg đi đâu nhưg dườg như nó dừg lại fía tôi .. Anh ấy cười , nụ cười mà tôi nhìn rõ thấy lẫn trog đôi mắt ánh nước ... Cười đau khổ .
- Ôi đm diễn đạt thế - Tuấn lay tay tôi làm tôi dừg nghĩ
Tôi biết đây là bài " Sẽ để em ra đi " của Trịnh Thăng Bình . Lần đầu tiên tôi thấy có người để tâm trạng mình trong bài hát thật đến thế . Hay đó là thật sự là cảm xúc của anh ấy . Có fải tôi đang bị hút k . Tôi bật cười cúi mặt lắc đẩu fủ nhận .
" Lí do vì anh quá khờ tưởg chừg như có thể đổi thay được em . Lí do vì anh kém người chẳng thể đủ sức jữ nổi em cạnh bên . Chắc anh fải cố gắng quên dù rằng anh biết sẽ khổ đau từ đây ... "
Lời bài hát đoạn này anh ấy ngồi xuốg nhìn thẳg vào tôi . ánh mắt anh ấy thật sự làm tôi thấy mình như chính là người vừa gây ra lỗi . Gây tổn thương cho anh ấy . Tôi hoảng loạn . " Anh ta là ai vậy ? " . Tiếng nhạc vẫn vang lên , tiếng mọi người xì xào và trước mắt tôi .. Anh ấy đang làm tôi bối rối !
- Nhìn mày đấy à - Tuấn lấy tay ẩy đầu tôi có vẻ tức tối
- Tao ko chắc - Tôi vẫn nhìn về fía sân khấu
- Anh ấy qua tay mày rồi đấy à ? - Tuấn ngã đầu vào vai tôi như thất vọg
- Tao chưa từng gặp ai jống thế
- Sao mày lại nỡ bỏ anh ấy
- Mày có thôi ko ? - Tôi quay sag nhìn Tuấn
Tuấn lấy tay kéo miệng như khóa lại ... Bài hát kết thúc , tôi đứng dậy bỏ ra jữa chừng .. Tuấn ú ớ hỏi nhưg k đi theo tôi , nó mê zai lắm .. nó sẽ mặc kệ tôi ngay !
Tôi đi ra ngoài . Tự nhiên thấy khó chịu về bài hát vừa rồi và đột nhiên tôi nhớ đến Phong 1 cách kì lạ . Tôi cười bởi suy nghĩ ngớ ngẩn của mìh ... Tự nhiên tôi cảm thấy tất cả trống trải vô cùng ! Tôi đang nhớ Phong à ?
- Này em - 1 tiếng nói vang lên
Tôi quay lại . Là cái người đã hát bài hát ấy ! Lúc này trông anh ta k trước ánh đèn sân khấu nữa trông thật khác .
- Em tên gì vậy
- Để làm gì ? - Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta
- Anh hỏi xem lúc nãy anh nhìn có đúng người ko [:-D] - Anh ta thản nhiên
- Lúc nãy đúg là nhìn em à ? - Tôi k lấy làm lạ
- Em có phải Hương ko ? - Anh ta hỏi lại
- Sao ?
- Đúng là em lạh nhạt thật - Anh ta nói rồi quay đi
- Đừng tỏ ra jở hơi thế - Tôi hơi cáu vì kiểu làm trò í
- Bài vừa rồi anh hát thay Phong ấy [;-)] - anh ta quay ra nhìn tôi cười
- Buồn cười - Tôi cười khẩy rồi quay lưng bỏ đi mặc kệ anh ta , tôi k quan tâm anh ta nói ra điều đó để làm j ? Và tôi k quan tâm Phog cần anh ta hát bài đó trc mặt rồi nhìn tôi như thế để làm j ? Tôi thấy việc này thật vớ vẩn !
Nhưng đó là suy nghĩ của tôi lúc ấy thôi ! Tự nhiên tôi lại cứ muốn gọi điện cho Phog để hỏi về chuyện đó . Mà thôi , chắc anh ta làm thế để khiến tôi có cảm jác này và gọi điện cho anh ta . Đấy nhé , điều anh muốn làm đc rồi ấy nhưng tôi kiềm chế đc cảm xúc của mình nên anh đừg mơ là tôi sẽ gọi điện cho anh . Cáu lên tôi tháo bin điện thoại cho vào ngăn kéo khoá lại rồi đáp chìa khoá đi .
