Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
Hỏi Đáp ngữ văn THPT
Cái tôi của Huy Cận qua Tràng Giang, cái tôi của Phan Bội Châu qua Lưu Biệt Khi Xuất Dương?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 120296" data-attributes="member: 75012"><p><span style="font-size: 15px"><strong>Cái tôi của Phan Bội Châu qua "Lưu biệt khi xuất dương"</strong></span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><strong>Bài 1. </strong></span></p><p></p><p>Hoàn cảnh ra đời của bài thơ này là những năm đầu thế kỷ XX, đất nước ta đã mất chủ quyền, hoàn toàn lọt vào tay thực dân Pháp. Tiếng trống, tiếng mõ Cần Vương đã tắt, báo hiệu sự bế tắc của con đường cứu nước theo tư tưởng phong kiến do các sĩ phu lãnh đạo. Phan Bội Châu lúc này mới ba mươi tám tuổi, là hình ảnh tiêu biểu của một thế hệ cách mạng mới, quyết tâm vượt mình, bỏ qua mớ giáo lý đã quá lỗi thời của đạo Khổng để đón nhận tư tưởng tiên phong trong giai đoạn, mong tìm ra bước đi mới cho dân tộc, nhằm tự giải phóng mình. Phong trào Đông du được nhóm lên cùng với bao nhiêu hy vọng...</p><p></p><p>Bài thơ đã thể hiện rất sinh động tư thế, ý nghĩ của Phan Bội Châu trong buổi xuất dương tìm đường cứu nước. Hai câu đề nói rõ nhận thức của nhà thơ về chí làm trai - một nhận thức làm cơ sở cho mọi hành động:</p><p></p><p>Làm trai phải lạ ở trên đời</p><p>Há để càn khôn tự chuyển dời.</p><p></p><p>Thực ra chí làm trai chẳng phải đến bây giờ mới được Phan Bội Châu khẳng định. Trước đó, trong thơ trung đại, ta vẫn thấy Phạm Ngũ Lão, Nguyễn Công Trứ nhắc đến (ở các bài Thuật hoài, Chí nam nhi). Nhưng điều đó không có nghĩa là ở bài thơ của Phan Bội Châu, lý tưởng nhân sinh kia đã mất đi sự mới lạ, thôi thúc. Nó chính là điều nung nấu bao năm của tác giả bây giờ được nói ra, trước hết như lời tự vấn, tự nhủ, tự mình nâng cao tinh thần mình: đã làm trai là phải làm nên chuyện lạ, đó là trời đất không để "tự chuyển dời". Đây là một tư tưởng táo bạo, cách mạng đối với người xuất thân từ cửa Khổng sân Trình trong thời điểm ấy. Với hai câu thực, nhà thơ tiếp tục khẳng định tư thế của kẻ làm trai giữa vũ trụ và trong cuộc đời:</p><p></p><p>Trong khoảng trăm năm cần có tớ,</p><p>Sau này muôn thuở, há không ai ?</p><p></p><p>Ý thức về cái "tôi" đã hiện lên rõ ràng, không rụt rè, dè dặt. Đó là nhân vật trữ tình đang tự đứng giữa cuộc đời một cách can đảm, do ý thức được sứ mệnh của mình trong lịch sử và cũng do sự thôi thúc của khát vọng lập công danh. Hai câu luận nói về sự thực nhức nhối:</p><p></p><p>Non sông đã chết sống thêm nhục,</p><p>Hiền thánh còn đâu học cũng hoài.</p><p></p><p>Đến hai câu này, ta cũng thấy nổi lên ý chí làm trai với khát vọng lưu danh theo một nội dung mới, đó là ý thức về non sông đã mất chủ quyền, "hiền thánh" thần tượng một thuở giờ còn đâu nữa. Hai câu thơ nhận định thực trạng lịch sử bằng một cái nhìn dứt khoát. "Hiền thánh còn đâu học cũng hoài" - đây quả là một câu thơ thể hiện khí thế sục sôi của Phan Bội Châu, cho thấy cái nhìn tỉnh táo của ông về thời cuộc.</p><p></p><p>Hai câu kết của bài thơ có cái khí thế gân guốc và ý thức được sự ra đi một cách sôi trào, đầy dũng khí:</p><p></p><p>Muốn vượt biển Đông theo cánh gió,</p><p>Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi.</p><p></p><p>"Vượt biển Đông" là cách nói có vẻ khoa trương nhưng đó là hành động sắp diễn ra. Người ra đi trong niềm hứng khởi vô biên "muôn trùng sóng bạc" tiễn chân như một yếu tố kích thích. Đó chính là bạn đồng hành trong cuộc ra đi hùng tráng này.</p><p></p><p>Xuất dương lưu biệt là một khúc hát lên đường. Đề tài có tính chất truyền thống, nhưng tư tưởng lại rất mới mẻ. Bài thơ mang âm hưởng lạc quan nên đã khiến cho cảm xúc thể hiện trong bài thơ có chiều sâu, có sức gợi cảm mạnh mẽ. Đây là tráng ca của một vị anh hùng mà suốt đời không hề biết mệt mỏi trong hành động cứu nước thương dân. </p><p></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><strong>Bài 2</strong></span></p><p></p><p>Phan Bội Châu (1867 - 1940) là lãnh tụ kiệt xuất của các phong trào Duy tân, Đông du, Việt Nam quang phục hội đầu thế kỉ XX. Ông là "bậc anh hùng, vị thiên sứ, được 25 triệu đồng bào tôn kính" (Nguyễn ái Quốc). Cụ Huỳnh Thúc Kháng cũng hết lời ca ngợi Phan Bội Châu: "Miệng giọng cuốc vạch trời kêu giật một, giữa tầng không mù cuốn mây tan; Tay ngòi lông vỗ án múa chầu ba, đầy mặt giấy mưa tuôn sấm nổ".</p><p></p><p>Năm 1905, mờ đầu phong trào Đông du, Phan Bội Châu xuất dương sang Trung Quốc, Nhật Bản tìm đường cứu nước. Trong không khí chia tay với các đồng chí trong Hội Duy Tân, Phan Bội Châu sáng tác bài "Xuất dương lưu biệt" (Lời để lại khi chia tay để ra nước ngoài) bằng chữ Hán, Tôn Quang Phiệt dịch ra tiếng Việt:</p><p></p><p>"Sinh vi nam tử yếu hi kì</p><p>Khẳng hứa càn khô tự chuyển di</p><p>Ư bách niên trung tu hữu ngã,</p><p>Khởi thiên tải hậu cánh vô thuỳ,</p><p>Giang sơn tử hĩ sinh đồ nhuế</p><p>Hiền thánh liêu nhiên tụng diệc si,</p><p>Nguyên trục trường phong Đông hải khứ,</p><p>Thiên trùng bạch lãng nhất tề phi".</p><p></p><p>Dịch thơ:</p><p></p><p>"Làm trai phải lạ ở trên đời,</p><p>Há để càn khôn tự chuyển dời</p><p>Trong khoảng trăm năm cần có tớ</p><p>Sau này muôn thuở, há không ai?</p><p>Non sông đã chết sống thêm nhục,</p><p>Hiền thánh còn đâu học cũng hoài.</p><p>Muốn vượt biển Đông theo cánh gió,</p><p>Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi".</p><p></p><p>Bài thơ được viết theo thể thất ngôn bát cú, luật Đường, luật bằng vần bằng. Mở đầu bài thơ, tác giả nêu lên quan niệm về chí nam nhi: "Sinh vi nam tử yếu vi kì, Khẳng hứa càn khôn tự chuyển di". Tôn Quang Phiệt dịch là:</p><p></p><p>"Làm trai phải lạ ở trên đời,</p><p>Há để càn khôn tự chuyển dời".