Bật lap lên ! tôi để nó tự chạy bài hát ... Nhưg k hiêủ sao tôi lại k nghe Rehad nữa .. như kiểu bị điều khiển í .. tôi lại bật bài hát vừa rồi , " Sẽ để em ra đi " Tôi nằm ườn ra đệm nhìn lên trần nhà , nghĩ vu vơ theo lời bài hát ! Ừ ... không chối cãi được , nó như là nhữg điều Phong muốn nói với tôi vậy ! Phong đã từng muốn đổi thay đc tôi [] .. Nhưng tôi ko chắc là Phong có đau khổ hay ko khi lời chia tay anh nói rất nhẹ nhàg và bìh tĩh k có j là mog chờ lời đồg í hay là từ chối từ tôi . Sao tự nhiên tôi nhớ Phong quá ! Ko phủ nhận đc nữa .. Tôi bật dậy lao đi tìm cái chìa khoá ngăn kéo .. Tìm khắp phòg tôi k nhớ là đã đáp đi đâu . Tôi ngồi đần mặt ra . Thì lại nhảy lên jườg vồ lấy cái Lap .. Sing in YH .
Nick Phong sáng . Nhưng tôi lại k dám buzz . Cứ ngồi nhìn rồi nghĩ xem fải nói cái j ? Nhưng lại chẳg biết nói cái j . Nhìn dòng tút của anh " Hãy xem tình yêu chúng ta như chưa bao giờ em nhé ! " ... Tôi biết là câu này nằm trong bài hát ấy []
Buzz
Phong : Em khoẻ không
[:-X] [:-X] [:-X] : ờk khoẻ [:-D]
Tôi ngạc nhiên và suýt nữa thì mừg fát khóc vì Phong Buzz tôi
Phong : mới k nch gần 1 ngày nhỉ
[:-X] [:-X] [:-X] : ờk [:-D]
Tôi chẳng biết nói j nữa [:-(] ko biết fải nói j vì cảm xúc đang lẫn lộn
Phong : Em k có j nói với anh à ?
[:-X] [:-X] [:-X] : nói j giờ []
Phong : Hỏi lí do chia tay ?
[:-X] [:-X] [:-X] : Khôg quan trọg đâu ^^
Tôi lơ đi !
Phong : Thôi anh out đây []
[:-X] [:-X] [:-X] : ờk [:-D]
Phong : ngủ sớm nhé
[:-X] [:-X] [:-X] : ok []
Phong out !
Tôi ngồi đần mặt 1 lần nữa nhìn màn hình Lap với nhữg dòng mess vừa rồi ! Tôi tự đập đầu vào bàn fím . " Sao mình ko dám hỏi nhở ? " Tôi lại nằm ngửa mặt nhìn trần nhà .. " Thật ra mình có yêu Phong ko ? " Cứ nghĩ miên man mãi ! Tôi lại ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết []
- Dậy đi con này
Tuấn lay tôi dậy .
- Mày vào kiểu j đấy - Tôi quay người sag
- Mày có khoá cửa đâu , may cho mày là tao k có hứg với đàn bà đấy [)]
Tôi cười nhạt vẫn nhắm mắt .
- Này chìa khoá j ở chỗ jày dép này
- Đâu - Tôi bật dậy ngay
- Đây ! vừa cởi jày bố mày nhìn thấy đấy - Tuấn vứt xuốg đệm
Tôi vồ lấy cái chìa khoá . Vội vàng mở cái ngăn kéo lấy cục pin lắp vào đt . Tuấn nhìn tôi khó hiểu . Nó k nói j . Tôi bật đt . tôi k biết là mog cái j khi bật đt nữa [] Nhưg khi tất cả tn và cuộc gọi nhớ k mang tên Phong tôi lại quẳng cái đt đi .
- Mày chờ đt ai à ?- Tuấn nằm xuốg cạh tôi
- Tự nhiên tao cứ nghĩ đến Phong
- Ơ *** mẹ mày ! Lạh nhạt cho lắm vào - Tuấn bật dậy
- Nhưng mà tao nghĩ là tại bài hát hqa thôi - Tôi chối
- Ko fải anh ấy là người đầu tiên nói chia tay trước à ?