</p><p></p><p>Phan Bội Châu nêu lên quan niệm về chí làm trai mà các nhà Nho trứ danh đều đồng tình. Nguyễn Công Trứ, trong bài thơ "Chí nam nhi" cũng từng nói: "Thông minh nhất nam tử, Yếu vi thiên hạ kì". Làm đấng nam nhi trên đời này phải làm điều kì lạ, kì tích để giúp đời, giúp dân, giúp nước. Làm trai phải tung hoành ngang dọc, dời non lấp bể:</p><p></p><p>"Há để càn khôn tự chuyển dời".</p><p></p><p>Phải là bậc hào kiệt trên đời này thì mời phát ngôn như vậy. Nội lực mạnh mẽ phi thường. Con người muốn tham gia vào sự vận động của vũ trụ. "Há để càn khôn tự chuyển dời" là câu hỏi tu từ vừa khẳng định, vừa muốn đối thoại với hết thảy các đấng mày râu trên đời này. Nhận thức về mối quan hệ giữa con người và vũ trụ, về sự tác động của con người đối với vũ trụ như vậy thật là tích cưc, thật là cách mạng. Câu thơ làm thức dậy nội lực của mỗi con người để họ tham gia cải tạo tự nhiên, cải tạo xã hội.</p><p>Sau khi bày tỏ quan niệm về chí nam nhi, về mối quan hệ giữa con người và vũ trụ, tác giả nói về trách nhiệm của chính mình với thời đại của mình: "Ư bách niên trung tu hữu ngã - Khởi thiên tải hậu cánh vô thùy". Hai câu thơ đó được Tôn Quang Phiệt dịch là:</p><p> </p><p>"Trong khoảng trăm năm cần có tớ</p><p>Sau này muôn thuở há không ai?"</p><p></p><p>Trong một nền văn học phi ngã (tôi) mà hiện lên một chữ ngã sừng sững, phải nói là "kì" (lạ)!</p><p></p><p>"Ư bách niên trung tu hữu ngã".</p><p></p><p>Nhận thức về sự hiện hữu của cái tôi, trách nhiệm của cái tôi đối với thời đại như vậy chẳng khác nào một ngọn lửa giữa đêm đông, một cây tùng giữa băng tuyết. Không phải là cái tôi hưởng lạc mà là cái tôi hành động, cái tôi tham gia vào sự "chuyển dời" của "càn khôn". "Giữa cuộc sống tối tăm của đất nước lúc đó, có được một ý thức về cái tôi như thế, quả là cứng cỏi, là đẹp vô cùng, cũng như có được một ý thức lưu danh thiên cổ bằng sự cứu nước quả là cần thiết, là cao cả vô cùng" (Nguyễn Đình Chú).</p><p></p><p>Còn mối quan hệ giữa con người với muôn thuở thì tác giả lại đặt ra câu hỏi "Khởi thiên tải hậu cánh vô thuỳ?" (Sau này muôn thuở há không ai?) Hỏi nhưng thật ra là để khẳng định. Tác giả có niềm tin vào chính mình, lại càng có niềm tin vào cộng đông, vào dân tộc. Thơ Phan Bội Châu tác động vào tâm can người ta, kích thích vào ý thức trách nhiệm của mỗi con người, giục giã con người hành động, chuyển dời tự nhiên; chuyển dời xã hội. Đấy chính là thơ của một nhà cách mạng.</p><p></p><p>Sang hai câu luận, tác giả càng riết róng hơn về mối quan hệ giữa con người với non sông đất nước, giữa cuộc sống thực tại với sách vở của thánh hiền:</p><p></p><p>"Giang sơn tử hĩ sinh đồ nhuế,</p><p>Hiền thánh liêu nhiên tụng diệc si!"