- Ờ ! Nhưg mà tao thấy hụt hẫg
- Gọi cho anh ấy đi !
- Như thế ko fải tao - Tôi quay người đi
- Thế thì chết mẹ mày đi , bố con hâm - Tuấn càu nhàu
Nằm 1 lúc . Tuấn dục tôi thay đồ để đi chơi với nó . 2 đứa ăn uốg chán chê thì đến quán cafe quen để ngồi thư jãn .. Ở đây hay mở nhữg bài hát nhẹ nhàg .. Tôi thík chỗ này vì nó khiến tôi thoải mái .
- Anh Phong kìa - Tuấn huýk mạnh tay tôi .
- Kả anh hát bài j j hôm qa nữa - Nó tiếp tục
Tôi jả vờ như k nhìn thấy . Tôi nhìn ra ngoài cửa kíh nhìn ra ngoài coi như là k nhìn thấy
- Ờ ! anh Phong đi với gái rồi - Tuấn nói khík
Chẳng cần jả vờ tôi ngoái lại nhìn và thấy rõ là cô gái xih xắn ấy đag ngồi cạh Phog rất tìh cảm . Tôi quay đi .
- Thả nào nói chia tay mà k cần câu trả lời của tao
- Thế mày chưa trả lời à - Tuấn tò mò
- Thì Phog nói là chia tay nhé xog bỏ đi luôn
- Là anh ấy chưa nghe mày nói đồg í hay ko ?
- Ừk ! Tao đã nói là k care mà []
Tôi thực sự thấy k care thật ko ? Sao lúc này tôi thấy khó chịu và khó thở .
- Đi chỗ khác đi mày - Tuấn nhìn tôi
- Sao ? - Tôi khó hiểu
- Tao nhìn còn ngứa huốg j là mày - Tuấn đặt tay lên má tôi
- Tao bảo k care mà - Tôi cười
- Mắt mày đỏ kia kìa - Tuấn ẩy trán tôi
Tôi im lặng . Tôi k rõ sao mắt tôi đỏ nữa ! Nhưg mũi cay ! Tuấn đứng dậy kéo tôi đi . Đi qua chỗ Phong . Tôi bơ đi và ra ngoài trước đợi Tuấn thanh toán . Tôi k biết Phong có nhìn thấy tôi ko ? Tôi cũng k rõ là Phong đang nghĩ j ? Nhưg qua lớp cửa kíh , trộm nhìn tôi thấy ... " Em mất anh rồi " ... Tự nhiên nc mắt tôi rơi xuống , cảm jác như ai vừa tát mạnh vào mặt làm tôi chợt tỉnh . Tôi vội quay đi . Tôi k muốn Tuấn thấy tôi như thế này ! Tôi bỏ đi trước . Tôi chạy qua đường xong vẫn nghe rõ tiếng Tuấn gọi tên tôi .
Tôi lững thữg đi trên vỉa hè !
- Này lên xe tao đèo về nhah con điên - Tuấn phi tới
- Ok - Tôi cười như k có j xảy ra
Cả ngày hôm đó tôi lại dốt mình trong nhà ! Tuấn fải đi 1 mìh , chắc nó tức tôi lắm nhưg nó hiểu tôi lúc này chắc k có hứg đi đâu . Thật ra 1 fần tôi k muốn đi đâu , 1 fần tôi sợ gặp Phong ! Giờ tôi biết , cảm xúc dàh cho Phong bjờ ! Tôi k kiềm chế lại đc !
" Có bao jờ em đã nghĩ là tìh yêu ta đã đến lúc fải lìa xa .. Có bjờ em nghĩ là mìh đã cố gắg xoá hết chuỗi ngày qua ... "
Nhạc chuông điện thoại mới của tôi !
Phong gọi !
Tôi ngồi dậy sau cả tối nằm uể oải nghe nhạc ! Ko biết có lên nghe hay ko ? Vì đâu có j để nói nữa đâu ! Hoặc tôi k biết fải nói j luôn !
Nhưg tôi lại muốn biết Phog muốn nói j ?
- Alô
- E ko đi chơi à ? - Phog nói
- E k khoẻ
- Tối qua còn khỏe mà - Phog cười
- Giờ em thík k khoẻ - tôi thở dài
- Em sao vậy ?