</p><p></p><p>(Non sông đã chết sống thêm nhục</p><p>Hiền thánh còn đâu học cũng hoài.)</p><p></p><p>Tác giả sử dụng thủ pháp nhân hoá "non sông đã chết" khiến ta cảm thấy "giang sơn" (non sông) như một sinh mệnh, thật đau lòng:</p><p></p><p>"Non sông đã chết sống thêm nhục".</p><p></p><p>Nhiều nhà Nho thức thời cũng đã nói đến nỗi nhục mất nước, nhưng chưa có nhà Nho nào nói một cách triệt để, thống thiết như vậy. Đem sự sống chết của cá nhân mà gắn liền với sự vinh nhục của non sông đất nước thì không còn nghi ngờ gì nữa, Phan Bội Châu là nhà ái quốc vĩ đại.</p><p></p><p>Sách vở của thánh hiền cũng chẳng rửa được vết nhơ nô lệ:</p><p>"Hiền thánh còn đâu học cũng hoài".</p><p></p><p>Câu thơ nguyên tác trực cảm mãnh liệt hơn "hiền thánh liêu nhiên tụng diệc si", (Hiền thánh đã vắng thì có đọc sách cũng ngu thôi). Viết như vậy thì đúng như cụ Huỳnh Thúc Kháng nói "đầy mặt giấy mưa tuôn sấm nổ". Không nên hiểu là cụ Phan phủ định sách của thánh hiền, mà nên hiểu cụ Phan đã hành cái đạo của thánh hiền một cách sáng suốt, cái sáng suốt của một nhà cách mạng. Mà có ông Khổng, ông Mạnh, ông Lão nào dạy các đệ tử ngồi "tụng" sách của quý vị trong khi nước mất, dân nô lệ đâu?</p><p></p><p>Tóm lại, từ quan niệm sống "Ư bách niên trung tu hữu ngã", trong hai câu luận, tác giả tự dồn mình vào cái thế phải xuất dương cứu nước.</p><p></p><p>Hai câu kết, tác giả thể hiện trọn vẹn chủ đề "xuất dương lưu biệt":</p><p></p><p>"Nguyện trục trường phong Đông hải khứ,</p><p>Thiên trùng bạch lãng nhất tề phi".</p><p></p><p>(Muốn vượt biển Đông theo cánh gió</p><p>Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi).</p><p></p><p>Hình ảnh đẹp, lãng mạn. "Muốn vượt biển Đông theo cánh gió", không gian rộng lớn của biển Đông sánh với chí lớn của nhà cách mạng. Câu thơ dịch này, xứng với tinh thần của nguyên tác. Nhưng câu kết "Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi" thì được cái tình của non nước đối với người ra đi, chứ không sát với nguyên tác.</p><p></p><p>"Thiên trùng bạch lãng nhất tề phi.</p><p></p><p>(Ngàn đợt sóng bạc cùng bay lên)</p><p></p><p>Hình tượng thơ làm hiển hiện trước mắt ta hàng ngàn đợt sóng sôi réo trắng xóa, lạ là không vỗ vào bờ mà "nhất tề phi" (cùng bay lên). Hình tượng vừa kĩ vì vừa thơ mộng thể hiện được tinh thần phơi phới, nhiệt huyết, thăng hoa của nhà thi sĩ mà cũng là nhà cách mạng.</p><p></p><p>Muốn hiểu được nhà ái quốc vĩ đại Phan Bội Châu mà chưa đọc được hàng ngàn trang trước tác của cụ thì tốt hơn hết là đọc bài thơ "Xuất dương lưu biệt". Một bài thơ nhỏ cũng cho ta thấy được chí nam nhi của người anh hùng, thấy được chí lớn muốn dời non lấp bể, thấy được ý thức trách nhiệm của cái tôi đối với lịch sử, với dân tộc, thấy được quan niệm sống chết, vinh nhục, thấy được hoài bão lớn lao của một nhà chí sĩ muốn cứu dân cứu nước.</p><p></p><p>"Mượn Đông du thăm hỏi bạn đồng tâm;</p><p>Hương Cảng, Hoành Tân, lỏi len đường mới.</p><p>Ba tấc lưỡi mà gươm mà súng, nhà cầm quyền trông gió cũng gai ghê;</p><p>Một ngòi lông vừa trống vừa chiêng, cửa dân chủ khêu đèn thêm sáng chói".</p><p></p><p>Đấy là mấy dòng Phan Bội Châu viết về Phan Châu Trinh, nhưng ta thấy hình ảnh của cả hai cụ Phan, hai tâm hồn yêu nước lừng danh trong lịch sử đấu tranh của dân tộc, giai đoạn đầu của thế kỉ này.</p><p></p><p>Nguyễn Đức Quyền</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 120296, member: 75012"] [SIZE=4][B]Cái tôi của Phan Bội Châu qua "Lưu biệt khi xuất dương"[/B][/SIZE] [SIZE=4][B]Bài 1. [/B][/SIZE] Hoàn cảnh ra đời của bài thơ này là những năm đầu thế kỷ XX, đất nước ta đã mất chủ quyền, hoàn toàn lọt vào tay thực dân Pháp. Tiếng trống, tiếng mõ Cần Vương đã tắt, báo hiệu sự bế tắc của con đường cứu nước theo tư tưởng phong kiến do các sĩ phu lãnh đạo. Phan Bội Châu lúc này mới ba mươi tám tuổi, là hình ảnh tiêu biểu của một thế hệ cách mạng mới, quyết tâm vượt mình, bỏ qua mớ giáo lý đã quá lỗi thời của đạo Khổng để đón nhận tư tưởng tiên phong trong giai đoạn, mong tìm ra bước đi mới cho dân tộc, nhằm tự giải phóng mình. Phong trào Đông du được nhóm lên cùng với bao nhiêu hy vọng... Bài thơ đã thể hiện rất sinh động tư thế, ý nghĩ của Phan Bội Châu trong buổi xuất dương tìm đường cứu nước. Hai câu đề nói rõ nhận thức của nhà thơ về chí làm trai - một nhận thức làm cơ sở cho mọi hành động: Làm trai phải lạ ở trên đời Há để càn khôn tự chuyển dời. Thực ra chí làm trai chẳng phải đến bây giờ mới được Phan Bội Châu khẳng định. Trước đó, trong thơ trung đại, ta vẫn thấy Phạm Ngũ Lão, Nguyễn Công Trứ nhắc đến (ở các bài Thuật hoài, Chí nam nhi). Nhưng điều đó không có nghĩa là ở bài thơ của Phan Bội Châu, lý tưởng nhân sinh kia đã mất đi sự mới lạ, thôi thúc. Nó chính là điều nung nấu bao năm của tác giả bây giờ được nói ra, trước hết như lời tự vấn, tự nhủ, tự mình nâng cao tinh thần mình: đã làm trai là phải làm nên chuyện lạ, đó là trời đất không để "tự chuyển dời". Đây là một tư tưởng táo bạo, cách mạng đối với người xuất thân từ cửa Khổng sân Trình trong thời điểm ấy. Với hai câu thực, nhà thơ tiếp tục khẳng định tư thế của kẻ làm trai giữa vũ trụ và trong cuộc đời: Trong khoảng trăm năm cần có tớ, Sau này muôn thuở, há không ai ? Ý thức về cái "tôi" đã hiện lên rõ ràng, không rụt rè, dè dặt. Đó là nhân vật trữ tình đang tự đứng giữa cuộc đời một cách can đảm, do ý thức được sứ mệnh của mình trong lịch sử và cũng do sự thôi thúc của khát vọng lập công danh. Hai câu luận nói về sự thực nhức nhối: Non sông đã chết sống thêm nhục, Hiền thánh còn đâu học cũng hoài. Đến hai câu này, ta cũng thấy nổi lên ý chí làm trai với khát vọng lưu danh theo một nội dung mới, đó là ý thức về non