- Anh đến thăm em đi - Tự nhiên nc mắt tôi rơi xuống
- Lần đầu tiên em chủ độg bảo anh đến - Phog ngạc nhiên
- Thôi em đùa ấy - Tôi cười nhạt
- Ừ ! anh cũg nghĩ là em đùa
- À! Bạn anh hát hay lắm - Cuối cùg tôi cũg nói
- Ờ ! Em thík là đc rồi
- Sao k fải là anh hát ?
- Đó là điều cuối cùng anh có thể cho em
- Thôi em ngủ đây , bye anh - Tôi cúp máy
Tôi ko muốn nghe tiếp đến từ cuối cùg ! Lau nước mắt tôi mỉm cười và bật lại bài hát ấy ! Rồi tự trìm vào jấc ngủ ! Tôi ước , tôi mơ gặp Phong ... và rồi ...
.....
Sáng uể oải ! Tôi mệt thật sự ! Jả vờ k khoẻ jờ ốm thật r . Tuấn bảo tôi ở nhà nghỉ ! Tan học nó qua với tôi . Tuần này tôi nghỉ 2 buổi r . Chán . Ko cái j ra hồn cả ! Tôi xuốg bếp nấu bát mì ăn để uốg thuốc !
Lại quên ! Hết mì .
Tôi đã k mua mì từ khi iêu Phong ! vì mỗi lần tôi đói là anh đều đến đưa tôi đi ăn , có khi jữa đêm anh mang đến nhà cho tôi rồi về .. Anh nói anh vui mỗi khi tôi nói : Anh ơi , em đói ; [;-)]
Tôi cười . Mở tủ lạh lấy hộp sữa ra uốg rồi uốg thuốc cảm !
Chắc hộp sữa k đủ liều , jờ bụg cồn cào . Thấy ng cứ oải đi , Tôi đứg dậy địh vào nhà vệ sih thì mắt hoa lên ... Tôi ngồi xuồg cạh jườg , ôm bụg tựa đầu vào jườg .. Tự nhiên 1 lần nữa tôi lại khóc , tôi nhớ đến Phong . Lúc này dù đang bận tíu tít đi làm . anh vẫn gọi điện bảo tôi fải ăn như nào . uốg thuốc như nào . nghỉ ngơi như nào . thậm chí nhờ ai đó mua cháo mag đến cho tôi ! Tôi nhớ anh đến quên cả bụg đau . Tôi nằm dưới đất khóc mãi ... Tôi k thấy thươg mìh mà thươg anh đã iêu 1 đứa ngag bướg như tôi , chắc anh đã buồn nhiều lắm ! Nền nhà lạh quá , thuốc làm tôi buồn ngủ quá .. Mệt ! mọi thứ nhoà đi .. Tôi cũg thiếp đi !
- Hươg ơi ! Hươg ...
Tôi lim rim mở mắt .. Là Tuấn !
- Mày đừg tự tử nhé [(] - Tuấn nước mắt ngắn nước mắt dài
- Hương ơi - Tiếng 1 người khác
Tôi quay sang mà k nhìn rõ là ai . Mắt tôi ríu lại , mệt quá tôi lại thiếp đi . Trước khi thiếp đi tôi còn nghe rõ tiếng thằng Tuấn " Hương ơi mày đừg chết " =))
Tôi ngồi dậy , Tôi đag ở bệh viện ! Có chuyện j vậy nhỉ, k quan tâm tôi đứng dậy đi ra ngoài hàh lag đứg . Người vẫn thấy oải ! Nhưg tự nhiên ko khí làh lạh hôm nay làm tôi thấy thoải mái .
- Cẩn thận jó đấy em
Phog khoác áo cho tôi .
- Sao anh ở đây - Tôi ngạc nhiên
- Lần sau bị cảm thì đừg nằm dưới đất nhé - Phog cười
- Vậy à ? - Tôi k nhìn Phong
- Tuấn nó nghĩ là em tự tử đấy - Phog cười
- Lí do j mà fải tự tử - tôi bật cười nhạt nhẽo
- Vì anh à ? - Phong nhìn tôi
- Nếu anh ôm hết tiền của em đi thì em sẽ tự tử
- Thế còn trái tim ?
- Em k đùa đâu [] - Tôi vẫn k nhìn Phong
- Ừk ^^! -.Phog im lặng
Hôm ấy tôi xuất viện . Phong và Tuấn đưa tôi về nhà .