sông đã mất chủ quyền, "hiền thánh" thần tượng một thuở giờ còn đâu nữa. Hai câu thơ nhận định thực trạng lịch sử bằng một cái nhìn dứt khoát. "Hiền thánh còn đâu học cũng hoài" - đây quả là một câu thơ thể hiện khí thế sục sôi của Phan Bội Châu, cho thấy cái nhìn tỉnh táo của ông về thời cuộc. Hai câu kết của bài thơ có cái khí thế gân guốc và ý thức được sự ra đi một cách sôi trào, đầy dũng khí: Muốn vượt biển Đông theo cánh gió, Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi. "Vượt biển Đông" là cách nói có vẻ khoa trương nhưng đó là hành động sắp diễn ra. Người ra đi trong niềm hứng khởi vô biên "muôn trùng sóng bạc" tiễn chân như một yếu tố kích thích. Đó chính là bạn đồng hành trong cuộc ra đi hùng tráng này. Xuất dương lưu biệt là một khúc hát lên đường. Đề tài có tính chất truyền thống, nhưng tư tưởng lại rất mới mẻ. Bài thơ mang âm hưởng lạc quan nên đã khiến cho cảm xúc thể hiện trong bài thơ có chiều sâu, có sức gợi cảm mạnh mẽ. Đây là tráng ca của một vị anh hùng mà suốt đời không hề biết mệt mỏi trong hành động cứu nước thương dân. [SIZE=4][B]Bài 2[/B][/SIZE] Phan Bội Châu (1867 - 1940) là lãnh tụ kiệt xuất của các phong trào Duy tân, Đông du, Việt Nam quang phục hội đầu thế kỉ XX. Ông là "bậc anh hùng, vị thiên sứ, được 25 triệu đồng bào tôn kính" (Nguyễn ái Quốc). Cụ Huỳnh Thúc Kháng cũng hết lời ca ngợi Phan Bội Châu: "Miệng giọng cuốc vạch trời kêu giật một, giữa tầng không mù cuốn mây tan; Tay ngòi lông vỗ án múa chầu ba, đầy mặt giấy mưa tuôn sấm nổ". Năm 1905, mờ đầu phong trào Đông du, Phan Bội Châu xuất dương sang Trung Quốc, Nhật Bản tìm đường cứu nước. Trong không khí chia tay với các đồng chí trong Hội Duy Tân, Phan Bội Châu sáng tác bài "Xuất dương lưu biệt" (Lời để lại khi chia tay để ra nước ngoài) bằng chữ Hán, Tôn Quang Phiệt dịch ra tiếng Việt: "Sinh vi nam tử yếu hi kì Khẳng hứa càn khô tự chuyển di Ư bách niên trung tu hữu ngã, Khởi thiên tải hậu cánh vô thuỳ, Giang sơn tử hĩ sinh đồ nhuế Hiền thánh liêu nhiên tụng diệc si, Nguyên trục trường phong Đông hải khứ, Thiên trùng bạch lãng nhất tề phi". Dịch thơ: "Làm trai phải lạ ở trên đời, Há để càn khôn tự chuyển dời Trong khoảng trăm năm cần có tớ Sau này muôn thuở, há không ai? Non sông đã chết sống thêm nhục, Hiền thánh còn đâu học cũng hoài. Muốn vượt biển Đông theo cánh gió, Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi". Bài thơ được viết theo thể thất ngôn bát cú, luật Đường, luật bằng vần bằng. Mở đầu bài thơ, tác giả nêu lên quan niệm về chí nam nhi: "Sinh vi nam tử yếu vi kì, Khẳng hứa càn khôn tự chuyển di". Tôn Quang Phiệt dịch là: "Làm trai phải lạ ở trên đời, Há để càn khôn tự chuyển dời". Phan Bội Châu nêu lên quan niệm về chí làm trai mà các nhà Nho trứ danh đều đồng tình. Nguyễn Công Trứ, trong bài thơ "Chí nam nhi" cũng từng nói: "Thông minh nhất nam tử, Yếu vi thiên hạ kì". Làm đấng nam nhi trên đời này phải làm điều kì lạ, kì tích để giúp đời, giúp dân, giúp nước. Làm trai phải tung hoành ngang dọc, dời non lấp bể: "Há để càn khôn tự chuyển dời". Phải là bậc hào kiệt trên đời này thì mời phát ngôn như vậy. Nội lực mạnh mẽ phi thường. Con người muốn tham gia vào sự vận động của vũ trụ. "Há để càn khôn tự chuyển dời" là câu hỏi tu từ vừa khẳng định, vừa muốn đối thoại với hết thảy các đấng mày râu trên đời này. Nhận thức về mối quan hệ giữa con người và vũ trụ, về sự tác động của con người đối với vũ trụ như vậy thật là tích cưc, thật là cách mạng. Câu thơ làm thức dậy nội lực của mỗi con người để họ tham gia cải tạo tự nhiên, cải tạo xã hội. Sau khi bày tỏ quan niệm về chí nam nhi, về mối quan hệ giữa con người và vũ trụ, tác giả nói về trách nhiệm của chính mình với thời đại của mình: "Ư bách niên trung tu hữu ngã - Khởi thiên tải hậu cánh vô thùy". Hai câu thơ đó được Tôn Quang Phiệt dịch là: "Trong khoảng trăm năm cần có tớ Sau này muôn thuở há không ai?" Trong một nền văn học phi ngã (tôi) mà hiện lên một chữ ngã sừng sững, phải nói là "kì" (lạ)! "Ư bách niên trung tu hữu ngã". Nhận thức về sự hiện hữu của cái tôi, trách nhiệm của cái tôi đối với thời đại như vậy chẳng khác nào một ngọn lửa giữa đêm đông, một cây tùng giữa băng tuyết. Không phải là cái tôi hưởng lạc mà là cái tôi hành động, cái tôi tham gia vào sự "chuyển dời" của "càn khôn". "Giữa cuộc sống tối tăm của đất nước lúc đó, có được một ý thức về cái tôi như thế, quả là cứng cỏi, là đẹp vô cùng, cũng như có được một ý thức lưu danh thiên cổ bằng sự cứu nước quả là cần thiết, là cao cả vô cùng" (Nguyễn Đình Chú). Còn mối quan hệ giữa con người với muôn thuở thì tác giả lại đặt ra câu hỏi "Khởi thiên tải hậu cánh vô thuỳ?" (Sau này muôn thuở há không ai?) Hỏi nhưng thật ra là để khẳng định. Tác giả có niềm tin vào chính mình, lại càng có niềm tin vào cộng đông, vào dân tộc. Thơ Phan Bội Châu tác động vào tâm can người ta, kích thích vào ý thức trách nhiệm của mỗi con người, giục giã con người hành động, chuyển dời tự nhiên; chuyển dời xã hội. Đấy chính là thơ của một nhà cách mạng. Sang hai câu luận, tác giả càng riết róng hơn về mối quan hệ giữa con người với non sông đất nước, giữa cuộc sống thực tại với sách vở của thánh hiền: "Giang sơn tử hĩ sinh đồ nhuế, Hiền thánh liêu nhiên tụng diệc si!" (Non sông đã chết sống thêm nhục Hiền thánh còn đâu học cũng hoài.) Tác giả sử dụng thủ pháp nhân hoá "non sông đã chết" khiến ta cảm thấy "giang sơn" (non sông) như một sinh mệnh, thật đau lòng: "Non sông đã chết sống thêm nhục". Nhiều nhà Nho thức thời cũng đã nói đến nỗi nhục mất nước, nhưng chưa có nhà Nho nào nói một cách triệt để, thống thiết như vậy. Đem sự sống chết của cá nhân mà gắn liền với