Về nhà thật sung sướng . Tôi lại vồ ngay lấy cái Lap .
- Mày ko đc tự tử nữa đâu đấy - Tuấn ngồi nhìn tôi
- Bố mày k tự tử [>] - tôi cười
- Thế sao k ăn j mà dám uốg thuốc cảm [:-S]
- Tao tưởg k cần ăn nhiều []
- Mày chết chắc tao chết theo [:-(]
- Nói lih tih bố đá chết bh
Phong chỉ ngồi nhìn bọn tôi cười ! 1 lúc sau anh nói là về ! tuấn ở với tôi cả buổi ! Cả ngày hôm ấy , Tuấn chăm sóc tôi như là con gái nó [:">] ... Tôi chỉ ngồi trên jườg và bảo muốn ăn cái này , uốg cái kia .. tôi ôm Lap cả buổi chơi game và nghe nhạc . Gần tối Tuấn lăn ra ngủ . Chắc nó mệt quá !
8h tối . Đang ngủ Tuấn bật dậy vì nghe tiếng gõ cửa . Là Phong , nhưg k chỉ Phog mà cả anh bạn hát hôm nọ và 1 cô gái nữa ! Tuấn có vẻ cũg k thík . Nó chỉ thík sự có mặt của anh chàg đẹp trai kia , Mọi người mag bág gatô đến .. hoa quả .. như kiểu liên hoan chúc mừg tôi tự tử thất bại như Tuấn nói !
Tôi thấy khó chịu vì sự xuất hiện của đứa con gái kia ! Tôi lên jườg nằm trùm chăn .
- Này k ăn đi à ? - Tuấn hỏi
- Moi người cứ ăn đi , ăn xog thì về - Tôi mặc kệ
- Anh Phong bảo chị í lạh nhạt k sai - Con bé kia lên tiếng
- Trật tự - Tuấn hét lên
- Thôi bọn anh về - Phong nói
Tôi mặc kệ ! Tính tôi xấu vậy đấy ... k chịu đc thì thôi !
1 lúc sau tôi thấy đèn tắt đi . Chắc Tuấn cũg về rồi . Lúc này tôi Mới ngồi dậy , thở dài
- Sao lại thở dài thế
- Ai đấy - Tôi jật mìh bật đèn ngủ lên
- Anh k muốn về - Phog cười , anh đag ngồi tựa lưg dưới jườg
- Anh ở lại làm j ?
- Sợ e tự tử lần nữa - phog cười
- Để bạn gái về 1 mìh à - Tôi coi như k có j
- Bạn gái nào ? - Phong nhìn tôi
- Đừng hỏi lại
- À ! Nó là ny thằg kia k fải anh - Phog cúi mặt cười
- Ừk ! sao cũg đc
- Em ghen à
- Như thế nào là ghen
- Như thế là ghen
- Ko rảnh mà ghen
- Em có iêu anh ko ? - Phong ngồi lên đệm nhìn tôi
- điều đó quan trọg bjờ à
- Thì mình chưa chia tay mà - Phog vẫn nhìn tôi như thế
- Anh nói chia tay r còn j - tôi thắc mắc
- Em có đồg í đâu - Phog quay đi
- Tại anh k nghe em nói bỏ đi luôn mà
- Anh sợ nghe em nói " ok " - Phog lại cười
....
Tôi im lặng ! Lúc này .. Tôi thấy mình cần Phong đến như thế nào , tôi chỉ muốn lao đến ôm Phong .
- Anh bật đèn nhà lên nhé
- Ko cần đâu !
- Ừk ! Thế a về đây
- Đừg về - Tôi buột miệg [:-S] s
- Tại sao ?
- Em sợ ma :-"
- Ma nó k sợ e thì thôi =))
- em đág sợ thế à ? [/]
- Ừ ! [)]
- Thật ra là ...
- là sao ; [;-)]
- là k có j` ? [:-<]
- Thế anh về - Phong đứng lên
- Anh có đi mất luôn k ? - Tôi kéo tay Phog
Anh nhìn tôi ngạc nhiên ! Vì đây là lần đầu tiên , tôi nói 1 câu đủ chủ vị và có í nghĩa hay ho !
Phong ngồi xuống nhìn tôi mỉm cười nhưng lại k hề nói j cả []
- Cấm anh k đc chia tay em - Tôi cúi mặt trog bóg tối
- Em nói thế mà nghe đc à
- thế nói như nào ?
- anh k biết - Phong nhìn tôi hiền hơn nữa
Chẳng nghĩ j cả ! Tôi hôn Phong !
Bỗng ! Đèn nhà bật ság lên . Tiếg Tuấn hét lên
- Á à ! Bắt quả tang đag yêu nhau nhớ =))
Cái cảm giác gượng cười ............ khó chịu
lắm ! Có ai biết được cái cảm giác của cười
gượng
có ai biết được cái cảm giác đau khổ mà
vẫn phải cười
đau lắm ......... xót lắm ............
....... nhưng tại sao ........ ...tại ..... sao ....... vẫn ....... phải ........
làm ...... như vậy
che giấu
ừh ..... đơn giản vậy thôi
che giấu đi những nét buồn trên mặt
che giấu đi vẻ mặt đau khổ đang hiện hữu
.....cười ......
nhạt nhẽo
đáng ghét
nhưng vẫn cứ phải cười .....
ở đây kó mấy ai mà chưa bao giờ cười gượng chứ
khi muốn tỏ ra mạnh mẽ ...... khi muốn
tỏ ra mình không yếu đuối
thì phải cười
cười bất cứ mọi chuyện
giẫm đạp lên kái đau khổ để mà nở 1 nụ cười giả tạo
àk ùk thì mạnh mẽ
được cái jì chứ
phải ôm lấy cái sự thất vọng .... chán
nản .....
cứ ôm lấy 1 mình thế nhé...... chẳng ai chia sẻ cả
chẳng một ai bên cạnh
biết là vậy đấy ..... biết nó giả tạo như vậy
đấy ..... mà đôi khi vẫn phải làm
chỉ vì không muốn mọi người biết mình
buồn....mà thương hại đau khổ ........ một chút thôi mà .....
cười buồn ........ hơi hơi thôi ......
mấy ai hiểu được chứ .........
Cười ừk thì cười nhưng có ai hiểu đằng
sau những nụ cười rạng rỡ ý là những
giọt nước mắt..nước mắt trong lòng... từng giọt rơi lạnh lùng..đau lắm xót
lắm...
nhưng có ai hiểu chứ...
lảnh cảm lạnh lùng...1 sự trống trải cô
đơn khủng khiếp...
cười gượng .............. nhưng lại làm như vui vẻ
ừk thì cố mà cười
cười............................. ?
Tớ vẫn cố cười..cười đơn giản chỉ là
cười...và bây giờ tớ vẫn gượng cười..hì
Đôi khi muốn biến mình thành 1 con người khác......
MẠNH MẼ hơn
YÊU ĐỜI hơn.
Nhưng sao khó quá!!!!....
Cuối cùg thì vẫn thế!......
vẫn KHÓC vẫn BUỒN trước mọi chiện KHÓ KHĂN
vẫn VẤP NGÃ
Để rồi lại ĐAU....
lại KHÓC....
lại thấy mình VẪN NHƯ XƯA.......
Vẫn ko thể THỜ Ơ trước những chiện buồn xảy ra với mình.....
vẫn tự mình nhầm tưởng rằng đó là:
HAPPY
Sự thực thì
Vẫn ko biết đc.!!
Vì...... chưa đủ khôn để hiểu chính mình
chưa rút được bài học gì sau những lần
vấp ngã.
Vẫn NGU NGỐC
vẫn LẦM TƯỞNG
để rồi từ SAI LẦM đó dẫn đến những SAI LẦM khác, để rồi tự nhận lấy ĐAU ĐỚN về
mình.
Cuối cùng thì chẳng còn ai bên cạnh......
chỉ có mình vs những NỖI BÙN - những
NỖI BÙN KO TÊN
ĐAU Ko thể làm gì
ko biết phải nói với ai
chỉ 1 mình chịu đựng.
Hôm nay vẫn thế
vẫn phải BUỒN
vẫn phải KHÓC. Nhưng bây giờ ......Cố gắng cười ..
Vì bây giờ , cười là tốt nhất để ko fải
khóc..
Cười ....
Vẫn đang cố gắng cười..
Dù đó chỉ là giả tạo.. Dù đó chỉ là miễn cưỡng..
Nhưng thà cười còn hơn phải khóc..