sự vinh nhục của non sông đất nước thì không còn nghi ngờ gì nữa, Phan Bội Châu là nhà ái quốc vĩ đại. Sách vở của thánh hiền cũng chẳng rửa được vết nhơ nô lệ: "Hiền thánh còn đâu học cũng hoài". Câu thơ nguyên tác trực cảm mãnh liệt hơn "hiền thánh liêu nhiên tụng diệc si", (Hiền thánh đã vắng thì có đọc sách cũng ngu thôi). Viết như vậy thì đúng như cụ Huỳnh Thúc Kháng nói "đầy mặt giấy mưa tuôn sấm nổ". Không nên hiểu là cụ Phan phủ định sách của thánh hiền, mà nên hiểu cụ Phan đã hành cái đạo của thánh hiền một cách sáng suốt, cái sáng suốt của một nhà cách mạng. Mà có ông Khổng, ông Mạnh, ông Lão nào dạy các đệ tử ngồi "tụng" sách của quý vị trong khi nước mất, dân nô lệ đâu? Tóm lại, từ quan niệm sống "Ư bách niên trung tu hữu ngã", trong hai câu luận, tác giả tự dồn mình vào cái thế phải xuất dương cứu nước. Hai câu kết, tác giả thể hiện trọn vẹn chủ đề "xuất dương lưu biệt": "Nguyện trục trường phong Đông hải khứ, Thiên trùng bạch lãng nhất tề phi". (Muốn vượt biển Đông theo cánh gió Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi). Hình ảnh đẹp, lãng mạn. "Muốn vượt biển Đông theo cánh gió", không gian rộng lớn của biển Đông sánh với chí lớn của nhà cách mạng. Câu thơ dịch này, xứng với tinh thần của nguyên tác. Nhưng câu kết "Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi" thì được cái tình của non nước đối với người ra đi, chứ không sát với nguyên tác. "Thiên trùng bạch lãng nhất tề phi. (Ngàn đợt sóng bạc cùng bay lên) Hình tượng thơ làm hiển hiện trước mắt ta hàng ngàn đợt sóng sôi réo trắng xóa, lạ là không vỗ vào bờ mà "nhất tề phi" (cùng bay lên). Hình tượng vừa kĩ vì vừa thơ mộng thể hiện được tinh thần phơi phới, nhiệt huyết, thăng hoa của nhà thi sĩ mà cũng là nhà cách mạng. Muốn hiểu được nhà ái quốc vĩ đại Phan Bội Châu mà chưa đọc được hàng ngàn trang trước tác của cụ thì tốt hơn hết là đọc bài thơ "Xuất dương lưu biệt". Một bài thơ nhỏ cũng cho ta thấy được chí nam nhi của người anh hùng, thấy được chí lớn muốn dời non lấp bể, thấy được ý thức trách nhiệm của cái tôi đối với lịch sử, với dân tộc, thấy được quan niệm sống chết, vinh nhục, thấy được hoài bão lớn lao của một nhà chí sĩ muốn cứu dân cứu nước. "Mượn Đông du thăm hỏi bạn đồng tâm; Hương Cảng, Hoành Tân, lỏi len đường mới. Ba tấc lưỡi mà gươm mà súng, nhà cầm quyền trông gió cũng gai ghê; Một ngòi lông vừa trống vừa chiêng, cửa dân chủ khêu đèn thêm sáng chói". Đấy là mấy dòng Phan Bội Châu viết về Phan Châu Trinh, nhưng ta thấy hình ảnh của cả hai cụ Phan, hai tâm hồn yêu nước lừng danh trong lịch sử đấu tranh của dân tộc, giai đoạn đầu của thế kỉ này. Nguyễn Đức Quyền [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
Hỏi Đáp ngữ văn THPT
Cái tôi của Huy Cận qua Tràng Giang, cái tôi của Phan Bội Châu qua Lưu Biệt Khi Xuất Dương?
Top